Tô Kim Thư theo bản năng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía sau Cửa chiếc xe Lincoln chầm chậm hạ xuống, một khuôn mặt phấn điêu mày ngài xuất hiện sau cửa xe: “Cô Kim Thự, thật là cô rồi!”
Tô Kim Thư ngây người ra, rất nhanh nhớ lại một khuôn mặt nhỏ nhắn của thẳng bé: “Tiểu Khúc, sao cháu lại ở đây?”
Thẳng bé là một bệnh nhân mà Tô Kim Thư đã gặp khi còn là bác sĩ tâm lý ở bệnh viện trung tâm.
Tô Kim Thư vẫn nhớ cậu bé.
Vì là gia đình đơn thân nên tính cách thắng bé khá lầm lì.
Sau này tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Bố của cậu bé lo lảng sẽ phát triển thành bệnh trầm cảm nên đã đưa cậu tới bệnh viện tiến hành điều trị tâm lý.
Cậu bé rất ngoan ngoãn nghe lời, Tô Kim Thư rất thích cậu bé.
Sau một thời gian điều trị ở bệnh viện, tình trạng của cậu bé cũng đã hồi phục rất nhiều.
Tiểu Khúc ngoan ngoãn quay đầu chỉ tay vào người đàn ông đang lái xe phía trước: “Bởi vì cha của cháu đang ở đây ạ!”
Cửa xe phía trước cũng hạ xuống, một khuôn mặt sắc sảo mang dòng máu lai Âu Mỹ bất ngờ hiện ra trước mắt.
Người đàn ông liếc nhìn Tô Kim Thư, hai người đồng loạt ngẩn người.
“Là cô?”
“Khúc Thương Ly?”
Tô Kim Thư vô cùng sửng sốt trợn tròn hai mắt: Bởi vì người trong xe không phải ai khác mà chính là nam minh tinh đã từng năm giữ giải Ảnh Đế nhiều năm trước – Khúc Thương Ly.
Càng trùng hợp hơn là Khúc Thương Ly đã vào vai nam phụ vô cùng thâm trầm, vô cùng mị lực quyến rũ trong “Đại Đường vô song”.
Có điều Tô Kim Thư cũng rõ, lần này anh ấy tham gia với vai trò diễn viên khách mời hoàn toàn là do nể mặt Lục Mặc Thâm.
Mắt Tiểu Khúc sáng lên: “Cô Kim Thư, hóa ra cô cũng quen cha của cháu sao?”
Tô Kim Thư cười có chút ngại ngùng rồi dịu dàng nhìn cậu bé: “Đúng vậy, cô với cha của con là đồng nghiệp.”
Khoảng thời gian mà Tiểu Khúc điều trị trong bệnh viện, từ đầu tới cuối cô chỉ thấy bảo mẫu đưa đi đón về, trong lòng cô vẫn luôn thầm trách người làm cha này quả thật có chút vô trách nhiệm.
Trong khoảng thời gian dài đó cũng chưa từng thấy xuất hiện lần nào.
Cuối cùng hóa ra cha của cậu bé lại là một đại minh tinh, khó trách phải trốn trốn tránh tránh!
Lúc này, trong lòng Tô Kim Thư mới có một chút đồng cảm cho nỗi khổ của anh ấy.
Nghe đồn, Khúc Thương Ly rất lạnh lùng cao ngạo cũng rất thần bí.
Trong giới nghệ sĩ anh cũng được coi là một người rất trong sạch, kỹ năng diễn xuất không những tốt mà danh tiếng còn tốt hơn.
Có điều muốn mời được anh ấy đi diễn cũng không dễ.
Ai cũng biết tính cách anh ấy khá kỳ lạ, chỉ nhận những kịch bản mà mình thích.
Nếu anh ấy xem qua kịch bản mà không hài lòng cho dù có cầm núi vàng núi bạc ném xuống anh ấy cũng chưa hẳn đã đồng ý.
“Cô Kim Thư, từ đây đi ra ngoài còn phải đi xa lắm, hay là để cha con lái xe chở cô ra ngoài?”
Tiểu Khúc vô cùng thích Tô Kim Thư, cậu bé vừa nói xong thì quay đầu nhìn Khúc Thương Ly.
Tô Kim Thư biết rằng trước giờ Khúc Thương Ly chỉ có một mình, mặt khác cũng là vì muốn tránh tin đồn, cô đang định mở miệng từ chối thì nghe thấy giọng nói cởi mở ấm áp: “Lên xe đi”
“Thật ra cũng không còn xa nữa, tôi tự đi ra…
Tô Kim Thư còn chưa nói xong Khúc Thương Ly đã quay đầu nhìn cô: “Bác sĩ Tô sợ tôi có ý định gây rối cô sao?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư nháy mắt đỏ bừng lên, cô vội vàng läc đầu, cười ngượng ngùng: “Sao thế được!”
“Lên xe đi”
Tô Kim Thư không còn cách nào chỉ có thể bất chấp mà lên xe.
Cô ngồi ghế sau với Tiểu Khúc, Khúc Thương Ly thì chăm chú lái xe phía trước.
Tiểu Khúc vui vẻ kéo lấy tay cô: “Cô Kim Thư, sau này cô có thể tiếp tục làm bác sĩ của cháu được không?”
“Cô Kim Thư cầu xin cô đấy!”
Thấy Tô Kim Thư không lập tức gật đầu, Tiểu Khúc ra vẻ đáng thương giật tay áp cô: “Cô không biết đâu từ sau khi cô không làm bác sĩ nữa, tâm trạng của cháu thực sự…”
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi buột miệng ra nói: “Nước bay xuống thẳng ba nghìn thước!”
“Phù!” Tô Kim Thư không nhịn được bật cười: “Tên nhóc này, thơ ca không phải để dùng như vậy, cháu nên nói là tuột dốc không phanh!”
“Đúng đúng đúng, là tuột dốc không phanh.
Vì tâm trạng cháu không tốt nên học tập cũng không tốt luôn, vì để tránh hậu quả này, cô Kim Thư cô có thể tiếp làm bác sĩ cho cháu được không? Cháu rất thích nói chuyện với cô!”
“Chuyện này… Nếu cần thiết, cô sẽ bàn bạc với cha cháu, được chưa?”
Tiểu Khúc tủi thân bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt đáng thương: “Vậy cô Kim Thư cô có thể đồng ý với cháu một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay là sinh nhật cháu, cô có thể ăn cùng cháu một bữa cơm không?”
Tô Kim Thư lập tức trợn tròn mắt.
Cùng với Tiểu Khúc ăn một bữa cơm thì không có vấn đề gì.
Nhưng mà cô trong đoàn phim, gần như chẳng có nói chuyện trao đổi gì với Khúc Thương Ly, hai người như vậy mà cùng ăn cơm thì quả thật có chút gượng gạo.
Con ngươi đảo tròn, cô mở miệng nói: “Để hôm khác được không? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Khúc, Tiểu Khúc nên cùng với cha của mình đón sinh nhật, ngày mai cô đi cùng cháu được không?”
Tiểu Khúc đột nhiên buông tay cô ra, vành mắt đỏ ửng vô cùng tủi thân: “Cha là một lão cục mịch, cùng với cha ăn cơm chẳng vui gì hết.”
Vẻ mặt của Khúc Thương Ly rõ ràng là không được tốt: ‘Khúc Nhất Phàm, con có phải là lại ương bướng rồi không?”
Tiểu Khúc dường như có chút sợ Khúc.
Thương Ly, cúi đầu tủi thân không thôi.
Không lâu sau, từng giọt nước mắt như hạt đậu của của cậu bé cứ lộp độp lộp độp rơi xuống, rớt trên mu bàn tay.
“Nhưng mà con muốn cô Kim Thư đón sinh nhật với con cơ.”
“Khúc Nhất Phàm! Không ai có nghĩa vụ phải thỏa mãn cái yêu cầu vô lễ của con cải”
Khoảng thời gian Tô Kim Thư điều trị cho Tiểu Khúc ở bệnh viện đã biết cậu bé này rất thông minh, hơn nữa tính cách cũng rất tốt, rất ngoan ngoãn.
Bản thân cũng rất thích cậu bé Nhìn thấy dáng vẻ cậu bé như vậy, Tô Kim Thư rất đau lòng.
Thấy hai cha con bọn họ sắp bắt đầu cãi vã với nhau, Tô Kim Thư liền vội giảng hòa: “Anh Khúc, nếu anh không để ý thì cho phép tôi ăn cơm cùng với Tiểu Khúc”
Khúc Thương Ly ngẩn người.
Từ sau kính chiếu hậu có thế thấy Tô Kim Thư đang nhìn thẳng vào ánh mắt của mình.
Trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ của cô là ánh mắt vô tư mà thuần khiết, còn mang theo một nụ cười có lỗi.
Một góc nào đó trong đáy lòng Khúc.
Thương Ly bỗng bị kích động, có phải là chạm phải khuôn mặt chôn sâu trong đáy lòng kia sao?
Anh ấy nhanh chóng rời mắt đi, trái ngược với vẻ nghiêm nghị giận dữ ban nấy, säc mặt ôn hòa nói: “Vậy thì thật ngại quá, làm lỡ thời gian của cô rồi.”
Đây là đồng ý rồi.
Tô Kim Thư vội nó “Đâu có, vừa hay hôm nay tôi không có việc gì”
Nói xong lời này cô lại nâng khuôn mặt của cậu nhóc lên, lau nước mắt đi cho cậu: “Tiểu Khúc ngoan, không khóc nữa, hôm nay cô đi ăn cơm cùng cháu, nhưng chúng ta phải nói trước, sau khi ăn cơm xong phải nói chuyện rõ ràng với cha của cháu, không được phép tùy tiện tức giận nữa nha.”
Nước mắt trên mặt Tiểu Khúc còn chưa khô đã vui vẻ nín khóc bật cười: “Vâng, cháu đồng ý với cô!”
“Ngoắc tay nào, một trăm năm không đổi, ai thay đổi người đó là cún con.”
Hai người vui vẻ ngoắc ngoắc tay.
.