Trên đường đi, bởi vì sự tồn tại của Tô Kim Thư, không khí lạnh giá trong xe mới có chút tiếng nói cười.
Khúc Thương Ly nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người thân thiết vui vẻ, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng gần như đã dịu dàng đi mấy phần.
Anh ấy dường như đã rất lâu rồi không nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy.
Đoàn người cứ như vậy đi vào nhà ăn.
Nhà hàng này khá độc đáo, thường có minh tinh, người nổi tiếng ra vào, nên an ninh khá nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện vây quanh chụp ảnh.
Rõ ràng Khúc Thương Ly là khách quen của nhà hàng này.
Anh ấy vừa vào tới cửa liền có phục vụ bước ra niềm nở chào hỏi: “Anh Khúc mang vợ và con trai tới ăn cơm sao?”
Tô Kim Thư đỏ bừng mặt đang đỉnh giải thích thì thấy Khúc Thương Ly liếc nhìn mình rồi nhàn nhạt nói: ‘Một chỗ gần cửa sổ.”
Được rồi, tính cách của anh ấy không giống người thích giải thích.
Thôi bỏ đi, dù sao bản thân biết là được rồi.
Ba người vừa ngồi xuống còn chưa gọi món thì lại có tiếng nói truyền vào từ cửa: “Cậu Lệ, cậu tới rồi!”
Trong lòng Tô Kim Thư bỗng hoảng hốt: Cậu Lệ? Ở thành phố Ninh Lâm này họ “Lệ rất hiếm.
Hơn nữa ở nơi này mà còn được tôn trọng gọi là “Cậu Lệ”…
Tô Kim Thư theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, quả nhiên là nhìn thấy mộ: hình bóng quen thuộc.
Thân hình cao gầy, khí thế bức người.
Chỉ là khuôn mặt vô cùng anh tuấn ấy dường như lại rất lạnh lùng.
Có vẻ như tâm trạng anh ấy không được tốt.
“Ừ, đã chuẩn bị chỗ ngồi chưa?”
“Đã đặt trước rồi, trên tầng hai.”
“Người đâu?”
“Khách hàng đã vào rồi, hoa và quà cũng đã mang lên rồi, là sản phẩm đặt làm mới nhất của Chanel.”
“từ Lệ Hữu Tuấn hơi gật đầu, nhấc chân bước lên tầng hai Đúng là anh ấy!
Trong lòng Tô Kim Thư kêu lên, chân tay lúng túng cầm lấy thực đơn che trước mặt mình, cơ thể cũng rụt lại rồi “âm” một tiếng…
Cả người ngã ngồi xuống dưới đất.
Tiếng động này trong nháy mắt khiến cho Lệ Hữu Tuấn và người phục vụ đi cùng anh chú ý.
Chỉ thấy một người đàn ông mang theo một đứa trẻ, bên cạnh bọn họ còn có một cô gái, dường như là cô gái không cẩn thận bị ngã xuống dưới đất.
Cô gái đó? Ánh mắt chợt lóe lên.
“Cậu Lệ, mời đi bên này.”
“Được” Lệ Hữu Tuấn thu hồi ánh mắt lại, đi lên tầng hai.
Ở bên cửa sổ, Tô Thư Kim từ dưới chân ghế đứng dậy, vẻ mặt ngượng ngùng chỉnh lại quần áo của mình.
“Cô Kim Thư, cô không sao chứ? Mông ngã có bị đau không?” Tiểu Khúc lo lắng hỏi thăm.
Mặt Tô Kim Thư đỏ bừng liên tục lắc đầu: “Không sao không sao!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô không ngừng liếc về phía tầng hai, phát hiện bóng dáng Lệ Hữu Tuấn đã biến mất, lúc này mới thở dài một hơi.
Khúc Thương Ly theo ánh mắt của cô liếc nhìn lên tầng hai: “Quen biết sao?”
“Cái gì?”
Não Tô Kim Thư tạm thời không theo kịp.
“Người đàn ông vừa đi lên’ Trong lòng cô hoảng hốt vội läc đầu: “Hả, không”
Sao lại không chứ? Đó là người chung chăn gối với cô mà, theo pháp luật còn là chồng của cô nữa Nhưng như thế thì sao chứ? Ngay lúc nấy chính tai cô đã nghe thấy Lệ Hữu Tuấn và nhân viên tạp vụ nói chuyện với nhau.
Khách mời, hoa, quà tặng giới hạn của Chanal…
Dùng chân nghĩ cũng biết, người mà lần này Lệ Hữu Tuấn nhất định là phụ nữ.
Bởi vì người phụ này mà Lệ Hữu Tuấn thay đổi ý nghĩ kiên quyết ở lại biệt thự nhà họ Tô với mình.
Nghĩ tới đây vẻ mặt của Tô Kim Thư trở nên có chút u ám.
“Cô Kim Thư, cô muốn ăn gì?”
Tiểu Khúc đưa thực đơn tới trước mặt Tô Kim Thư.
Thấy đôi mắt lóng lánh của Tiểu Khúc, tìm Tô Kim Thư đột nhiên trở nên mềm mại.
Bỏ đi bỏ đi, hôm nay bản thân tới đây là để ăn cơm với Tiểu Khúc, Tô Kim Thư vô cùng thân thiết nhéo mũi cậu: “Hôm nay là sinh nhật của cháu mài Ăn gì thì đương nhiên là nghe theo ý cháu rồi! Tiểu Khúc con gọi mấy món ngon giới thiệu cho cô được không?
Tiểu Khúc gật đầu.
Sau khi gọi xong vài món mới nhớ tới cha của mình: “À, cha…”
Khúc Thương Ly phát hiện cuối cùng con trai mình cũng nhớ tới mình, đang chuẩn bị mở miệng gọi thêm hai món mình thích ăn thì đã thấy cậu nhóc gập thực đơn lại: “Cha cháu rất thoải mái, không cần đặc biệt giúp cha gọi món đâu!”
Vẻ mặt Khúc Thương Ly xám xịt lại: Tô Kim Thư không nhịn được bật cười Chờ khi ăn sắp xong bữa cơm này, Tô Kim Thư mới tranh thủ thời gian đi tới quầy tiếp tân, dặn dò nhân viên tạp vụ vài câu.
Không lâu sau, ánh đèn ở chỗ gần cửa sổ bỗng nhiên vụt tắt, cả nhà hàng vang lên ca khúc.
“Chúc mừng sinh nhật'” Vài thợ chụp ảnh cùng với Tô Kim Thư đẩy một chiếc bánh sinh nhật, theo tiếng nhạc châm chậm bước ra.
Tô Kim Thư ngồi xuống trước mặt cậu: “Tiểu Khúc, sinh nhật vui vẻ!”
Tiểu Khúc nhìn bánh sinh nhật ba tầng cảm thấy mũi cay cay, hốc mắt nóng nóng Cậu bé nhảm mắt lại ước nguyện.
“Mong muốn thứ nhất, hy vọng sau này.
có thể thường xuyên gặp cô Kim Thư”
*Mong muốn thứ hai, h vọng sau này cha đừng hung dữ như vậy nữa, có thể dịu dàng với mình một chứt”
“Mong muốn thứ ba.
Tô Kim Thư vội cắt đứt lời cậu bé: “Mong muốn thứ ba không thể nói ra, nếu không thì sẽ không linh nữa”
Tiểu Khúc liền gật đầu, cậu bé nghiêng đầu nhìn Tô Kim Thư một lúc lâu rồi mới cúi đầu ước nguyện “Hôm nay Tiểu Khúc rất vui vẻ, cảm ơn cô, Đây là lần đầu tiên Khúc Thương Ly chủ động nói chuyện với cô.
Tô Kim Thư nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cậu nhóc, cười nói: “Tôi cũng rất thích thẳng bé, nên anh Khúc không cần khách khí.”
Khúc Thương Ly quay đầu nhìn cô: “Tôi có thể mời cô tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của thắng bé không? Thỉnh thoảng bớt chút thời gian nói chuyện với thãng bé, khuyên nhủ nó chút là được rồi.”
Tô Kim Thư ngẩn người ra lập tức nói: “Để tôi về nhà suy nghĩ một chút, vài ngày nữa sẽ trả lời anh.”
Khúc Thương Ly thấy cô không đồng ý ngay cũng không nói nhiều nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Khúc Thương Ly chuẩn bị ra về, vẻ mặt Tô Kim Thư khó đoán, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút.”
Nhà vệ sinh đúng lúc trên tầng hai, cô thấp thỏm đi lên tầng hai
.