Tô Kim Thư đỏ mặt, tức giận gố tay của Lệ Hữu Tuấn ra nói: “Thật là không biết xấu hổi”
Lệ Hữu Tuấn cũng không tức giận nói: “Vậy bà Lệ có đi không?”
“Tất nhiên là em sẽ đi”
“Vậy thì nhất định anh cũng sẽ đi”
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Tô Kim Thư cố gắng ngồi dậy: “Vậy thì, trước tiên anh tránh ra đi, em gọi cho Lâm Thúy Vân một cuộc điện thoại.”
Cô đưa tay đẩy anh nhưng Lệ Hữu Tuấn bất động như núi dường như không nhúc nhích một tí nào.
Tô Kim Thư thở hổn hển nói: “Lệ Hữu Tuấn, anh tránh ra!”
Thay vì di chuyển, Lệ Hữu Tuấn càng tiến lại gần hơn.
Anh nhìn cô chäm chằm: “Bà Lệ, gần nửa tháng nay anh không gần gũi với em rồi”
“Thật không ngờ anh Lệ lại trợn mắt nói dối đến vậy đó, thật đúng là tốn công suy nghĩ nha”
“Hấp “Anh có dám nói nửa đêm anh không lén lứt chạy đến giường em mà chiếm chút lợi lộc không?”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên sững sờ: “Em đều biết sao?
Đúng vậy, đêm nào anh cũng lén chui vào chăn rồi lén lút ôm cô.
Nhưng bởi vì lo lắng cô sẽ thức giấc nên lần nào anh cũng hết sức nhẹ nhàng.
Anh nghĩ động tác của mình đã đủ nhẹ nhàng, nhưng không ngờ cô lại biết “Có phải hay không làm ồn đến em?”
Tô Kim Thư cau mày: “Anh thử xem nếu như nửa đêm đang ngủ ngon, em lén lút chui vào chăn anh rồi còn lợi dụng anh thì sao.”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật giật: “Anh ước còn không được.”
Còn ước gì như vậy sao, anh đúng là đồ lưu manh!
Tô Kim Thư lười nói chuyện vớ vẩn với anh: “Anh nghĩ cũng đẹp quá đó”
Lệ Hữu Tuấn phát hiện cô cho dù có tức giận cũng trông thật đáng yêu nha.
Đôi bàn tay to lớn của anh nắm chặt eo cô: “Hôm nay em có mệt không?”
Tô Kim Thư vừa nghe đến giọng điệu của anh thì ngay lập tức hiểu anh đang muốn nói gì.
Cô vội vàng tránh ra, mặt sa sầm: “Rất tốt, gần đây em nghỉ ngơi một chút, không có chuyện gì.
“Vậy có thể hay không.”
Mặc dù anh vẫn đang hỏi, nhưng tay anh đã bắt đầu lần mò.
Tô Kim Thư có chút nghĩ..”
Lệ Hữu Tuấn nghe giọng điệu của cô ấy không đúng lắm.
Hành động đang làm bỗng dừng lại: “Bà Lệ, khoảng thời gian này anh biểu hiện chưa đủ tốt hay sao?”
Bởi vì muốn bù đắp lúc anh bắt nạt cô vậy nên Lệ Hữu Tuấn mấy ngày nay đều chăm chỉ phục vụ Tô Kim Thư giống như phục vụ thái hậu vậy.
Tô Kim Thư đưa tay đẩy anh ra rồi đứng dậy.
Trong mắt lóe lên một tia sáng: “Không có, Anh Lệ bắt nạt em một ngày một đêm, làm cho em sốt cao ba ngày ba đêm, quả thật là không tệ nha”
Lệ Hữu Tuấn cảm thấy đau đầu, biết ngay chuyện này không dễ dàng mà.
Anh đã sớm biết chuyện này không trôi qua hộp nói: “Em không dễ như vậy mà chỉ có thể nhìn cô bằng đôi mắt trông ‘Vậy bà Lệ định giận bao lâu?”
Tô Kim Thư chớp chớp đôi mắt to thản nhiên nói: “Chuyện này còn xem Anh Lệ biểu hiện ra “Mấy ngày nay em không cho anh ngủ trên giường, anh đã ngoan ngoãn ngủ trên sofa.
Ngoại trừ gần gũi với em một chút, nhưng anh cũng coi là có biếu hiện không tồi mà.
Chẳng lẽ bà Lệ không muốn cho anh một chút ngọt ngào hay sao? Dù sao thì một chút ngọt ngào cũng không có, làm sao anh được cổ vũ mà tiếp tục.”
Tô Kim Thư nhìn anh chăm chăm: “Anh Lệ muốn được thưởng đúng không?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu.
Anh còn chưa kịp nói tiếp thì cảm giác trước mắt tối sầm lại.
Cô đã ngồi ngay trên đùi anh, kéo cổ anh và hôn anh Đầu của Lệ Hữu Tuấn chưa kịp phản ứng thì †ay anh đã ôm eo cô một cách vô thức.
Bình thường lúc anh hôn trộm cô cũng như là chưồn chưồn lướt nước, sợ cô sẽ có chút không vi Lần này cuối cùng cô đã chủ động một lần, không có lý do qì mà anh không đáp lai cả.
Khi hai người đang cực kỳ nồng cháy, Tô Kim Thư đột nhiên dùng hai tay trực tiếp đẩy anh ra.
Bất ngờ bị cô đẩy ra, Lệ Hữu Tuấn còn chưa có phục hồi tinh thần Chỉ ngây người nhìn Tô Kim Thư.
Chỉ thấy đôi mắt to của cô mờ đi, bên trong tràn ngập nước mắt.
Khóe miệng nhếch lên và nở một nụ cười quyến rũ: “Anh Lệ, vị ngọt đã tặng cho anh”
Phải đến lúc này, Lệ Hữu Tuấn mới phục hồi tinh thần lại.
Đang chuẩn bị tiến về phía trước ôm cô, đã nhìn thấy cô rất nhanh đã xoay người chạy ra ngoài.
Lúc này trong phòng ngủ đã không còn người.
Nhưng trong toilet lúc này đang sáng đèn còn có tiếng nước chảy róc rách.
Lệ Hữu Tuấn bước đến cửa phòng tắm, nhìn không rõ lớp kính mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen mảnh mai đang đứng dưới vòi hoa sen.
Dùng một nụ hôn trêu chọc anh rồi giờ lại chạy đi tắm.
Thật sự là muốn chết!
Lệ Hữu Tuấn chán nản xoay người đi vào phòng tẩm trong phòng khách, trực tiếp tắm nước lạnh.
Nước lạnh dội vào người anh, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng chát Lệ Hữu Tuấn nhìn xuống bàn tay phải của mình.
Các khớp xương rõ ràng, mảnh mai và đẹp mắt, Tô Kim Thư từng nói răng cô đặc biệt thích đôi tay này của anh Một ý nghĩ xấu xa từ từ nảy ra, Lệ Hữu Tuấn cau mày và vươn bàn tay về vật nho nhỏ…
‘Sau nửa giờ.
Anh đau đầu nhìn bàn tay phải của mình, đột nhiên xúc động muốn lao vào nhà bếp lấy dao chặt bàn tay này.
Lệ Hữu Tuấn bước ra khỏi phòng tắm một cách thô bạo và ngồi trước bàn làm việc.
Anh ngây người nhìn vào màn hình máy tính một lúc lâu.
Đột nhiên, mặt anh sa sầm lại, anh nhấc điện thoại lên và gọi hết người này đến người khác: “Gửi thông báo đi, mười phút sau sẽ họp hội đồng, ai văng mặt thì đến phòng nhân sự để làm thủ tục thôi việc”
“Vâng, ông chủ.”
Lần lượt cúp điện thoại, ngay lập tức gửi một email cho tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Lệ Thiên.
Tạm thời, các giám đốc điều hành cấp cao phàn nàn.
Người gây nên chuyện này, Tô Kim Thư lại không biết gì Lúc này, tâm trạng cô vui vẻ vì trêu đùa Lệ Hữu Tuấn, cô ngâm nga một bài hát trong lúc tảm.
Bởi vì đã hứa sẽ đi cùng Tô Kim Thư đến nhà Lâm Thúy Vân với tư cách là một vị khách, buổi chiều Lệ Hữu Tuấn đã dẹp lại hết các lịch trình.
‘Vài ngày trước, cơ thể của Tô Kim Thư gần như hồi phục.
Hai ngày nay, buổi sáng cô ở Lan Ly bổ túc, buổi chiều cô ở đoàn làm phim, rất bận rộn.
“Đại Đường vô song” sẽ sớm được kết thúc.
Những cảnh nào chưa đủ tỉnh tế thì cần phải quay bổ sung, phải được sửa sang lại.
Rõ ràng chỉ là một người nhỏ bé vậy mà giờ lại bận trở thành trợ lý của đạo diễn Tô Kim Thư cũng không nói nên lời.
Buổi chiều ngày hôm qua, cô đã sắp xếp tất cả các cảnh quay mà Lê Ngọc Hi cần phải quay ổn thỏa.
Buổi trưa đi ăn cơm, cô có cùng đi không?”
Phương Trí Thành vừa sửa kịch bản vừa chàohỏi Tô Kim Thư.
.