Trong lúc tán gấu sau đó, Tô Kim Thư mới biết được người đàn ông đó tên là Lệ Hạo Nhân, là một thanh niên trẻ tuổi đê tiện, trăng hoa rõ rành rành.
Ban đầu, khi còn ở trong quân ngũ, cậu ta đã thay bạn gái rất nhiều lần, thay bạn gái như thay quần áo vậy.
Nhưng một tên lưu manh, cặn bã giống như anh ta lại có khuôn mặt ngây thơ, khờ khạo, lại còn có rất nhiều cô gái thích.
Thậm chí, một vài người bạn gái của cậu ta sau khi bị đá hoặc là biết mình đã bị cảm sừng, họ sẽ không ngần ngại đến tìm chiến sĩ canh gác của quân đội, nhất định phải hẹn gặp cậu ta được một lần rồi mới chịu đi ‘Sau khi xuất ngũ, cậu ta không những không bớt phóng túng, mà trái lại, cậu ta còn giở trò, chơi đùa tệ bạc hơn với những cô gái khác.
Mặc dù Thẩm Tư Huy cũng là một tay ăn chơi, nhưng thái đô của anh ta đối với phu nữ lai rất lịch sự và nhẹ nhàng, cho dù có chia tay thì anh ta cũng sẽ bù đắp cho người phụ nữ đó.
Nhưng còn Lệ Hạo Nhân này, từ trước đến nay lúc nào cậu ta cũng coi mình là chủ, không chịu tiếp thu gì.
Cậu ta mới chỉ từ nước ngoài trở về được một tháng, nhưng cậu ta đã từng qua đêm một lần với gần như tất cả những người phụ nữ có thể quyến rũ được trong tòa nhà trụ sở chính Lệ Thiên này rồi.
Theo lời của Lệ Hữu Tuấn nói thì là, ngay cả cô gái dọn dẹp nhà vệ sinh cũng không tha.
“Đúng là loại người không bằng súc vật!”
Tô Kim Thư tức giận nghiến răng nghiến lợi, khi nghĩ đến chuyện vừa rồi cậu ta đã giật lấy túi hồ sơ của cô, lại còn định thử dục vọng của cô (chuyện nhạy cảm của cô), cô hối hận vì đã không bẻ gãy ngón tay của cậu ta.
“Đừng nói về nó nữa nữa”
Lệ Hữu Tuấn nhắm mắt lại, và ánh mắt anh nhìn trúng vào chiếc túi da bò trên tay cô: “Đó là cái gì vậy?”
“Trước đây, em đã đến nơi ở của Mộ Mẫn Loan để lấy cái này.
Cô ấy nói rằng anh trai của em đã để lại cho em mấy thứ này, nhưng có điều cũng chỉ có một vài bức ảnh chụp mà thôi”
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn hơi đờ đẫn, u ám, anh mở miệng, nói: “Vê chuyện sinh nhật của ông cụ, em không cần phải lo lắng cái gì đâu, đến lúc đó chỉ cần đi đến thủ đô cùng anh là được, biết chưa?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trong khoảng thời gian sau đó, Lệ Hữu Tuấn ngồi trong phòng làm việc để xử lý các loại giấy Tờ, tài liệu..
Lúc đầu, Tô Kim Thư định ra ngoài đi chơi nhưng anh không đồng ý, không phải là do anh muốn cô ở lại đây giúp đỡ anh chuyện công việc.
Nhưng Tô Kim Thư sợ rằng cô sẽ làm ồn, ảnh hưởng đến anh, cho nên cô vừa đeo tai nghe và xem phim, vừa luôn tay ghi chép.
Khi đến đoạn cảm động thì nước mắt tuôn trào, chảy ròng ròng trên khuôn mặt, đến đoạn hài hước thì lại cười không ngừng..
Lệ Hữu Tuấn cau mày, nhìn những biểu cảm muôn hình vạn trạng trên khuôn mặt cô và nói: “Thấy em cực kỳ hứng thú và hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim này như vậy thì chắc hẳn nó cũng không quá tệ đâu nhỉ”
Tô Kim Thư tháo tai nghe ra và nhìn anh: “Vậy thì điều này đã chứng tỏ anh Lệ Hữu Tuấn đây có con mắt rất tinh tường, tìm được một đạo diễn rất giỏi”
Lệ Hữu Tuấn cười nhếch miệng: “Sao anh lại cảm thấy hình như em còn chưa nói hết câu thì phải”
Tô Kim Thư cười cười: “Anh đã chọn được một đạo diễn giỏi như thế tức là anh cũng chính là một anh hùng có con mắt tỉnh tường, anh đã tuyển chọn được một người trợ lý rất tốt!”
“Hoàng hậu quá lời rồi”
Tô Kim Thư giận dối, nhăn mặt nhìn anh, sau đó tiếp tục cúi đầu thoải mái xem phim.
Lệ Hữu Tuấn thì ngồi yên lặng bên bàn đọc sách.
Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Tô Kim Thư qua ô cửa kính Khuôn mặt của cô thật xinh đẹp, các đường.
nét mềm mại trên khuôn mặt cô lại được ánh nẵng tô đậm thêm, càng thêm phần dịu dàng, làm rung động lòng người.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô từ góc này sang, anh cảm thấy nhất cử nhất động của cô: từ nụ cười đến một cái cau mày của cô đều có thể khiến anh động lòng.
Thời gian yên tĩnh tuyệt vời là gì?
Chắc chân là khoảng thời gian ngay lúc này rồi Chờ sau khi Lệ Hữu Tuấn đã hoàn thành xong tất cả các công việc, vừa kịp khoảng ba giờ đúng.
Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, ngoài ý muốn xảy ra, Lệ Hữu Tuấn sẽ xử lý xong tất cả mọi việc trước khi nhà trẻ tan học, bởi vì anh muốn đích thân anh lái xe đến đón hai cậu nhóc.
Thấy bây giờ vẫn còn thời gian rảnh rồi, Tô Kim Thư uế oải đứng dậy, vươn vai rồi nhìn ra bên ngoài: “Quả nhiên trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên là một nơi rất tuyệt vời, phong cảnh bên ngoài kia thật sự rất đẹp đấy!”
Lệ Hữu Tuấn ngắm nhìn vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô: “Này, tiếu yêu, lại đây đi”
Tô Kim Thư hậm hực, nhìn anh chắm chãm “Em có tên có tuổi đàng hoàng, đừng có gọi em là tiểu yêu.”
“Lại đây đi”
Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt Tô Kim Thư cực kỳ không bằng lòng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi tới Lệ Hữu Tuấn đưa hai tay ôm cô vào lòng, đế cô ngồi trên đùi anh, đột nhiên, khung cảnh được thay đối: “Anh hỏi em một chuyện, nếu một ngày anh lừa đối em, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Tô Kim Thư hơi sững sờ một chút, hình như cô chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc đột nhiên anh nói ra những lời như thế này.
Cô không dám nói là cô hiểu rõ hết tính cách của Lệ Hữu Tuấn, nhưng ít nhất cô cũng hiểu được khoảng tám trên mười phần.
Cô chắc chản rằng anh sẽ không lừa dối cô, chỉ ít thì cũng sẽ không cố ý lừa dối cô với mục đích tồi tệ nào đó.
Khóe miệng Tô Kim Thư nhếch lên, ôm cổ anh: “Chẳng lế anh Lệ Hữu Tuấn đây lại làm việc gì đó trái với lương tâm hay sao?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng Anh cúi đầu nhìn cô, vén những cọng tóc rơi xuống lòa xòa vào sau tai giúp cô: “Nói cho anh biết đi, được không?”
Thấy anh cố chấp muốn có được câu trả lời như vậy, Tô Kim Thư cũng dứt khoát, ngồi ngay ngắn, đàng hoàng lại Cô nhìn anh chấm chãm, rồi lắc đầu: “Sẽ Tô Kim Thư lại gật đầu.
Trước đây, cha của cô Tô Văn Tâm đã lừa dối mẹ cô suốt nhiều năm như vậy, nhưng mẹ cô vẫn rất yêu ông ta trong suốt khoảng thời gian dài dắng dặc đó, ngay cả đến lúc mẹ cô sắp chết cũng không biết được rốt cuộc người đàn ông mình đem yêu thương là loại người như thế nào Ngay cả cô cũng đã bị ông ta lừa dối trong suốt nhiều năm như vậy.
Vì vậy, đối với cô mà nói, điều cô căm ghét nhất chính là sự lừa dối.
Tô Kim Thư nói rõ từng câu từng chữ: ‘Bất kế những lời nói dối là có ý tốt hay ý xấu thì lừa dối vẫn là lừa dối.
Cho dù có ý tốt đi chăng nữa, nó cũng không thể che đậy được sự thật vốn dĩ đó vẫn là lừa dối.
Cho nên, Lệ Hữu Tuấn, anh tuyệt đối không nên lừa dối em, nếu không thì…
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì em sẽ trốn đi thật xa, trốn đến một nơi không ai có thể tìm được em, để suốt cả đời này anh sẽ không được gặp em nữa, anh sẽ mất em mãi mãi!”
Trong giây lát, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lập tức ảm đạm hẳn đi, anh đang định mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang Tô Kim Thư mỉm cười, đứng dậy, không ngồi trên đùi anh nữa mà ngồi xuống phía đối diện.
Anh cau mày và nhấn nút trả lời: “Lục Mặc Thâm, mấy ngày gần đây tôi thấy anh càng ngày càng rảnh rồi nhỉ?”
“Lâm Thúy Vân xảy ra chuyện rồi”
Nghe vậy, Lệ Hữu Tuấn cau mày, theo bản năng liền quay đầu lại và liếc nhìn về phía Tô Kim Thư.
Lúc này Tô Kim Thư không thèm để ý tới anh mà cô đang cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn mấy bức ảnh chụp chung mà người anh trai Tô Duy Nam để lại cho cô.
“Có chuyện gì thế?”
Lệ Hữu Tuấn hỏi.
“Chúng tôi bị chụp lén.”
Lục Mặc Thâm nói một cách thờ ơ, nhưng cũng có thể nghe thấy một sự khó chịu sâu sắc, không vui trong giọng nói của anh ta.
Chụp lén?
Đột nhiên, Lệ Hữu Tuấn nhớ đến buổi gặp mặt gia đình tại nhà Lâm Thúy Vân vào buổi tối ngày hôm đó: “Vậy nên, tôi cần phải làm gì đây?”
Trong văn phòng, Lục Mặc Thâm đang đứng bên ngoài ban công.
Sau khi nghe được những lời này của Lệ Hữu Tuấn, anh ta nhéo nhéo ấn đường, rồi tháo kính ra khỏi sống mũi.
Thực ra không phải ai cũng biết mắt của Lục.
Mặc Thâm rất tốt, anh ta cũng không cần phải đeo kính.
Kính mắt cũng chỉ là một vũ khí mà anh ta sử dụng để giấu diếm nỗi buồn, tâm trạng mà thôi.
Mọi cảm xúc của một người đều được toát ra từ đôi mắt.
Bởi vì ánh mắt không biết nói dối.
Lục Mặc Thâm đã quen với việc sử dụng kính mắt để che giấu đi cảm xúc của mình, không để cho những người khác phát hiện ra tâm trạng của anh.
.