Biệt thự nhà họ Lâm.
Mẹ Lâm và Lâm Thuý Vân cùng nhau dìu lấy Lục Mặc Thâm đã không thể tự đứng vững.
Lâm Thuý Vân thật sự không cách nào hình dung tâm trạng hiện giờ của bản thân, cô ấy sắp.
tức đến phát điên mất: “Mẹ, mẹ có lâm không đấy? Tại sao lại cho anh ta uống nhiều rượu như thế chứ?”
Mẹ Lâm tự tin tươi cười: “Dù sao cũng say khướt như thế rồi, con còn hỏi tội làm gì chứ?
Thôi đừng nói những chuyện này nữa, con mau đưa anh ta đến phòng khách kế bên nghỉ ngơi đi”
Hai người gần như phải dùng hết tất cả sức lực mới có thể dìu Lục Mặc Thâm từ bàn ăn sang phòng khách.
‘Sau khi đưa anh ta lên giường, mẹ Lâm liền xoay người rời khỏi: “Con cứ ở đây đi, mẹ xuống lầu nấu chút trà giải rượu.”
Lâm Thuý Vân cuối cùng cũng có thế duỗi thẳng lưng, cô ấy xoa xoa cánh tay đã ê ẩm rồi nhìn Lục Mặc Thâm đang nằm vặn vẹo ở đầu giường và nói: “Tôi đi lấy khăn cho anh”
Nhưng mà khi Lâm Thuý Vân đi đến cửa phòng và chuẩn bị mở cửa, cô ấy sững sờ phát hiện ra: Con mẹ nó cửa bị khoá trái rồi!
Không phải chứ?
Lâm Thuý Vân không thể tin được liền liên tục vặn khoá cửa thêm vài cái.
Khi hai tiếng “tạch, tạch” vang lên thì cô ấy đã có thể chắc chắn cánh cửa thật sự đã bị khoá lại.
Tại sao?
Mẹ ruột của bản thân lại khoá mình ở cùng với một tên lưu manh đang say khướt rượu, lại còn khoá trái cửa phòng?
Ôi trời, Lâm Thuý Vân cô ấy chắc chắn là được tặng khi nạp tiền điện thoại rồi, chắc chắn không phải là đứa con ruột thịt của bà ấy!
“Bốp bốp bốp!”
Lâm Thuý Vân điên cưồng đập lên cửa.
Lâm Thuý Vân vừa đập cửa vừa hét lên: “Mẹ!
Bà Lâm! Mẹ rốt cuộc bị sao vậy? Mẹ lại đem nhốt một đứa con gái chưa có chồng như con với một tên say rượu trong cùng một phòng thế này, mẹ mở cửa! Mẹ lập tức mở cửa cho con! Nếu không con sẽ gọi điện cho bố con ngay tức khắc”
Mẹ Lâm đang đắc ý đứng ở phía bên kia cửa, trên tay vẫn đang cầm lấy chiếc điện thoại di động của Lâm Thuý Vân và Lục Mặc Thâm: “Thuý Vân, hai đứa đừng có mong ai cứu mình.
Điện thoại di động của hai đứa đều đang để ở chỗ của mẹ, con cứ chăm sóc chồng con thật tốt, hôm nay cậu ấy đã uống canh nhung hươu, hai đứa cứ từ từ thư giãn!”
“Con… Chết tiệt!”
Lâm Thuý Vân thật sự bị mẹ mình làm cho tức chết.
Cô ấy liều mạng tiếp tục đập cửa: “Mẹ, con cảnh cáo mẹ đấy, mẹ lập cửa mở cửa cho con!
Nếu không sau khi ra ngoài con sẽ không nhận mẹ là mẹ con nữa, mẹ mau mở cửa…”
“Rầm!”
Ngay khi Lâm Thuý Vân đang điên cưồng đập cửa, đột nhiên xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ lướt qua mái tóc sau tai cô, nặng nề đập mạnh vào cửa.
“Ồn ào quá”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên bên tai cô ấy.
Lâm Thuý Vân chỉ cảm thấy da đầu mình như sắp nổ tung, cô ấy run ry xoay người lại Liền nhìn thấy gương mặt của Lục Mặc Thâm ở ngay trước mặt mình, anh ta như đang ở tư thế nhốt cô ấy giữa lồng ngực khỏe khoắn của mình và bức tường lạnh lẽo phía sau.
“À… Cái gì, giáo sư Lục anh uống say rồi, tại sao lại còn đứng lên? Mau về giường nằm nghỉ ngơi đi”
Lâm Thuý Vân định đẩy anh ta lùi về sau vài bước, nhưng anh ta lại chẳng nhúc nhích tí nào.
Thật là, không có chuyện gì đứng lên làm gì chứ?
Lâm Thuý Vân thật sự bị anh ta dọa sợ đến phát điên?
Cô ấy hoàn toàn đánh không lại Lục Mặc.
Thâm, so về sức lực, thậm chí chỉ một cánh tay cô ấy cũng đánh không lại.
Lỡ như tên này mượn rượu giả điên, muốn giở trò lưu manh thì mình phải làm sao đây?
“Giáo sư Lục, hay là tôi đìu anh về nghỉ ngơi?”
Lâm Thuý Vân lo lắng đưa tay ra định nắm lấy anh ta.
Ai ngờ Lục Mặc Thâm lại đột nhiên nhéo lấy mặt cô ấy.
Đôi mắt đang ngà ngà say của anh ta nhìn chăm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn cứ tíu tít không ngừng của Lâm Thuý Vân.
Hiện giờ, trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là chặn lấy nó!
“Ôn chết đi được”
Anh ta lẩm bẩm một câu rồi bỗng nhiên mạnh mẽ hôn xuống đôi môi của Lâm Thuý Vân.
“Lục… uml”
Đôi môi của Lâm Thuý Vân lập tức bị chặn lại, những tiếng kêu kia cũng bị nuốt xuống một cách nhanh chóng.
Chân mày của Lục Mặc Thâm liền thả lỏng: Quả nhiên, chỉ cần chặn lấy miệng của cô ấy thì thế giới này ngay tức khắc trở nên lặng im.
Nhưng tại sao trong vòng tay của anh ta dường như có một người phụ nữ nhỏ bé thơm tho mềm mại thế này?
Với lại, gương mặt cô ấy trông rất giống với trái ớt nhỏ.
‘Vốn dĩ, nụ hôn định chặn lại miệng cô ấy bồng nhiên lại trở sâu đậm nồng nàn hơn.
Lâm Thuý Vân đưa tay ra định đánh anh ta nhưng bàn tay của cô ấy đã bị giữ chặt và ấn trên cánh cửa.
Cả người cô ấy hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được.
Lâm Thuý Vân đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bản thân mình bị cưỡng hôn.
Đến cuối cùng, khi cô ấy cảm thấy toàn thân mềm nhữn và chẳng còn chút sức lực, Lục Mặc Thâm mới bế lấy cô ấy và lăn lên giường.
Lâm Thuý Vân vùng vẫy trong vô vọng, cứ như thế bị anh ta kéo chiếc đầm của cô ấy ra.
Nhìn thấy hai người đang chuẩn bị tiến ï bước kế tiếp, động tác của Lục Mặc Thâm lại đột nhiên dừng lại.
Anh ta chống tay lên và từ trên cao nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang nẵm trên giường: “Lâm… Thuý Vân… Tô Chỉ là lời nói của anh ta còn chưa kịp dứt, hai tay liền đột nhiên mềm nhũn rồi cả người đè nặng trên người Lâm Thuý Vân.
Lâm Thuý Vân vừa tức giận vừa gấp gáp.
Cả người Lâm Thuý Vân đều đã sợ đến hồn phách cũng chẳng còn “Này.
Lục Mặc Thâm?”
Không có phản ứng “Lục cầm thú?”
“.# Cũng chẳng có phản ứng.
Lâm Thuý Vân nghiến chặt răng, dùng hết mọi sức lực đạp Lục Mặc Thâm nẵm sang một bên.
Mãi đến lúc này, cô ấy mới nhận ra tên này đã lăn ra ngủ vì uống quá nhiều “Phù…”
Lâm Thuý Vân liền thở phào nhẹ nhốm.
Cô ấy nhếch nhác mà lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo vào.
Cân nhắc một hồi lại cảm thấy không được yên tâm.
‘Sau đó, cô ấy lập tức bò đến bên cạnh Lục Mặc Thâm, cởi cà vạt của anh ta ra và trói hai tay.
anh ta lại Nhìn Lục Mặc Thâm đang say khướt lại bị tri lấy hai tay, cô ấy vẫn cảm thấy không yên tâm, rồi lại kéo thất lưng của anh ta và trói hai chân lại.
‘Sau khi bận rộn làm xong mọi việc, cuối cùng Lâm Thuý Vân mới có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nằm xuống phía bên kia của chiếc giường lớn.
‘Vừa xoay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Lục Mặc Thâm, cô ấy cẩn thận đánh giá một phen.
Thật ra tên đàn ông này cũng rất đẹp trai, cho dù là có đeo mắt kính hay không cũng rất ưa nhìn Nhưng mà.
Lâm Thuý Vân nghiến răng căm hận khi nghĩ đến hành vi cầm thú mà anh ta đã làm với bản thân vừa rồi, cô ấy hận không thể một chân đá bay anh ta ra khỏi giường.
“Lục cầm thú, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng có gây chuyện với tôi nữa”
Lâm Thuý Vân nhìn chấm chảm một bên mặt của anh.
Nhưng trong đầu cô ấy lại là những hình ánh Lục Mặc Thâm qiở trò lưu manh với mình đang từ từ tái hiện.
Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng…
Cô ấy dường như phát hiện ra một chuyện khiến bản thân kinh ngạc không thôi.
Lúc nấy khi tên Lục cầm thú này cưỡng hôn mình, cô ấy không có vẻ ghê tởm hay phản cảm như những gì tưởng tượng?
Không phải chứ?
Cái quái gì đây?
“Ông trời ơi, Lâm Thuý Vân, cô có phải bị điên rồi không? Hay là cô đã bị người mẹ giả mạo bên ngoài tẩy não rồi?”
Lâm Thuý Vân giơ tay phải lên, không hề khách sáo mà cho bản thân mình hai bạt tay.
“Lâm Thuý Vân, cô phải bình tĩnh, người cô thích là nam thần trong nhà vệ sinh, những người đàn ông khác cho dù có thân thể tuyệt vời thế nào, ngoại hình hút mất thế nào, cô cũng không thể phản bội nam thần nhà vệ sinh của cô!”