“Lan can tầng hai đã cao gần đến thắt lưng của em rồi, anh thực sự rất thắc mắc sao mà em có thể ngã xuống được đấy”
Tư Vũ Chiến đứng dưới cửa sổ phòng bệnh, thả rèm cửa xuống.
Mộ Mẫn Loan nhíu mày: “Em muốn tắm nắng mà.
Tư Vũ Chiến lại dường như không hề nghe thấy.
Anh ta cảnh giác nhìn một lượt xung quanh phía ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn đóng rèm lại.
Căn phòng vốn dĩ rất ấm áp bỗng trở nên tối tăm, u ám.
Anh ta bước vài bước đến cạnh đầu giường “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nấy của anh”“
Mộ Mãn Loan nhàn nhạt nhìn anh ta: “Đứng không vững nên ngã xuống, vậy mà cũng khó hiểu lắm sao?”
“Rốt cuộc là đứng không vững hay là nhìn thấy người nào đó không nên thấy?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan bình thản: “Anh nói gì thì cứ cho là vậy đi, em không muốn giải thích.”
Lửa giận trong đáy mất của Tư Vũ Chiến dường như đang nhen nhóm bốc cháy: “Mộ Mắn Loan, em biết anh thích em đến nhường nào mài Năm năm rồi, năm năm qua anh gần như đều nghe theo em, còn em thì sao? Đến cả mở mắt cũng không chịu nhìn đến anh, là đàn ông ai cũng sẽ nóng nảy, em có biết không hả?”
“Đúng vậy, thế cho nên anh đã tát em một cái rồi, còn cần tát thêm vài cái nữa không?”
Khi Mộ Mẫn Loan nói câu này thì ngẩng đầu lên và cười đầy giả dối “Bây giờ em đang cố ý chọc anh đó sao?”
“Em nào dám cơ chứ, là anh nâng em lên cao, em cảm kích anh còn không kịp mà sao có thể chọc giận anh được chứ”“
“Mẫn Loan, đừng dùng ngữ điệu quái gỡ như vậy nói chuyện với anh có được không?”
“Nếu trước đây anh chịu loại bỏ tất cả các tai mắt ngầm sắp đặt bên cạnh em thì có lẽ em sẽ cân nhắc một chút”
Khóe miệng Tư Vũ Chiến khẽ mấp máy nhưng không nói thêm gì nữa Mộ Mẫn Loan cũng chỉ ngồi yên lặng ở đấy cho đến khi Tân Tấn Tài bước vào để kiểm tra thân thể cho cô ta.
Tư Vũ Chiến liếc nhìn Mộ Mẫn Loan: “Anh nghi ngờ không biết có phải do tên hâm mộ não tàn nào mưu đồ quấy rối em mới hại em té xuống như vậy hay không.
Mấy ngày nay anh sẽ phái thêm vài vệ sĩ canh gác ở đây”
Mộ Mẫn Loan thờ ơ: “Anh vui là được.”
Từ Vũ Chiến lại liếc nhìn Tần Tấn Tài, xoay.người đi đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, cúi đầu.
hôn nhẹ lên trán cô ta: “Anh vui hay không không quan trọng, đương nhiên em vui mới là tốt nhất.
Lát nữa người đại diện của em sẽ gọi mấy vệ sĩ tới, em cứ chọn bất cứ người nào mà em thích, nhé?”
“Anh sắp xếp là được rồi Nhìn thấy Mộ Mẫn Loan ngoan ngoãn và „ sắc mặt của Tư Vũ Chiến cuối Nói xong anh ta xoay người rời đi.
Tân Tấn Tài lại căm dây truyền dịch cho Mộ Mẫn Loan một lần nữa, sau đó hỏi thăm mấy câu liên quan đến tình hình sức khỏe của cô ta.
“Cô Mộ, cô ngã từ trên cao xuống, não có bị chấn động nhẹ, nhưng cũng may mà bên dưới có mái hiên, nếu không thì hậu quả thật khó lường”
Mộ Mãn Loan gật đầu, lúc này thái độ của cô †a vẫn kiêu ngạo và lạnh nhạt giống y như trên TV: “ừ”
Tân Tấn Tài vừa mới gọi điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn, anh ta biết được Tô Kim Thư đến đây là để hỏi về tình hình của Mộ Mẫn Loan, vì vậy anh ta vừa ghi chép lại vào sổ vừa hỏi: “Cô Mộ, thực ra tôi cũng khá tò mò, cô ngã xuống như thế nào vậy? Theo phán đoán của một bác sĩ, vết thương trên người cô đều nằm ở mặt trước và mặt bên của hai chân và cánh tay, không giống như bị trượt chân ngã cho lắm”“
..
Mà giống như là tự mình nhảy xuống.
Tần Tấn Tài không nói ra câu này.
Mộ Mẫn Loan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Bác sĩ Tần, đây là chuyện cá nhân của tôi”
Tân Tấn Tài cười: “Cũng đúng, xin lỗi cô, tôi nhiều chuyện rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài trước đây”
Chẳng bao lâu, trong căn phòng đã khôi phục lại sự yên lặng ban đầu Cuối cùng, khi trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Mẫn Loan, cô ta cúi đầu xuống, đưa hai tay ra ôm trước ngực mình.
Phán đoán của Tần Tấn Tài quả không sai, đích thực là cô ta tự mình nhảy xuống.
Lúc đó không chỉ có mình Tô Kim Thư nhìn thấy mà Mộ Mẫn Loan cũng nhìn thấy, thậm chí cô ta còn nhìn thấy sớm hơn cả Tô Kim Thư, thuộc hạ của Lệ Hữu Tuấn dường như đang đuổi theo ai đó.
Mặc dù không biết lý do, nhưng để thu hút sự chú ý của bọn họ, trong tình huống cấp bách cô †a chỉ đành trực tiếp nhảy xuống, cũng không nghĩ nhiều tới hậu quả của việc này.
Trước khi ngất đi dường như cô ta nhìn thấy bóng người kia dừng lại một chút, sau đó thuận lợi trốn thoát Mộ Mẫn Loan lén lấy chiếc điện thoại dưới gối ra, âm thầm soạn một tin nhản và gửi cho Tô Kim Thư: Kim Thư, cô có tin không?Anh trai cô sẽ sớm trở về thôi.
Ngay sau khi Tư Vũ Chiến rời đi, Mộ Mẫn Loan đã được ngủ một giấc rất ngon lành.
Bởi vì tâm trạng khác nhau, Mặc cho người khác nói gì, cho dù Tư Vũ Chiến có đánh cô ta vì chuyện này, cô ta cũng không quan tâm.
Cô ta chỉ biết răng Tô Duy Nam sắp trở về rồi Đến lúc Mộ Mắn Loan từ từ tỉnh dậy cũng đã là sáu bảy giờ chiều rồi Người đại diện Bối Bối đã đi đến: “Chị Mẫn Loan, chị dậy rồi à?”
Mộ Mẫn Loan được đỡ ngồi dậy và nhẹ nhàng gật đầu “Cậu Tư vừa mới ghé qua đây nhưng thấy chị đang nghỉ ngơi thì đi trước rồi”
Khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan không chút biểu cảm: “Tôi biết rồi.”
“À phải rồi, chị Mẫn Loan, bên ngoài có bảy +ám vệ sĩ, hình như là được bên Tây Song gửi đến, thân thủ ai cũng đều rất tốt, anh ta bảo chị nhất định phải chọn một người”
Đôi mày thanh tú của Mộ Mắn Loan cau lại: “Những người đó đang ở bên ngoài sao?”
“Bọn họ đang đợi ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh.”
“Tư Vũ Chiến biết tôi không thích gặp người lạ cơ mài Có tài liệu sơ yếu lí lịch gì không? Đưa tôi chọn đại một người là được rồi”
Mộ Mắn Loan biết rằng, nếu cô ta không chọn một người, Tư Vũ Chiến chắc chắn sẽ bày ra những lời chế nhạo quái đản trước mặt cô ta.
Chẳng qua chỉ là chọn thêm một tên giám sát mình mà thôi, cũng không phải trước đây chưa từng làm loại việc này.
Bối Bối gật đầu: “Em sẽ đi lấy ngay.”
Mộ Mắn Loan uống hai ngụm nước, ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm rèm cửa đang đóng chặt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và chán ghét.
Cô ta hiểu rõ hành động này của Tư Vũ Chiến có ý gì Anh ta lo lẳng sẽ có người nhìn trộm cô ta từ bên ngoài cửa sổ.
“Hừ!”
Mộ Mẫn Loan cười lạnh một tiếng, người đàn ông của cô ta sắp trở về rồi.
Nếu anh ấy muốn nhìn thấy cô thì một khung.
cửa sổ làm sao có thể ngăn cản nổi chứ?
Có lẽ chỉ là hiện tại anh ấy chưa muốn gặp cô mà thôi.
Lúc này, Bối Bối cầm một đống tài liệu bước vào và đưa cho cô ta.
“Lúc chị ngủ em đã xem qua những tài liệu này một lượt rồi, hầu hết đều là quân nhân xuất ngũ, có vài người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thú nhất định là không thành vấn đề”
Mộ Mẫn Loan nở ra một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt: Tư Vũ Chiến này chỉ vì muốn giam lỏng mình mà hao phí không ít công sức đấy nhỉ?
“Phải rồi, so với mấy ông chú trong số đó thì có một người đàn ông vừa mới đi huấn luyện đặc biệt ở nước ngoài về,vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai.
Em lớn từng này rồi mà vẫn chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy luôn ấy, quả là một nhân vật khiến người ta chết mê chết mệt mà.”
Mộ Mẫn Loan nhàn nhạt rũ mắt xuống: ‘Tôi đã ở trong làng giải trí nhiều năm nay, có loại đàn ông nào mà tôi chưa từng…”
Chưa kịp nói xong, cổ họng cô ta chợt như bị bóp nghẹt, tức thì không thể nói ra được lời nào.