“Ý kiến gì cơ2” Lâm Thuý Vân quay đầu qua với vẻ mặt đầy sự thích thú.
“Ha ha, chắc chắn mấy ngày nay dì Lâm sẽ kêu giáo sư Lục đến nhà cậu suốt, nếu không phải ăn cơm thì sẽ là đến thăm nhà gì đó, còn cậu, cậu cứ tìm cơ hội nói với anh ta, là cậu đã có người mình thích rồi, nếu giáo sư Lục hỏi chỉ tiết thì cậu cứ nói như sự thật”
Lâm Thuý Vân cau mày lại “Làm như vậy ổn thật sao?”
Trong ánh mắt của Tô Kim Thư như có ánh sáng của một chút sự xảo quyệt lướt ngang qua: “Tất nhiên là được rồi, làm như vậy, cậu sẽ không được xem là phản bội nam thần nhà vệ sinh của cậu rồi!”
Vả lại nếu như cô ấy không suy đoán sai thì theo như tính cách của cái tên Lục Mặc Thâm đó, chắc chắn anh ta sẽ moi nam thần nhà vệ sinh gì đó ra cho bằng được.
Đến lúc đó, người mà Thuý Vân tìm rất lâu, nói không chừng anh ta vẫn có cơ hội đấy chứ.
Tô Kim Thư gật gật đầu: “Nếu đến lúc đó có tình huống gì xảy ra, cậu phải nhớ là phải nói cho mình nghe ngay lập tức”
“Được, Kim Thư à, cậu thông minh quá đi Tô Kim Thư còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ trong túi điện thoại ra nhìn, thì phát hiện là Nhan Thế Khải đã gọi đến.
Lâm Thuý Vân nhìn liếc qua, cau mày lên: “Ái chà chà, cuối cùng thì anh ấy cùng hồi thần rồi, xoá cậu khỏi danh sách đen rồi hả?”
Kim Thư không nhịn được cười, cô cười phá lên: “Đừng đùa nữa, đàn anh cũng đâu cố ý đâu mà.
Nói xong câu ấy, cô ấy nhấn vào phím trả lời “Alo, có việc gì không ạ?”
“Chào cô, xin hỏi có phải là cô Kim không ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tôi là lễ tân của nhà hàng, khách sạn Hilton, anh Nhan đã uống say rồi, chúng tôi đã sắp xếp một căn phòng cho anh ấy nghỉ ngơi.
Bây giờ cô có thể đến đây để đón anh ấy không ạ? Hoặc cô giúp tôi liên lạc với người nhà của anh ấy cũng được”
“Uống say rồi á?”
Trong ấn tượng của cô ấy, Nhan Thế Khải là một người rất có chừng mực, anh ấy cfing sẽ không ra ngoài uống rượu một mình đến mức say bất tỉnh nhân sự.
“À, chuyện là như thế này, hôm nay anh Nhan có bàn chuyện dự án ở nhà hàng, chúng tôi, nên anh ấy có uống hơi nhiều rượu trong buổi tiệc hôm nay”
“Vậy à..
vậy anh giúp tôi chăm sóc cho anh ấy một chút, tôi gọi điện thoại cho người nhà của anh ấy, hai mươi phút sau tôi sẽ đến đó ngay”
‘Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư liền đứng lên: “Thuý Vân, bên phía đàn anh có chút việc cần phải xử lí, mình phải qua đó một chuyến”
Lâm Thuý Vân cũng đứng lên theo: “Có cần mình giúp đỡ không?”
“Không cần đâu, chút nữa mình gọi một et điện thoại cho dì Nhan, rồi đến đó đợi bọn họ đết “Thôi được, vậy cậu đi một mình nhớ chú ý an †oàn nha, mình về nhà trước rồi nghĩ cách phải nói thế nào với Lục Mặc Thâm”
Sau đó, Tô Kim Thư gọi xe rồi đến thẳng khách sạn.
Cô hỏi lễ tân đã cho Nhan Thế Khải vào phòng nào, sau đó lấy một tấm thẻ phòng dự bị, rồi đi thang máy lên phòng Cửa phòng được mở ra, Tô Kim Thư đi thẳng vào trong phòng ngủ, vừa nhìn vào đã thấy Nhan Thế Khải năm ngủ miên man trên giường Lúc nãy khi trên đường đến khách sạn, cô đã gọi điện thoại cho đì Nhan rồi, bên đó nói rằng, qua vài phút nữa sẽ đến ngay.
Lần trước Nhan Thế Khải muốn bảo vệ cô, kết quả là xém chút nữa thì anh ấy đã đánh nhau với Lệ Hữu Tuấn rồi.
Thật ra trước khi đến đây cô có chút lo lắng, liệu có phải Lệ Hữu Tuấn đã ra tay với Nhan Thế Khải hay không, bây giờ xem ra là bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi Cô bước tới, còn chưa tới bên cạnh giường, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc rồi.
Nhưng càng tới gần, cô lại phát hiện ra rằng sắc mặt của Nhan Thế Khải rất bình thường, không có màu đỏ như vẻ say rượu.
“Anh ơi, anh ơi?”
Tô Kim Thư gọi anh ấy hai tiếng, thấy hai mắt của Nhan Thế Khải nhắm chất lại, không có chút phản ứng nào.
Xem dáng vẻ thì đúng là anh ấy uống say thật tồi Tô Kim Thư giơ tay ra sờ chiếc điện thoại trong túi, định bảo dì Nhan dẫn thêm hai người đến nữa.
Nhưng vừa mới lấy điện thoại ra thì nó đã rơi xuống sàn cái “cạch” rồi Cô không dám tín khi nhìn vào tay của mình, phát hiện trong khoảnh khắc này, không ngờ bắt đầu có cảm giác toàn thân không có sức lực, đầu óc cũng choáng váng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhanh hơn Dường như bên trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy rực lên vậy, cháy đến mức cô khát khô cả họng.
Không đúng, không khí trong căn phòng đã được người khác động tay rồi!
Tô Kim Thư giật mình, phản ứng lại ngay lập tức.
Loại cảm giác này, giống như 5 năm trước khi cô mất đi lần đầu tiên vào đêm đó vậy.
Đáng chết thật, có người muốn hãm hại cô!
Trong lúc này, bỗng nhiên cô nghe thấy âm thanh động đậy truyền đến từ sau lưng mình, cô nhanh chóng quay người lại Nhưng cho dù phản ứng có nhanh đi chăng nữa thì cũng không nhanh bằng người ở phía sau.
Một tiếng “rầm” vang lên, sau đầu cô vô cùng đau điếng.
Giây tiếp theo, cả cơ thể Tô Kim Thư mềm nhũn ra, cô bò lên phía trước, nằm đè lên người của Nhan Thế Khải..
Mà ở phía bên kia, sau khi Lâm Thuý Vân bước ra khỏi quán cà phê Thiên Ngọc, cô ấy lái chiếc xe màu đỏ của mình chuẩn bị về nhà.
Ở trước ngã tư đường, cô ấy đang chuẩn bị quẹo qua khúc cua, bỗng nhiên trên đường có một cô gái xông ra.
“Trời ơi!”
Lâm Thuý Vân bị doạ đến giật mình, cô ấy nhanh chóng đạp lấy phanh xe.
Bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh điếc tai.
May là thể tích của chiếc xe ấy không lớn, đã dừng lại trong khoảng cách ngắn nhất.
Lâm Thuý Vân ngồi trong xe bị doạ đến ngơ ngác, cho đến khi có một giọng nói ai oán điếc tai vọng đến đầu xe: “A, đau quá đi! Chân của tôi, chân của tôi!”
Lâm Thuý Vân hồi thần, nhanh chóng thả lòng dây an toàn ra rồi chạy xuống: “Cô không sao chứ?”
Cô gái đó nhìn có vẻ ở độ tuổi khoảng 20, nhưng khuôn mặt lại hung dữ: “Cô có biết lái xe không vậy? Cô đụng trúng tôi rồi này, đền tiền cho tôi nhanh lên!”
Lâm Thuý Vân nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, trên người của người này rất sạch sẽ, vả lại trên đầu xe cũng không có dấu vết trầy xước gì.
Bỗng nhiên sắc mặt của cô ấy trở nên có chút khó coi: “Rõ ràng lúc nấy là đèn xanh, tự dưng cô lại ội ăn vạ mà cô đã cản lại tôi Cô gái ấy vừa nghe đến đây thì phát điên lên.
Cô ta đứng dậy, túm lấy áo của Lâm Thuý Vân ngay lập tức: “Được đấy, bây giờ cô còn muốn tố tôi nữa sao, có phải là cô đã đụng trúng tôi không? Đụng trúng tôi thì cô phải đền tiền, nếu cô không đền tiền, thì chúng ta cùng nhau đến đồn cảnh sát!”
Tính cách của Lâm Thuý Vân thẳng thần, vả lại vô cùng có cảm giác chính nghĩa, thứ mà cô ấy ghét nhất là mấy loại người vô lại ăn vạ này: “Cô buông ra, muốn đến đồn cảnh sát thì chúng ta đến đồn cảnh sát! Trên xe của tôi cũng có camera ghi lại đường đi, để xem sau khi đến đồn cảnh sát ai mới là người chịu thiệt thời!”
Trong chính lúc này, một chiếc xe thương nghiệp màu đen dừng ở phía sau lưng cô ấy.
Mấy người mặc áo vest màu đen cùng với khí thế hung dữ đi hướng tới phía của hai cô ấy.
Cô gái kia vừa nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức cô ta chỉ vào Lâm Thuý Vân khóc lớn rồi bắt đầu cáo trạng “Chồng ơi, là cô ta đã đụng trúng em, đụng trúng em còn không đền tiền, còn nói em ăn vạt Bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát ngay thôi!”
Mấy tên vạm vỡ kia xông đến, không nói nhiều lời, bắt lấy cánh tay của Lâm Thuý Vân rồi kéo cô ấy lên xe.
“Thả tôi ra, đám người khốn kiếp này!”
Dù sao thì Lâm Thuý Vân cũng là một cô gái, dù cô ấy có vùng của bọn họ, và c thì cũng không là đối thủ Ýy bị trói lại rất nhanh chóng, Trước khi lên xe, họ còn vứt điện thoại của.
Lâm Thuý Vân ra ngoài.
Chiếc xe thương nghiệp màu đen cũng biến mất nhanh chóng trên ngã tư đường đó.