Lúc này Lục Mặc Thâm mới nhìn cô ấy với vẻ hài lòng: “Theo tôi trở về phòng”
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong đầu nổ “bùm” một tiếng, cô ấy ngồi một chỗ, không chịu cất bước.
‘Thậm chí lời nói thốt ra từ miệng cũng rất yếu ớt “À, giáo sư Lục, tôi…có phòng riêng”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô ấy: “Chẳng nhẽ em nghĩ rằng em có thể xóa bỏ mọi lỗi lầm gây ra ngày hôm nay chỉ với hai lời xin lỗi không thành ý này?”
Lâm Thúy Vân cảm thấy khóc không ra nước mắt: Tên cáo già này cuối cùng cũng lộ đuôi cáo của mình rồi.
“Giáo sư Lục, tôi hỏi anh một câu nhé, anh bảo tôi về phòng anh, có phải muốn làm chuyện ấy đúng không?”
Lục Mặc Thâm nhướng mày, anh ta có vẻ không có chút ngạc nhiên nào trước câu nói thắng thần của Lâm Thúy Vân.
Anh ta vẫn khoanh tay đứng như vậy, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Lâm Thúy Vân vô cùng uất ức chọc hai ngón tay vào nhau: “Vậy thì tôi thương lượng trước, hai chúng ta chỉ một lần thôi”
“Em đang ra điều kiện với tôi?”
Lâm Thúy Vân gần như dở khóc dở cười, cô ấy làm sao có thể không ra điều kiện chứ?
Dựa vào sự hung tàn mà anh ta đối với mình thường ngày, nếu hôm nay không ngăn cản thì anh ta nhất định phải khiến mình chết trên giường mới thôi!
Lâm Thúy Vân cần răng chạy đến trước mặt anh ta: “Giáo sư Lục, đừng tưởng rằng tôi không biết gì! Kim Thư và nam thần mỗi đêm cũng chỉ một lần, lúc trước anh ngày nào cũng lừa tôi thì thôi, bây giờ đừng nghĩ có thể lừa tôi lần nữa”
Lục Mặc Thâm cười một cách lạnh lùng: “Chậc chậc, đến nam thần của em một đêm bao nhiêu lần em cũng biết?”
Xong, giáo sư Lục của chúng ta ghen rồi.
Mà Lâm Thúy Vân cái người thần kinh thô này cơ bản là không ngửi thấy mùi nguy hiểm, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô ấy gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Đúng, tôi đã hỏi Kim Thư rồi.
Tôi cảnh cáo anh, từ bây giờ trở đi sẽ không bao giờ tiếp tục bị anh ức hiếp như thế này nữa.
Chỉ một lần! Nếu không thì tối nay tôi đi ngủ cùng Kim Thư!”
Lục Mặc Thâm híp mắt nói: “Được”
Lâm Thúy Vân vừa nghe thấy câu nói này, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức: “Có thật không?”
“Thật”
“Vậy thì chúng ta chốt nhé, không được nuốt lời!”
Lục Mặc Thâm chỉ nhìn Lâm Thúy Vân, thấy cô ấy lao tới trước mặt anh ta, ngoan ngoãn chạy về phía khách sạn.
Nếu cô ấy có đuôi, chắc hắn sẽ vấy liên tục.
Đúng vậy, anh ta đã hứa với cô tối nay chỉ một lần, nhưng một lần dài lao lâu không phải do cô ấy quyết định nữa.
Đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, còn tưởng rằng bản thân sẽ tha thứ cho cô ấy dê dàng thế?
Thật là ngây thơ.
‘Sau khi Tô Kim Thư ra khỏi quán bar liền đi thẳng về phòng của mình.
Suy cho cùng, cô vẫn là phụ nữ mang thai, phản ứng của ba tháng đầu sẽ lớn một chút.
Mà ba tháng đầu này con còn chưa vững, cô càng phải cẩn thận hơn.
Cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới khoảng chín giờ mà cô đã buồn ngủ đến mức sắp không mở Cô quẹt thẻ phòng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra ‘Vừa bước vào cửa, một cơn gió mang theo sự mát lạnh buổi đêm thổi qua Tô Kim Thư ngẩng đầu lên phát hiện cửa kính ngoài ban công đã bị ai đó mở ra.
Cô cau mày vô thức đi qua, chuẩn bị đóng cửa lại.
Nhưng cô mới bước được hai ba bước, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo: Không đúng!
Cô nhớ rõ ràng khi ra ngoài đã khóa hết cửa Số.
Vì nhu cầu chụp hình nên địa điểm lần này bọn họ đến là một danh lam thẳng cảnh, khách sạn họ ở cũng năm trong khu ấy Trong danh thẳng này rồng rắn lẫn lộn, loại người gì cũng có.
Chẳng nhẽ phòng mình có trộm đột nhập?
Nghĩ đến điều này, Tô Kim Thư lập tức sinh ra tâm lý phòng bị.
Cô che bụng của mình trong vô thức, sau đó nhẹ nhàng lùi lại..
Lúc này đột nhiên có một tiếng động rất nhẹ phát ra từ phòng tắm.
Tô Kim Thư vì tiếng động này mà sợ hễ Cô đảo mắt nhìn quanh, cầm kẹp quần áo bên cạnh lên, thận trọng đi về phía phòng tắm.
Quả nhiên, qua lớp cửa kính mờ mờ ảo ảo, cô có thể nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông cao lớn.
Não Tô Kim Thư tức tốc chuyển vòng: Không được!
Bây giờ cô đang mang thai, hành động khó khăn.
Vì sự an toàn của đứa trẻ, cô không thị đầu trực diện với người đàn ông đó được.
Cô vẫn nên ra ngoài tìm người giúp đố!
Khi Tô Kim Thư định quay người lại, người đàn ông trong phòng tắm dường như đã nhận ra sự tồn tại của cô, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.
“Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm.
‘Tô Kim Thư quay lại vừa hét vừa lao về phía cửa.
Chỉ là cô còn chưa kịp chạy ra cửa, cánh tay đã bị tóm lấy ‘Sau đó bàn tay to còn lại cũng duỗi ra, ngang ra ôm cô vào lòng.
Tô Kim Thư sợ chết khiếp.
Cô kinh hãi quay đầu lại, vừa định dơ vũ khí trong tay đập qua, ngay lập tức đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.
“Anh..”
Tô Kim Thư ngây người.
Người đàn ông ôm cô trên lông mày lộ rõ vẻ không vui: “Mới một ngày không gặp liền không nhận ra chồng mình rồi sao?”
Lệ Hữu Tuấn nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, không yên tâm nói: “Vứt cái kẹp quần áo đi”
Tô Kim Thư lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng ném chiếc kẹp quần áo trên tay đi.
Còn chưa hết sợ hãi, cô giơ tay đánh anh: “Lệ Hữu Tuấn! Anh tới thì tới, nhưng phiền anh có thể nói trước được không! Anh không biết kiểu này sẽ dọa chết người à!”
Lệ Hữu Tuấn tỏ vẻ vô tội, anh ôm lấy Tô Kim Thư, cả hai cùng ngồi trên ghế sofa: “Nhưng tôi nhớ là tối hôm qua anh đã nói với em, nếu có thời gian, hôm nay sẽ tới đón em”
“Nhưng…”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn lập tức nói thêm: “Anh tổng cộng gọi cho em bốn cuộc điện thoại, gửi bảy tin nhãn, nhưng em đều không trả lời anh”
“Gì cơ?”
Tô Kim Thư sững người một lúc, nhanh chóng vươn tay cầm điện thoại.
Mãi đến lúc này, cô mới biết mình đã để quên điện thoại trong phòng không mang đi bar.
Cô liền đuối lý: “Em…hình như em quên mang theo điện thoại ra ngoài.”
Lệ Hữu Tuấn gợi nhẹ lên: “Thế nên anh trực tiếp đến khách sạn kiểm tra thông tin của em, sau đó vào phòng đi tắm.
Vốn dĩ định đợi em ở trên giường, nhưng hình như em về sớm hơn dự tính”
Cơn bực tức của Tô Kim Thư lúc nào cũng bị những gì anh nói làm tiêu tan.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trong hốc mắt anh vẫn còn hắn tia máu, dưới mắt còn có vết thâm nhàn nhạt..