Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


“Đồ cầm thú..”
Lâm Thúy Vân tức đến mức không thèm cãi với anh, tên khốn khiếp này vậy mà lại đem quần áo của cô xé mất.

Ngày mai cô mắc cái gì về đây? Thật là quá đáng!
Lúc này, Lục Mặc Thâm nằm trên giường với khuôn mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn, anh nhìn sang dáng vẻ đang tức giận của Lâm Thúy Vân, rất nhanh đã đoán cô đang nghĩ cái gì Anh chống cằm quay sang nhìn cô: “Sáng sớm mai sẽ có người mang đồ đến đây cho em, không cần lo lảng, sẽ không để em ngày mai không có gì mặc lên lớp đâu”
Lâm Thúy Vân xoa xoa vùng thắt lưng đang đau nhức không thôi của mình, trừng mắt đầy hung hăng mà nhìn anh: “Chẳng phải đều là do chuyện của anh sao, còn ở đây giả vờ có ý tốt, sao lúc nấy không thấy anh nhẹ nhàng một chút!”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ vô tội: “Còn chưa đủ nhẹ nhàng sao? Còn nhớ lần đó ở trong thành phố C không? Đó mới là dáng vẻ không có chút nào dịu dàng của anh”
Mỗi khi nghĩ đến buổi tối đêm hôm đó, khuôn mặt của Lâm Thúy Vân trong nháy mắt đã trắng bệch đi vài phần.

Buổi tối ngày hôm đó Lục Mặc Thâm nói rất đúng, chỉ cần cô quay lại, thì sẽ đem cô lăn qua lăn lại bốn năm tiếng đồng hồ.

So với ngày hôm đó, anh †a của ngày hôm nay, quả thực là đã ôn nhu đi rất nhiều rồi.

Lâm Thúy Vân vẫn rất không phục: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu không phải do anh bị gãy chân, anh sao có thể dễ dàng tha cho tôi như vậy!”
“Em biết thì tốt, vì thế em phải biết trân trọng hiện tại, đợi sau này anh khỏe lại rồi, sẽ yêu thương em nhiều hơn”
“Không biết liêm sỉ”
Lâm Thúy Vân nghiến răng tức giận, bước từng bước khó khăn về phía nhà vệ sinh.

Khi cô đứng trước gương nhìn mình từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy những dấu vết trên người mình, thì thiếu chút nữa đạp cho cái kính rơi xuống sàn.

Đồ khốn khiếp Lục Mặc Thâm!
Đơn giản chỉ là một tên xấu xa không biết xấu hổi Còn may trên cổ không có để lại vết tích gì, nếu không cô ấy sẽ không kiềm chế được đánh tên đó.

‘Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thúy Vân đang mơ mơ hồ hồ,chỉ cẩm thấy có một thứ gì đó dạng như lông xù, đang quét quanh mũi của cô.

Cô đưa tay phất phất, thế nhưng lại không lấy được nó ra.

Trong tình huống cấp bách, cô trực tiếp vung tay lên giữa không trung gạt nó ra, đồng thời cũng bắt đầu mở mắt.

“Người phụ nữ đanh đá này, gọi em rời giường mà cũng giận vậy sao”
Vừa mở mắt ra, cô phát hiện Lục Mặc Thâm đang năm chặt lấy tay cô mà chằm chằm vào cô.

Cảm xúc mỗi lần thức dậy của Lâm Thúy Vân trước giờ đều lớn như vậy, cô hừ một tiếng, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.

Thế nhưng, Lục Mặc Thâm lại không buông, mà cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô.

“Dậy thôi”
Hôm qua sức lực của Lâm Thúy Vân đã cạn kiệt hết rồi, chỉ cảm thấy toàn thân đang đau nhức, ngủ như thế nào vẫn không đủ.

€ô ấy không vui mà trở mình “Tôi không muốn dậy, tôi buồn ngủ”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi, mười giờ phải lên lớp, hôm nay là tiết dạy của viện trưởng, em xác định là không đi sao? Còn muốn phân lớp nữa không?”
“Viện trưởng sao?”
Lâm Thúy Vân đột nhiên giật mình, thoáng cái đã ngồi bật dậ Gô nhìn đồng hồ ở trên vách tường: “Lục Mặc Thâm, tên khốn nhà anh làm gì mà không gọi tôi dậy sớm?”
Lục Mặc Thâm tỏ ra bộ dạng không biết nói gì, vừa rồi là ai nói muốn tiếp tục ngủ?
Lâm Thúy Vân trở mình xuống giường, phát hiện trên đầu giường đang treo một bộ quần áo cực kì chỉnh †ề, thậm chí còn chuẩn bị luôn đồ lót.

“Của tôi sao?”
Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn về phía của Lục Mặc Thâm.

Chỉ nhìn thấy anh gật đầu: “Thử xem, sau khi thay đồ xong, trợ lý Liễu đang chờ ở dưới lầu, anh ta sẽ đưa em qua đó.”
Lâm Thúy Vân không nghĩ gì nhiều, cầm lấy quần áo nhanh chống đi thay.

Sau khi thay xong, lại phát hiện đồ lót lại mặc vừa khít: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao biết được số đo của tôi?”
Lục Mặc Thâm giơ bàn tay to của mình lên, bắt một cái vào trong không trung: “Tay của anh là thước đo tốt nhất, đáp án này thế nào?”
Lâm Thúy Vân: “…
Đối với tên lưu manh này thì căn bản không nói được lời gì tốt đẹp.

Sau khi cô thay đồ rửa mặt xong, thì quay đầu lại đúng lúc thấy Lục Mặc Thâm bước xuống giường, ngồi bên cạnh bàn: “Lại đây ăn sáng đi”
Lâm Thúy Vân đi qua, bưng ly sữa bò lên uống vài hai ngụm, rồi cầm lấy một miếng sandwind, sau đó thì xoay người muốn chạy.

Chân còn chưa chạy được xa, thì đã bị Lục Mặc Thâm tóm gọn lấy cánh tay.

“Miệng”
Lâm Thúy Vân nhíu mày, một mặt nghi ngờ đưa tay lên chùi miệng, thì đã bị Lục Mặc Thâm giành trước một bước.

Chỉ thấy anh ấy liếm nhẹ lên bên môi cô, lau sạch đi toàn bộ sữa bò còn dính trên đó: “Đi đi”
Lâm Thúy Vân đã bị động tác của anh làm cho mặt mũi đều đỏ bừng lên hết, cô cứ như: vậy mà đứng yên tại chỗ, ngơ ngác mà trừng mắt nhìn anh: “Ừ”
Sau đó liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Bởi vì để tránh việc đến muộn, cô chạy nhanh ra ngoài, đến khi chạy đến cửa bệnh viện, mới nhìn thấy trợ lý Liễu đứng bên cạnh xe bảo mẫu, đang chào hỏi với cô.

Trợ lý Liễu nhanh chóng mở cửa xe giúp Lâm Thúy Vân: “Cô Lâm, cô thấy chỗ nào không khỏe sao?”
“Không có: “Vậy thì tốt, tôi thấy mặt cô có hơi đỏ”
“Cái này, có thể là do ban nấy chạy quá nhanh, có chút thở không đều”
Sau khi ngồi lên xe, trái tim đang đập thổn thức của Lâm Thúy Vân mới dần dân được bình ổn trở lại.

Bên môi cô hình như vẫn còn vương vấn cảm xúc mềm mại nơi đầu lưỡi của Lục Mặc Thâm.

Lâm Thúy Vân ơi là Lâm Thúy Vân, mày đúng là vô dụng quá đi!
Lâm Thúy Vân che đi khuôn mặt vừa thẹn vừa tức giận của mình, bởi vì cô phát hiện bản thân đang ngày càng không đúng rồi.

Mỗi lần Lục Mặc Thâm chạm vào cô, thì không biết làm sao trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, dường như không còn ở chỗ cũ nữa.

Lúc đầu quen nhau, Lục Mặc Thâm cũng từng mạnh mẽ mà hôn cô, cô cũng không có kích động như vậy, trái tim cô cũng không đập như vậy!
Há chẳng phải cô đã thật sự tiến sâu vào cái hố của Lục Mặc Thâm sao?
Cô không muốn! Gái tên lòng dạ đen tối đó, nếu như cô thật sự yêu anh ta, vậy chẳng phải đã định sẵn bị anh ta ăn hiếp cả đời saol Không được không được, Lâm Thúy Vân, cô nhất định phải vững lòng!
Nếu thật sự yêu anh ta rồi, cũng phải có lập trường kiên định!
Đầu tiên là bắt đầu từ việc việc vận động trên giường, lần sau cô nhất định phải chiếm được thế chủ động!
Cô nhất định phải đè anh ta ở trên, làm nhục anh ta, chà đạp anh ta, làm nhục đi nhuệ khí của anh ta!
Cứ quyết định vậy đi Lúc Lâm Thúy Vân bước vào lớp học, thì phát hiện Tô Kim Thư cũng vừa mới từ trên xe của Lệ Hữu Tuấn bước xuống.

Hôm nay cô ấy mặc một cái váy hoa rộng thùng thình, bên ngoài thì khoác một cái áo da bò.

Trên vai còn đeo một cái túi hai quai, nhìn thật sự rất gầy, gây đến mức hoàn toàn không giống với người phụ nữ đang mang thai.

“Kim Thư…”
Lâm Thúy Vân nhanh chóng chạy đến chào hỏi, quay đầu thì nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang ngồi ở vị trí lái xe, liền nhanh chóng cười hỏi: “Nam thần, chào buổi sáng!”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu xem như là câu trả lời.

Tô Kim Thư nắm lấy cánh tay của Lâm.

Thúy Vân, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn vẫy tay: “Tôi cùng với Thúy Vân vào trong đây, anh không cần đưa tôi vào trong”
Nói thật, cô thật sự không dám gọi Lệ Hữu Tuấn đưa cô vào.

Dù sao thì cái người này lớn lên sao lại quá gây chú ý đến vậy, cô không muốn mỗi khi anh xuất hiện thì lại thành mục tiêu của đám đông.

Lệ Hữu Tuấn đặt tay trái lên thành cửa: “Em vào lớp trước đi, qua vài ngày nữa, tôi sẽ tới thay em làm thủ tục xin nghỉ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui