Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


Người sáng suốt cũng cho rãng Âu Mỹ Lệ thật sự là vợ, nhưng bây giờ Tô Kim Thư mới biết trong mắt anh trai mình chỉ có một người con gái là Mộ Thomas cười nói: “Mối quan hệ của anh ấy và cô Âu Mỹ Lệ, cũng giống quan hệ của anh ấy với cậu cả Lệ”
“Anh chỉ là đối tác thôi sao?”
“Có thể hiểu là như vậy”
Quả nhiên là như vậy.

Anh và Âu Mỹ Lệ đang ở bên nhau, cái gọi là tình cảm vợ chồng chưa cưới giữa hai người họ chẳng qua chỉ là cách để họ lợi dụng, giúp nhau che giấu thủ đoạn mà thôi.

Nhưng Mộ Mẫn Loan có biết chuyện này không?
Lẽ nào vì biết mình không thể quay lại bên Tô Duy Nam nữa nên Mộ Mẫn Loan mới dứt khoát đỡ viên đạn đó sao?
Đến giờ phút này Tô Kim Thư mới nhận ra rằng vốn dĩ Mộ Mãn Loan chặn súng để cứu Tô Duy Nam.

Đó là bởi vì cô ta biết rằng tinh thần chiến đấu đã cạn kiệt, sau khi Tô Duy Nam xử lý mọi chuyện xong, anh ấy sẽ rời khỏi nước Thiên Hoàng cùng Âu Mỹ Lệ.

Cho nên cô ta mới biết răng Tô Duy Nam có thể tránh được phát đạn kia, lao tới đỡ viên đạn.

Người phụ nữ ngu ngốc đó, vậy là lại muốn chết!
Sau đó, trên đĩa USB trong túi hồ sơ, đoạn video clip ngắn do Tô Duy Nam ghỉ lại cũng đã xác nhận suy đoán của cô.

Trong đoạn phim ngắn đó vẻ mặt Tô Duy Nam có chút phờ phạc.

Tô Kim Thư có thể nhìn thấy sự hối hận trong mắt anh ấy.

Lẽ ra anh ấy nên nói với cô ta về mối quan hệ của mình với Âu Mỹ Lệ sớm hơn, nếu như vậy, bi kịch này sẽ không xảy ra.

Đến cuối cùng Tô Duy Nam đã đánh giá thấp tình yêu mà Mộ Mẫn Loan dành cho anh ấy.

Anh ấy luôn cho răng sau khi mình rời đi, Mộ Mẫn Loan có thể yên tâm ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, ít nhất đó chứng tỏ cô ta có thể sống tốt mà không cần đến anh ấy.

Nhưng anh ấy đã quên mất một điều, nếu Mộ Mẫn Loan đối mặt với tin buồn về cái chết u trong tay thật của Tô Duy Nam, cô ta vẫn có thể sống tốt, nhưng cô ta lại không thể chịu đựng được chuyện Tô Duy Nam kết hôn với một người phụ nữ khác.

“Vì vậy, anh quyết định đưa cô ấy đến nước Mỹ để tiếp nhận điều trị có hệ thống hơn, anh cũng muốn biết liệu ông trời có cho.

bọn anh một cơ hội nữa để quay lại hay không”
Trong video, giọng nói của Tô Duy Nam rất mệt mỏi và nặng nề, có một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt đây mê hoặc của anh ấy.

Lướt qua Tô Duy Nam, Tô Kim Thư có thể nhìn thấy giường bệnh phía sau anh ấy, Mộ Mẫn Loan nhắm chặt mắt khuôn mặt tái nhợt.

“Cho nên bé cưng à, xin em hãy tha thứ cho anh lần này vì đã bỏ đi mà không nói chào tạm biệt, anh nhất định sẽ trở lại sớm”
Khi Tô Duy Nam nói xong câu này, đoạn video dừng lại Tô Kim Thư quay lại nhìn Lệ Hữu Tuấn, trong lòng cảm thấy chua xót.

Cô cảm thấy Mộ Mẫn Loan thực sự là một người phụ nữ rất đáng thương.

Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan, cả hai người họ sau khi trải qua bao khó khăn vất vả mới cảm thấy được trọn vẹn.

Ông trời đã khiến cuộc đời anh ấy xuất hiện một chuyện cười lớn như vậy…
Ngay khi Tô Kim Thư đang dựa vào lòng của Lệ Hữu Tuấn đau lòng buồn bã, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

“Keng keng keng..: Tô Kim Thư lấy điện thoại ra xem, thấy Lâm Thúy Vân đang gọi.

Cô nhấn nút trả lời: “A lô, Thúy Vân”
“Kim Thư, sao nghe giọng cậu có chút uể oải thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến cậu không vui không?”
Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Tô Kim Thư không muốn nhắc đến Mộ Mẫn Loan nữa nên cô nói dối một cách thản nhiên: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là gần đây mình bị chán ăn thôi.”
Lâm Thúy Vân ở đầu bên kia cũng không nói về chủ đề này nữa, cô ấy cầm điện thoại trên tay, mỉm cười nói: “Kim Thư, báo cho cậu biết một tin vui, không chừng nghe xong cậu lại thấy thèm ăn đấy”
“Tin vui gì vậy?”
“Cậu đã từng nghe nói đến công ty Mq chưa?”
“Md? Lẽ nào cậu đang nói về công ty điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất ở Hollywood, công ty Mq đó sao?”
“Không sai, không sai! Chính là Mq đó đấy! Hôm nay mình hỏi thăm được một số thông tin nội bộ từ giáo sư Lục.

Mình nghe nói Mq sẽ cử một giáo sư đến để tiến hành trao đổi học thuật với bọn mình đấy”
“Trao đổi học thuật? Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta sao?”
“Mình nói này Kim Thư, có phải cậu có thai rồi nên bị ngốc hơn không? Lần này sau khi Mq và họ trao đối học thuật, họ sẽ cho ra mắt hai thực tập sinh tiêu chuẩn.

Mq ở nước ngoài không chỉ tham gia lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thôi đâu, mình nghe nói rằng họ sẽ chỉ những khoản tiền khổng lồ để mời giáo sư.

y học nổi tiếng nhất nước tới để kiểm tra sức khỏe.

Cậu biết đấy, cơ hội học tập này là ngàn năm có một đó! Ở trường, tất cả những gì chúng ta có thể học được chẳng qua chỉ là một ít da lông mà thôi, nhưng nếu có thể vào Ma Làm thực tập sinh… Coi như chỉ có một thời gian để học điện ảnh, cũng đủ bãng khóa học lý thuyết bốn năm của chúng ta ở Lan Ly rồi!”
Thực ra những gì Lâm Thúy Vân nói tương đối phiến diện, hầu hết các khóa học trong nước đều tập trung vào kiến thức lý thuyết, nếu có thể đến Mq để học thêm thì tương đương với việc trên người được dát thêm một lớp vàng.

Nếu như sau này không thế phát triển được ở nước ngoài, nhưng lại muốn trở thành một trong những diễn viên hạng nhất ở trong nước cũng không phải chuyện khó.

Hơn nữa, bệnh viện não của Mq thậm chí còn giỏi hơn, có những bác sĩ y học hàng đầu của nước Thiên Hoàng.

Nếu Tô Kim Thư có thể tìm được cách qua đó học tập, thì tương lai là vô cùng xán lạn.

“Có thật không?”
Hai mắt Tô Kim Thư sáng lên, cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập tốt như vậy.

Nhưng cô nghĩ lại, liếc nhìn xuống phần bụng hơi phồng lên của mình.

Cho dù cô có thể chịu được công việc cường độ cao như vậy, dù cho Lệ Hữu Tuấn đồng ý, đứa nhỏ trong bụng cô có lẽ cũng không chịu nổi.

“Quên đi, loại chuyện tốt như thế, mình không dám hy vọng đâu! Dù sao trong bụng ta còn có một đứa bé, hiện tại không có gì quan trọng hơn nó cả”
Tô Kim Thư cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, lúc này đứa bé trong bụng cô dường như cảm nhận được tâm trạng của mẹ mình, khẽ di chuyển trong bụng cô, dường như: đang đáp lại cô.

“Nó chuyển động rồi!”
Lệ Hữu Tuấn ở bên lần đầu tiên chứng kiến cử động của thai nhị, trợn to hai mắt, giống như đã phát hiện ra một thế giới mới vậy, ngay cả Lâm Thúy Vân ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy giọng nói của anh: “Nam thần của tôi có ở đó không? Anh ấy đang nói ai chuyển động vậy?”
Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn đang nằm xuống lắng nghe bụng mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nam thần của cậu vừa nói là cục cưng trong bụng mình vừa động đậy đấy”
Qua điện thoại, Lâm Thúy Vân không nhịn được tăng âm lượng lên: “Thật không? Kim Thư, cậu mau đặt điện thoại lên bụng đi, mình phải nói chuyện với đứa bé!”
Tô Kim Thư bất lực mỉm cười, nhưng vẫn đặt điện thoại cạnh bụng, vô cùng hợp tác.

Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Thúy ‘Vân rất to, rõ ràng: “Bé cưng, con phải ngoan nhé! Khi nào cháu ra đời rồi, cô sẽ dẫn cháu đi ăn ngon, chơi vui, nếu con là con trai, cô sẽ dẫn cháu đi tán gái nhé!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui