Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


Mấy câu nói của Tô Kim Thư càng giống như sét đánh ngang tai, trực tiếp làm cho Lâm Thúy Vân ngốc cả người.

Lâm Thúy Vân không dám tin quay đầu lại, vô cùng hoảng sợ nhìn Tô Kim Thư, sau đó lại nhìn Lục Mặc Thâm.

Lâm Thúy Vân chực lã chã muốn khóc: “Mấy người… Hai người mấy người..”
Tô Kim Thư sửng sốt một chút, nhìn về phía Lục Mặc Thâm với vẻ rất hồ nghỉ.

Lục Mặc Thâm vừa nhìn thấy biểu tình của Lâm Thúy Vân, thì biết là cô bạn gái nhỏ của mình có vấn đề nghiêm trọng về mạch não và nhất định là đang nghĩ sai, thậm chí anh ta còn chưa kịp giải thích: “Lâm Thúy Vân…”
“Đừng nói nữa!”
Lâm Thúy Vân trực tiếp ngắt lời anh ta, bi thương muốn chết cầm tay Tô Kim Thư: “Nếu mình biết Lục Mặc Thâm cấu kết với người phụ nữ khác, mình nhất định sẽ chém cô ta ngàn đao, để cho cô ta không bao giờ siêu sinh, nhưng nếu là Kim Thư, mình thành toàn cho mấy người, mình mong mấy người hạnh phúc, hức hức hức…
Tô Kim Thư trực tiếp xạm mặt lại, vô cùng.

im lặng nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, có phải anh lại đùa cậu ấy hay không?”
Lục Mặc Thâm bất đắc dĩ che trán của mình: “Lâm Thúy Vân, em thật là nghiêm túc?”
“Nếu không thì sao, hai người mấy người đều giấu em đi hẹn hò, em còn có thể nói cái gì”
Lục Mặc Thâm: “…”
Tô Kim Thư ở một bên càng dở khóc dở cười: “Tôi nói giáo sư Lục này, anh không có chuyện gì làm đi đùa cậu ấy làm gì?”
Lâm Thúy Vân không hiểu ra sao, mất nửa ngày mà anh ta vẫn không thể phục hồi tinh thần lại: “Tôi đùa cái gì?”
“Nam thần của cậu vừa mới gọi điện thoại cho mình, nói là mình đã hẹn xong với giáo sư Lục, chúng mình cùng đi gặp hiệu trưởng Lý”
“Chúng mình cùng nhau?”
Lâm Thúy Vân quay đầu nhìn Lục Mặc “Thâm, tận đến giờ phút này cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ rồi: “Lục cầm thú, con mẹ nó anh có chuyện thì không thể nói thẳng sao? Không nên đùa em như vậy chứ, có phải anh chơi rất vui hay không?”
Lục Mặc Thâm nằm chặt quả đấm nhỏ Lâm Thúy Vân đập tới “Anh mà nói thẳng thì làm sao có thể biết, em đã yêu anh yêu đến chết đi sống lại chứ?”
“Anh nói cái gì đấy, là ai yêu anh chết đi sống lại chứ, da mặt anh đúng là dầy!”
Lâm Thúy Vân tức giận rút quả đấm của mình về, nhưng sau đó lại xoay người kéo cánh tay Tô Kim Thư trực tiếp rời đi.

Khi ba người bọn họ đi tới cửa trường học, thì phát hiện ra Lệ Hữu Tuấn dừng xe ở phố lớn ở đối diện Thấy mấy người Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn mở cửa sổ xe xuống trước.

Lâm Thúy Vân đang chuẩn bị tràn đầy phấn khởi mà đi cùng, thì thình lình bị Lục Mặc Thâm nắm lấy vạt áo kéo lại ra sau: “Định đi đâu?”
Quả thực vẻ mặt Lâm Thúy Vân mơ hồ: “Không phải nói muốn đi gặp giáo sư Lý sao? Đương nhiên là ngồi xe rồi!”
“Cho nên người đàn ông của em không có Xe Sao?”
Lâm Thúy Vân vô cùng yếu ớt mà chỉ chỉ Tô Kim Thư: “Em muốn đi với Kim Thư.”
“Em nói cái gì thế, anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa xeml!”
“Không có gì, em ngoan ngoấn ngồi xe của anh là được”
“Vậy còn ngẩn người tại đó làm cái gì? Lên xe Sau khi Tô Kim Thư ngồi trên xe Lệ Hữu Tuấn, cô kinh ngạc mở miệng hỏi: “Sao anh đột nhiên nghĩ tới việc muốn đến nhà hiệu trưởng Lý?”
Lệ Hữu Tuấn nổ máy xe: “Hình như bên kia gặp một chút phiền toái”
“Phiền phức?”
“Cũng không tính là phiền phức, chỉ là một chút phiền não nhỏ.

Làm học sinh, hơn nữa còn là một học sinh đã từng đi cửa sau thì phải có nghĩa vụ giải quyết vấn đề phiền não cho hiệu trưởng, nếu không nhỡ về sau đi cửa sau có bất tiện thì sao?”
Tô Kim Thư không nhịn cười được: “Thực sự là con vịt chết mạnh miệng, muốn hỗ trợ cho người ta thì cứ nói thẳng đi, em cũng sẽ không cười anh”
Cả nhóm nhanh chóng đến nhà họ Lý, bọn họ dừng xe xong, họ nhìn thấy vợ của Lý Lương Sang là Tư Anh.

“Giáo sư Thư”
Tư Anh cũng dạy ở cao đẳng Lan Ly, rất trí thức và có nội tâm.

Bà nhìn thấy mấy người Lệ Hữu Tuấn vào thì cười chào hỏi: “Nào, mau vào ngồi, mau vào ngồi.”
Đám người bọn họ vào phòng khách theo giáo sư Thư, tuy nhiên họ lại không nhìn thấy Lý Lương Sang.

Lệ Hữu Tuấn dẫn đầu mở miệng trước hỏi: “Giáo sư Lý đâu ạ?”
Vừa hỏi, giáo sư Thư lộ vẻ mặt u sầu: “Không phải là ở trong phòng làm việc sao? Ông ấy đã đợi ở trên tầng hơn một tuần lễ, đồ ăn còn phải có người đưa lên, cả người rầu rĩ không vui”
Hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm liếc nhau: “Hai chúng cháu lên xem một chút ạ”
Nói xong lời này, họ quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư: “Hai người mấy người ở dưới tầng trò chuyện, tán gầu cùng giáo sư Thư một chút”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm lên tầng, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư cùng Tư Anh ở phòng khách ở tầng dưới.

Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, cho nên giáo sư Thư chuẩn bị đi ra ngoài gọi một số món ăn.

Ban đầu, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư cũng định đi cùng, nhưng Tư Anh không cho, mà bảo hai người rửa rau, nhặt rau ở trong nhà.

Hai người phụ nữ khiêng một cái ghế dài nhỏ ngồi ở sân trước trải đầy hoa, cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ mà Tư Anh giao cho bọn họ.

Từ ban công trên tầng hai, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người Lệ Hữu Tuấn truyền tới.

“Kim Thư, mình cảm thấy mình nên biết hiệu trưởng Lý đang phiền não cái gì”
Đôi mắt to đẹp của Lâm Thúy Vân trợn tròn, dáng vẻ thì không nhiều chuyện sẽ chết.

Mặc dù tâm lý thích buôn chuyện của Tô Kim Thư cũng không nghiêm trọng, nhưng kỳ thực cô cũng thật tò mò.

Tô Kim Thư vừa rửa rau vừa nói: “Sao vậy? Có phải cậu nghe thấy cái gì rồi hay không?”
Lâm Thúy Vân dương dương đắc ý gật đầu: “Không phải sao? Mình hỏi cậu một chút, cậu học là ngành đông y, cậu có nghe nói đến cái tên Smith này hay không?”
“Smith?”
Tất nhiên cô đã đến nghe cái tên này.

Nghe nói người này là Hoa kiều, hơn nữa còn là nhân t: xuất trong lĩnh vực tây y.

Tô Kim Thư đã từng nhìn thấy cái tên này trên một số tạp chí y khoa.

Có người nói anh ta từng là một giáo viên ở trong nước, nhưng sau khi anh ta rời khỏi nước Z thì anh ta đã có một sự nghiệp thành công và không bao giờ về nước.

Tô Kim Thư vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Thúy Vân: “Sao cậu đột nhiên nhắc đến anh ta?”
Lâm Thúy Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên †ầng trên, sau đó giảm thấp âm lượng xuống: “Tuy cậu đã nghe nói đến người này, thế nhưng cậu chắc chắn không biết, anh ta đã từng là học sinh đáng tự hào nhất của hiệu trưởng Lýi”
“Gái gì? Anh ta lại là học sinh của hiệu trưởng Lý?”
Lần này Tô Kim Thư đúng là bị giật mình.

Có một học sinh lợi hại như vậy, vì sao cho tới bây giờ cô không nghe hiệu trưởng Lý nhắc đến?
Hơn nữa hiệu trưởng Lý cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới đông y, không phải học sinh mà hiệu trưởng Lý dạy nên phát huy mạnh về đông y sao? Sao lại giỏi về lĩnh vực tây y?
Dù sao, khi giáo viên muốn nói về những trường hợp thành công, họ chắc chắn sẽ đưa ra những học sinh đáng tự hào nhất của mình.

Lâm Thúy Vân gật đầu “Mình cam đoan với cậu, tin này là tuyệt đối chân thật! Bởi vì đây là tin mình vừa đào lên ở từ giáo sư Lục trên xe anh ấy.

Hơn nữa mình còn nghe nói, đã nhiều năm như vậy, mà dường như hiệu trưởng Lý vẫn luôn không muốn nhắc đến học sinh giỏi nhất này, dường như học sinh giỏi nhất này vẫn là mội bệnh của hiệu trưởng Lý”
“Một tâm bệnh?”
Tô Kim Thư trầm ngâm một chút, trên mặt cô lộ ra vẻ nghiền ngẫm Sau khi nhận được sự trau dồi kỹ lưỡng của giáo sư Lý, Smith này quyết định ra nước ngoài để nghiên cứu thêm.

Ai biết lại một đi không trở lại, mặc dù phản bội giáo viên đã không còn quá nghiêm trọng trong thời đại này, nhưng nó vẫn khiến trong lòng hiệu trưởng Lý vô cùng không thoải mái.

“Cậu biết người lần này tới trường cao đẳng Lan Ly để trao đổi học thuật từ nước ngoài là ai không?”
Tô Kim Thư cực kì thông minh, thấy Lâm Thúy Vân đệm nhiều như vậy, sao cô còn có thể không nghĩ ra?
“Lẽ nào giáo sư đến tới trường cao đẳng Lan Ly đế trao đổi học thuật chính là Smith?”
Tô Kim Thư mở miệng: “Không phải nói là người trong nước M sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui