Hai người Lệ Hữu Tuấn cùng Thomas gần như đã sử dụng toàn bộ các mối quan hệ trong tay, muốn đi tìm đầu mối của Tô Kim Thư.
Khi Thomas được biết Tô Kim Thư đã mất tích, anh ta lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Dù sao chỉ cần liên quan đến chuyện của cô Tô, Boss lại để cho anh ta tiếp tay giúp đỡ, vậy thì e răng việc này thật sự đã đến mức độ rất gấp rồi.
Thực ra theo đạo lý mà nói, Tô Duy Nam đã ở nước M tròn năm năm chẵn chẵn, anh ta gần như dùng một tay mà điều khiển toàn bộ tập đoàn Âu Thị.
Đồng thời, độ ảnh hưởng của tập đoàn Âu Thị trên thương trường nước M cũng không thể khinh thường được.
Chỉ đáng tiếc, cho dù là tập đoàn Âu Thị ra tay, nhưng vẫn không hề tìm ra được một tin tức nào dù là nhỏ nhất của Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn cũng từng đến bệnh viện điều tra tất cả những bản ghi camera có liên quan đến Weilia.
Nhưng rất trùng hợp là, tất cả những video camera khác đều còn, chỉ riêng video camera về Weilia lại bị tiêu hủy toàn bộ một cách vô cùng khó hiểu.
Ba ngày tròn chẵn cứ vậy trôi qua, Lệ Hữu Tuấn cùng Tô Duy Nam gần như đã tiêu hao hết một số lượng lớn về nhân lực, vật lực cùng tài lực, nhưng đừng nói đến tìm được người Tô Kim Thư, thậm chí cả một tin tức dù là nhỏ nhất của cô cũng chẳng nghe ngóng được.
Sự việc từ giờ khắc này dường như đã lâm vào cục diện bế tắc không thể nào thay đổi được nữa.
Người đưa Tô Kim Thư đi rốt cuộc là ai?
Sao hẳn ta lại có bản lĩnh như vậy?
Ngay lúc Lệ Hữu Tuấn gần như rơi vào ngõ cụt, thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại Cuộc điện thoại này là Tống Chỉ Manh gọi đến từ trong nước.
Anh vốn không có ý định nghe điện thoại, dù sao bây giờ anh vẫn chưa tìm được Tô Kim Thư, anh hoàn toàn chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì khác cả.
Nhưng Tống Chỉ Manh đầu dây điện thoại bên kia dường như vô cùng cố chấp, trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủn cô ta đã gọi mấy chục cuộc điện thoại.
Lệ Hữu Tuấn quả thực phiền đến không thể phiền hơn nữa, cuối cùng cũng ấn nút nghe máy, có điều giọng điệu lại vô cùng không tốt: “Có rắm thì thả nhanh!”.
Chap mới luôn có tại _ .o rg _
(Một cách nói thô lỗ của “có chuyện gì thì nói nhanh”) “Sếp Lệ, không phải tôi muốn tìm anh, là Khúc Thương Ly, anh ta có chuyện muốn nói với anh”
Điện thoại vừa được nghe máy, giọng nói vô cùng trong trẻo của Tống Chỉ Manh đã vang lên.
Cô ta không hề do dự mà nhanh chóng chuyển điện thoại sang cho Khúc Thương Ly.
Đôi mắt lạnh băng của Lệ Hữu Tuấn híp lại, để có thể tìm được Tô Kim Thư, anh ta đã gần như ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi.
Mà lúc này trên dưới toàn thân anh đều đang tràn ngập tâm tình không yên lòng nồng đậm, có hơi chuyện gì nho nhỏ cũng đủ làm anh giận dữ vô cùng, tâm tình mất kiểm soát.
Đầu dây bên kia, Khúc Thương Ly có thể nghe ra được giọng nói lúc này của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lo, hơn nữa còn mang theo tâm trạng vô cùng mất kiên nhẫn.
Khúc Thương Ly cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ là nhanh chóng nói rằng: “Một tuần trước đó, chiếc huy chương đã bị mất tích rồi”
“Lời này của anh là có ý gì vậy?”
Bốn chữ “huy chương mất tích”rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Lệ Hữu Tuấn.
“Cái huy hiệu ban đầu anh đưa ra để đổi vòng tay Ngọc Huyết kia, vốn là đồ vật thuộc về nhà họ Tô”
Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói xong, nhưng trong đầu anh đã nghĩ rất nhanh.
“Tôi chỉ biết đăng sau huy chương đó có liên quan đến một bí mật vô cùng to lớn, còn /ê bí mật đó là gì? Đối với nhà họ Tô mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, tất cả những thứ này tôi đều không được biết”
“Tại sao lại nói với tôi những thứ này?”
“Bởi vì tôi có một dự cảm không tốt rằng, chiếc huy chương này rất có khả năng đã đem đến cho hai anh em nhà họ Tô một tai nạn cực lớn”
Lời vừa nói đến đấy, Khúc Thương Ly bỗng thở phào một hơi “Có điều cậu chủ Lệ có bản lĩnh đến như vậy, có lẽ rất nhanh là có thể điều tra rõ ràng bí mật liên quan đến chiếc huy chương này rồi.
Đương nhiên nếu hai anh em bon ho không xảy ra chuyện gì thì là tốt nhất, nhưng tôi vẫn từ tận đáy lòng muốn khuyên anh một cât nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn là không thoát khỏi sự liên quan đến chiếc huy chương này”
Sau khi nói ra hết những lời muốn nói, Khúc Thương Ly lập tức ngắt điện thoại đi.
Anh ta quay người lại, đưa điện thoại trong tay cho Tống Chỉ Manh.
Tống Chỉ Manh nhíu lông mày, vô cùng không vui mà nhìn chằm chặp anh ta: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, cơ thể của tôi vân luôn rất khỏe mạnh, tại sao cứ cách một đoạn thời gian là anh lại lôi tôi đến bệnh viện này kiểm tra vậy? Tôi rất không thích bệnh viện, lẽ nào anh không biết sao?”
Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên: “Tôi chỉ là sợ lần tai nạn xe trước để lại cho cô hậu di chứng gì đó thôi, nếu không kiếm tra rõ ràng, lỡ đâu sau này cô mượn cơ hội này làm cái cớ rồi ÿ lại mà “làm tôi thì phải làm sao?”
“Tôi…”
Tống Chỉ Manh trực tiếp bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến mức thở không nổi nữa.
Hai tay cô ta bắt chéo trước ngực, trên mặt cười một nụ cười lạnh khinh miệt: “Ha ha, ỷ lại anh? Khúc Thương Ly tôi phải nói cho anh biết mới được, người theo đuổi bà đây xếp hàng từ đây ra đến Đế Đô còn không hết, đếm không nổi đấy có hiểu không hả?”
Khúc Thương Ly lạnh lùng tiếp lời: “Thế sao? Vậy lần sau khi cô gặp bọn họ, nhớ bảo bọn họ nhỏ thuốc mắt nhé”
“Tại sao phải nhỏ thuốc mắt?”
“Bởi vì mắt cũng có một loại bệnh, có bệnh thì buộc phải nhanh chóng chữa chứ sao.
Tống Chỉ Manh nghe vậy, tức tới mức lệch cả mũi.
Tên nhóc nói những lời này, rõ ràng là đang quanh co vòng vèo để chửi mình đây mà!
Thế là Tống Chỉ Manh vô cùng bất mạn, cô ta nhanh chóng đuổi theo..