Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


Lúc này đã là gần mười một rưỡi trưa rồi, đêm qua ông ta đã đã dặn dò ông Hồng, nói rằng trưa nay mình sẽ ăn cơm với Tô Kim Thư.

Lúc này, đồ ăn trong nhà bếp cũng đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Lúc người đàn ông đi vào trong vườn thì đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén ấy nhìn lướt qua giá đỡ cây thân leo và vườn rau mới xuất hiện bên cạnh.

“Chuyện này là sao?”
Ông ta nhớ rõ rằng trước kia ở đây chỉ trồng những loại cây cảnh đắt nhất thôi mà.

Ông Hồng nghe thấy ông chủ của mình hỏi thăm về chuyện này thì hơi lo lắng, toát cả mồ hôi hột.

“Gô Tô nói rằng trồng mấy loại hoa cỏ kia ở đây hơi lãng phí, chỉ bằng… trông một ít dưa chuột và vài loại rau củ còn hơn, ít ra sau này còn có cái ăn.”
Ánh mắt của người đàn ông lóe lên điều gì đó.

Ông Hồng lo lắng đến mức toát hết cả mồ hôi, phần áo phía sau lưng ông ta cũng đã ướt đảm.

Ông chủ ghét nhất là việc người khác tự ý động vào đồ của mình, ông Hồng còn tưởng rằng cô Tô sẽ là ngoại lệ, nào ngờ rằng.

“Được lắm”
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ đó rồi tiếp tục sải bước đi vào nhà Nhưng hai chữ này lại khiến ông Hồng ngẩn ra.

Ông ta không nghe nhầm chứ? Ông chủ không để ý đến chuyện này? Ông ấy không tức giận chút nào sao?
Sau khi người đàn ông kia bước vào phòng khách thì nữ giúp việc lập tức tiến đến, đỡ lấy áo khoác của ông ta rồi cẩn thận treo lên giá.

Ông ta tiện tay cầm lấy khăn nóng lau tay rồi nhìn liếc về phía bên nhà ăn.

Ông Hồng hiểu ý, lập tức đi đến: “Bây giờ cô Tô chắc vẫn còn đang ở phòng ngủ, để tôi đi mời cô ấy xuống”
“ừ”
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ bàn ăn.

Sau khi ông ta ngồi xuống, một số nữ giúp việc lập tức bưng những chiếc đĩa bạc, bày lên bàn.

Chỉ vài phút sau, nhà ăn đã ngập tràn hương vị đồ ăn, những món ăn trên bàn đều là những món mà ông Hồng đã tỉ mỉ lựa chọn, nguyên liệu đều là những đồ tươi mới được vận chuyển bãng trực thăng đến, đồng thời còn được chế biến bởi đầu bếp Michelin.

Người đàn ông nhìn liếc qua những món ăn trên bàn, ánh mắt ông ta rất lạnh nhạt, không rõ là ông ta có thích những món này hay không.

Khoảng chừng vài phút sau thì có tiếng bước chân vang lên từ chỗ lầu hai Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái trẻ mặt một chiếc áo len rộng và chân váy nhẹ nhàng đi xuống.

Mái tóc dài đen nhánh, mềm mại của cô gái ấy buông xõa trên vai, ôm lấy gương mặt trái xoan nhỏ bằng lòng bàn tay, khiến cô toát ra vẻ vừa dịu dàng mà lại vừa điềm tĩnh.

Ánh mắt của cô trong veo, giống như ẩn chứa cả dải ngân hà trong đó vậy.

Khi Tô Kim Thư nhìn thẳng vào mắt người đàn ông thì ánh mắt ông ta hơi lóe lên điều gì đó, sau đó ông ta nhìn ra chỗ khác.

Ông Hồng kéo ghế ngồi ở phía đối diện người đàn ông ra, khách sáo nói với Tô Kim Thị ô Tô, mời ngồi.”
Mặc dù vừa nãy Tô Kim Thư đứng ở trên tầng hai nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vẻ chết chóc trên người người đàn ông này, nhưng cô lại không hề hoảng sợ.

Cô bình tĩnh ngồi xuống, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt rất tự nhiên “Ông Hồng, ông không định giới thiệu gì à”
Ông Hồng hơi bất ngờ, sau đó nhìn về phía người đàn ông kia theo bản năng.

Người đàn ông kia tự mình lên tiếng trước.

“Tôi họ Tư Đồ”
Tư Đồ?
Nhìn gương mặt người này thì có vẻ khá Châu Á, mà nghe họ của ông ta thì có vẻ như đây cũng là người nước Thiên Hoàng thì phải?
Nhưng mà ông ta chỉ chịu nói cho cô biết họ chứ không nói tên thật Ra vẻ bí ẩn như vậy, có khi cái họ này cũng là giả cũng nên.

Ông Hồng lùi về phía sau vài bước, cung kính đứng ở chỗ gần bàn ăn để chờ lệnh.

Ngài Tư Đồ thấy Tô Kim Thư ngồi xuống thì có vẻ khá vui “Ở đây đã quen không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui