Dọc đường trở về, Hạ Tử Thường từ miệng của Thanh Mặc cũng biết được hiện tại bản thân đang ở nơi nào.
Nàng đã xuyên đến một nơi chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử, gọi là Thần Châu đại lục.
Mà bản thân nàng đang ở Đào Nguyên Thôn thuộc Yến Bắc Quốc trên Thần Châu đại lục.
Phong thổ cùng đủ loại quy củ của thời đại này so với hiểu biết của nàng về cổ đại không có cái gì khác nhau quá lớn.
Mà nguyên chủ của thân thể nàng là cô nương chưa kết hôn mà có con, một lần sinh ba, hai nam một nữ.
Thế nhưng cha hài tử này là ai, chính nguyên chủ cũng không biết, Thanh Mặc thì càng không thể nào biết.
Còn chưa xuất giá đã sinh hài tử, Hạ Tử Thường không cần suy nghĩ cũng đại khái hiểu được trước kia nguyên chủ của thân thể này sinh tồn có bao nhiêi khó khăn gian khổ.
Ở nơi tư tưởng rớt lại phía sau của thời đại phong kiến này, nữ nhân chưa lập gia đình đã sinh con, có thể nói là bị chết chìm trong nước bọt của người đời.
Nguyên chủ đã bị người nhà đuổi ra khỏi gia môn, một nhà bốn miệng ăn ở tại nhà tranh rách rưới trong thôn, trải qua khoản thời gian bụng ăn không bao giờ no.
Nhìn bộ dáng gầy guộc của Thanh Mặc, Hạ Tử Thường liền không kiềm chế được đau lòng.
Đứa bé này quá hiểu chuyện, về sau hắn chính là thân sinh nhi tử của nàng, nàng nhất định sẽ đem hắn nuôi lớn thật tốt.
Trong bóng đêm, Hạ Tử Thường kéo lấy Ngô Tam, bước chân thật nhanh hướng phía tây đầu thôn đi tới
Đừng nhìn thân thể nàng gầy yếu không chịu nổi, khí lực thế nhưng ngoài dự đoán.
Phía Tây đầu thôn có một giếng cạn, là nàng vừa rồi hỏi Thanh Mặc.
“Mẫu thân, người muốn xử trí Ngô Tam như thế nào?” Thanh Mặc tò mò.
“Con cảm thấy nên xử trí người này như thế nào?” Hạ Tử Thường hỏi ngược lại
Tất nhiên, Mặc nhi dám cho Ngô Tam một cục gạch, chứng minh đứa bé này không phải hài tử bình thường, nàng dĩ nhiên cũng không cần dùng ánh mắt nhìn hài tử bình thường để đối đãi với Mặc nhi.
Thanh Mặc trầm mặt một chút, mới chậm rãi nói: “Theo Mặc nhi biết, Ngô Tam người này bình thường làm đủ chuyện ác, là mụn nhọt lớn của đào nguyên thôn chúng ta, hơn nữa hắn còn là kẻ mang thù, phàm là người đắc tội hắn đều sẽ bị hắn hung hăng trả thù, dạng người này, chỉ có chết, mới không thế tiếp tục là tai họa cho người.
”
Hắn vẫn lo lắng, hắn cho Ngô Tam một gạch, chờ sau khi Ngô Tam tỉnh lại, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù bọn hắn.
Mà một nhà bọn hắn ở trong thôn đã rất khó khăn, trước mắt lại đắc tội Ngô Tam, nhất định là chó cắn áo rách.
Ngược lại không ngờ rằng Thanh Mặc sẽ nói như vậy, Hạ Tử Thường dùng khóe mắt quét nhìn hắn một cái.
Dưới ánh trăng, tiểu đậu đinh kia một bộ dáng phấn điêu ngọc trác, thể nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy lãnh sắc.
Đứa bé này, đến cùng đã trải qua những gì? Mới có thể có dạng tâm cảnh này.
“Con đứng chỗ này chờ mẫu thân một chút”.
Hạ Tử Thường chợt dừng bước, hướng Thanh Mặc nói.
Phia trước, đi tiếp 50m liền đến giếng cạn.
Thanh Mặc dừng bước, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Đưa tay sờ sờ đầu Thanh Mặc, Hạ Tử Thường khẽ cười, nói “Mẫu thân rất nhanh sẽ trở lại”
“Mặc nhi sẽ không chạy loạn.
” Thanh Mặc rất ngoan ngoãn nói.
Hạ Tử Thường hài lòng gật đầu một cái, kéo tên Ngô Tam như con lợn chết, bước nhanh hướng đến giếng cạn mà đi.
Giếng cạn đầu thôn tây sớm đã không có nước, đây là nơi hẻo lánh nhất thôn, bình thường vốn rất ít người tới, huống chi là nửa đêm.
Trùng hợp là, nàng mới vừa vặn đến rồi ngồi bên cạnh giếng cạn, cởi dây thừng đang trói trên người Ngô Tam, hắn liền tỉnh lại.
!
“Nơi này là nơi nào?” Ngô Tam vừa mở mắt đã phát hiện bản thân đang ở nơi dã ngoại hoang vu, lập tức luống cuống.
Hắn đang chuẩn bị từ dưới đất bò dậy, ai ngờ vừa mới nhổm dậy, Hạ Tử Thường liền một cước đá vào lòng ngực hắn.
Ngô Tam kêu thảm một tiếng, che ngực, lần nữa ngã lại trên đất.
.