“Lão bà tử, bà định đem ai bán đi?” Tiếng nói của Cổ thị vừa mới dứt, một giọng nói có vẻ hơi già nua từ bên rèm vang lên.
Nghe âm thanh quen thuộc như thế, lòng Cổ thị bỗng lộp bộp.
Thầm nghĩ, lão già này sao hôm nay lại về sớm thế?
Hạ Hiểu Nguyệt mặt cũng biến sắc, cha nàng hôm nay không phải đi lên trấn, buổi tối mới trở về sao?
Hạ Quang Khánh vén rèm lên, đi vào trong phòng, cau mày hướng Cổ thị mà hỏi lại lần nữa: “Lời nói vừa rồi của bà cùng với Hiểu Nguyệt tôi đều nghe được hết rồi, bà mau nói cho tôi rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Cổ thị trong mắt loé lên tia chột dạ, nhưng mà ngay sau đó, bà ta lại cường ngạnh lên.
“Ta định đem Khuynh Thành bán cho nhà Vương phú hộ thôn bên cạnh,.
” Cổ thị ưỡn thẳng lưng nói.
“Cái gì?” Hạ Quang Khánh sắc mặt chợt biến, “lão thái bà kia, bà điên rồi có phải không?”
Khuynh Thành dù nói thế nào cũng là cháu ngoại ruột của hắn.
Mặc dù nơi này của bọn họ, có người nghèo đến thực sự không có cơm ăn, trong nhà hài tử lại nhiều, thì sẽ bán con cái.
Nhưng mà Hạ gia bọn họ bây giờ không phải nghèo đến nỗi chịu đói?
Hắn lại làm tiên sinh quản sổ sách cho một tửu lâu nhỏ trên trấn, trong nhà cũng có vài mẫu ruộng tốt, đại nhi tử Hạ Gia Cường cũng có là người có khả năng, cuộc sống trong nhà cũng coi như là khá ổn.
Lão bà này tại sao lại có suy nghĩ muốn bán Khuynh Thành?
Thấy Hạ Quang Khánh lại dám rống lớn tiếng với mình, Cổ thị liền đạp mạnh một cái lên cái bàn thấp.
“Ông là một lão già đáng chết, ông gầm cái gì với tôi? Cái đứa khuê nữ kia của ông làm ra chuyện gì chẳng lẽ ông không biết? Nó chưa kết hôn mà có con, sinh ra ba đứa tiểu tạp chủng, vứt sạch mặt mũi của Hạ gia chúng ta! Để Hạ gia chúng ta trở thành trò cười cho toàn bộ người trong thôn, còn liên luỵ đến Hiểu Nguyệt của chúng ta! Con bé đã đến tuổi lấy chồng, cũng chỉ vì Hạ Tử Thường làm bại hoại danh tiếng Hạ gia, cho tới bây giờ vẫn chưa có bà mối nào đến cửa cầu thân! Lão bất tử nhà ông không đau lòng Hiểu Nguyệt thì thôi đi, tôi đây đau lòng!” Cổ thị xé họng mà kêu to, “ông chẳng lẽ muốn Hiểu Nguyệt cả đời không gả đi được? Còn có, Bảo ca nhi đã đến tuổi phải đi học, trong nhà mỗi một người đều phải ăn cơm! Đi đâu kiếm ra tiền dư để trả công cho thầy giáo của Bảo ca nhi đây? Lão nương là vì cái nhà này mà lao tâm khổ tứ, một lòng muốn tốt cho Hạ gia các người, ông ngược lại thì tốt rồi, không cảm ơn, ngược lại còn giống chó điên mà cắn tôi!”
Nghe được Cổ thị nhắc tới Bảo ca nhi, Hạ Quang Khánh sắc mặt lập tức hoà hoãn lại.
Đúng vậy a.
Hạ gia nhà hắn thế nhưng chưa từng có ai là người đọc sách, hắn dự định bồi dưỡng cho Bảo ca nhi, hắn chỉ có duy nhất một đại tôn tử, đi tư thục đọc sách.
Thế nhưng trường tư thục tiền công trả thầy giáo một năm phải cần tới 15 lượng bạc, mặc dù Hạ gia của lão bây giờ không phải lo thiếu ăn thiếu mặc, thế nhưng dạo gần đây lão cũng là đang đau đầu vì chuyện trả tiền công cho thầy giáo của Bảo ca nhi.
“Bà vừa nói, bà định đem Khuynh Thành bán cho ai? Con bé tuổi còn nhỏ như vậy, người ta mua về làm cái gì?” Hạ Quang Khánh trầm ngâm trong phút chốc, hỏi.
“Nhà Vương phú hộ thôn bên.
” Cổ thị uống một hớp nước,nói “con trai nhà họ cùng với Khuynh Thành tuổi cũng sắp sỉ, bị bệnh chết, muốn tìm một nha đầu làm âm hôn….
.
”
Nghe Cổ thị nói đến đây, Hạ Quang Khánh sắc mặt biến đổi, cả người tóc gáy dựng cả lên!
Cái này là âm hôn, không phải là muốn Khuynh Thành đi cùng tiểu tử kia chôn cùng sao?
Hắn dự định nói không được, thanh âm của Cổ thị lại vang lên bên tai hắn.
“Nhà họ Vương nguyện ý bỏ ra năm mươi lượng bạc tìm một cô con dâu cho con trai hắn, tôi coi như đó là một cơ hội tốt, liền đem ngày sinh tháng đẻ của Khuynh Thành sai người đưa cho Vương lão gia bên đó.
Kết quả thật trùng hợp, Khuynh Thành cùng tiểu tử kia ngày sinh tháng đẻ vừa phù hợp, đây không phải là chuyện trùng hợp sao, chiều hôm qua Vương lão gia liền đem mười lượng bạc tiền đặt cọc đưa tới.
Ngày mai phái người tới đón Khuynh Thành.
”.