Đổng Tuyết không nghỉ ngơi quá lâu, chỉ một lát liền đứng dậy, cùng Hiên Trì Ngân tiếp tục đi.
" AAAAAAA!!! "
Chưa đi được tới nửa khắc, từ trong bóng tối vọng lại một tiếng la thất thanh. Ngay sau đó là nhiều tiếng đao kiếm va vào nhau loạn xạ.
Hiên Trì Ngân và Đổng Tuyết bỏ ngoài tai những tiếng la đó, tiếp tục bước đi nhưng ánh mắt cả hai đã dâng lên cảnh giác.
Càng đi tạp âm của kiếm va vào nhau ngày càng rõ.
Lúc này, một tiếng xé gió sắc lạnh hướng Hiên Trì Ngân và Đổng Tuyết mà tới. Cả hai nhanh chóng nhận ra, Đổng Tuyết nhanh tay định đẩy Hiên Trì Ngân ra, nhưng còn chưa kịp động tay thì cả người y đã bị Hiên Trì Ngân kéo sang một bên.
Chỗ họ vừa đứng xuất hiện một thanh kiếm sắc bén găm chặt xuống đất.
Đáy mắt hai người thoáng chốc lạnh đi.
" Cứu với!!!"
Một tiếng la thất thanh khác lại vang lên, Hiên Trì Ngân cùng Đổng Tuyết ngẩng mặt nhìn, từ trong bóng tối, một thiếu niên vận y phục giành cho đệ tử của Tịnh Lạc học viện loạng choạng chạy về phía bọn họ.
Trên người thiếu niên bám đầy mạng nhện, không những vậy, còn có rất nhiều con nhện to bằng quả trứng gà đang bám chặt vào người cậu ta. Trên mặt cùng vùng cổ của thiếu niên xuất hiện nhiều vết tím đen.
Chắc chắn đã bị nhện độc cắn phải.
Thiếu niên chạy loạng choạng, không vững liền té rạp xuống nền đá gồ ghề. Nhưng không vì vậy mà bỏ cuộc, thiếu niên vẫn hướng Hiên Trì Ngân cùng Đổng Tuyết cầu xin, " làm ơn... Làm ơn hãy cứu ta....với......"
Hiên Trì Ngân nhíu mày nhìn, Đổng Tuyết cũng không mấy dễ chịu. Những con nhện bám trên người thiếu niên vẫn không chịu buông, một số con còn bắt đầu nhả tơ để làm ổ trên người cậu ta.
" Đây rốt cuộc là thứ gì?", một tùy tùng của Hiên Trì Ngân lần đầu thấy cảnh tượng này, chỉ bị nhện cắn mà thần trí không rõ, chỉ có thể để mặc chúng hoành hành, không kìm được lên tiếng.
Đổng Tuyết mím môi, " đây là Nhện Độc La, vốn dĩ nó đã biến mất từ lâu, thật không ngờ trong hang động này lại còn một ổ lớn."
Hiên Trì Ngân liền hỏi, " vậy bọn chúng sẽ gây hại gì cho chúng ta?"
"Gây hại? Không những gây hại mà còn có khả năng khiến chúng ta đến mẫu xương cũng không còn. Đầu tiên nó sẽ hạ một lượng độc vào người vật chủ, chủ yếu để vật chủ không còn sức phản kháng, sau đó chúng sẽ bắt đầu nhả tơ rồi làm ổ trên người vật chủ.
" Sau một khoảng thời gian rất ngắn thôi thì độc đã ăn sâu vào cơ thể vật chủ, cũng tức là vật chủ lúc này đã chết rồi. Thì bọn chúng sẽ tự do dùng cái xác đó mà làm chất dinh dưỡng, sinh ra các thế hệ sau."
"Chúng vốn là một loài không đáng lo ngại, bởi lẻ cũng chỉ là nhện, đốt quách đi liền có thể dễ dàng diệt sạch một ổ lớn. Chỉ là... Ở đây có bày trận pháp cấm lửa, vậy nên, hiện tại chúng là mối nguy lớn nhất của chúng ta. Nhện Độc La lại chỉ chết khi bị lửa đốt thôi."
Hiên Trì Ngân nghe xong liền đâm chiêu suy nghĩ, " vậy nói một cách dễ hiểu, muốn diệt chúng, phải phá được trận pháp cấm lửa, vì ở một khía cạnh nào đó mà nói, trận pháp cấm lửa được bày ra chủ yếu là bảo vệ chúng?"
Đổng Tuyết mỉm cười, " đúng vậy, chỉ cần tìm ra được trận pháp, phá mắt trận, mọi chuyện liền rất dễ giải quyết."
Hiên Trì Ngân gật đầu, sai người cầm Tuyết Vãn Sinh chia ra tìm trận pháp.
Trong tay Đổng Tuyết lúc này cầm một cây Tuyết Vãn Sinh, bên cạnh Hiên Trì Ngân cũng có một cây.
Đổng Tuyết nhàn nhã đưa tay trêu đùa cánh hoa trong suốt phát sáng như lưu ly kia. Ánh mắt âm u không rõ.
" Sao Tuyết Tuyết biết rõ về Nhện Độc La như vậy?", Hiên Trì Ngân bất thình lình lên tiếng.
" Ta vô tình xem qua được trong một quyển sách.", Đổng Tuyết không nhanh không chậm đáp.
Bàn tay đặt trên eo Đổng Tuyết khẽ siết chặt, dị trạng của nam nhân liền dễ dàng bị y phát giác được.
" Nhện Độc La hoạt động như thế nào?"
" Chúng vốn kị lửa, lại sống ở nơi tối tăm như hang động này vậy nên rất nhạy cảm với ánh sáng. Nơi nào có ánh sáng thì chúng sẽ tấn công đến đó."
" Chúng ta có Tuyết Vãn Sinh, có phải hay không chúng ta cũng là đang bị chúng nhắm tới?"
" Không sao, chỉ là mấy con nhện thôi mà. Đi thôi, ta muốn biết xem Tịnh Lạc học viện thảm hại ra sao rồi.", Đổng Tuyết mỉm cười.
Hiên Trì Ngân gật đầu, ôm eo Đổng Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng kiếm va vào nhau ngày một rõ rệt, Đổng Tuyết cùng Hiên Trì Ngân đều cảm nhận được chân khí dao động mạnh mẽ hỗn loạn trong không khí.
Nhện Độc La vốn không phải sinh vật mạnh, nhưng độc của nó mới là thứ khiến người ta dè chừng. Đối với người thường trúng độc cùng lắm cũng chỉ hôn mê vài ngày.
Nhưng đối với người tu tiên, độc sẽ trực tiếp ngấm vào máu ăn sâu vào xương tủy. Từ đó tấn công vào đan điền, chẳng mấy chốc chưa tới vài tuần hương liền sang thế giới bên kia.
Thuần Hạ Lam giơ kiếm chém vào không trung. Linh lực màu lam liền theo đường kiếm đó xuất ra chém đôi một bầy Nhện Độc La thành ngàn mảnh.
Nhưng đám này vừa ngã liền có đám khác lại xông lên. Giết mãi không hết!
Lý Niên Ngọc mệt mỏi chống kiếm xuống đất làm điểm tựa. Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán. Tức giận nói: "cái thứ gớm ghiếc này sao diệt mãi mà không hết vậy, bọn chúng phân thân sao?"
Mộ Khấu nhẹ nhàng vung kiếm chém vài đường, mỗi khi ông vung kiếm ra liền tạo nhiều quầng sáng chói mắt.
Khác với Mộ Thanh Hà, Lý Niên Ngọc và Thuần Hạ Lam đã thấm mệt từ lâu. Mộ Khấu vẫn còn đứng rất vững, chỉ là gương mặt của ông có chút trắng chứng tỏ đã có dấu hiệu thấm mệt. Không biết sẽ còn trụ được bao lâu.
Người của Tịnh Lạc học viện, tu vi thấp nhất là bậc Địa hậu kì đại viên mãn. Cao nhất chính là Mộ Khấu với tu vi bậc Hoàng hậu kì đại viên mãn.
" Mọi người có thấy lạ không? Chỉ là mấy con nhện, dù chúng có thật sự đông thì chúng ta cũng không thể nào lại nhanh kiệt sức như vậy.", Mộ Thanh Hà lớn tiếng nói.
Lý Niên Ngọc lùi đến gần Mộ Thanh Hà sau đó gấp quạt Thiết Vũ lại.
" Tỷ nói muội mới để ý. Nơi đây không lẽ ngoài trận pháp cấm lửa ra còn bày trận pháp gì nữa sao?"
Mộ Khấu trầm mặc: " có đi nữa thì chúng ta cũng sắp không trụ được nữa. Nhanh tìm lối vào đi."
Đổng Tuyết cùng Hiên Trì Ngân vừa tới, cũng vừa vặn chứng kiến cảnh vừa rồi.
Thất Sát cung vẫn giữ một vị trí an toàn mà đứng quan sát, hoàn toàn không có ý định sẽ ra tay giúp đỡ.
Đổng Tuyết liền nhắm mắt. Ngay lúc này không biết từ đâu ra xuất hiện ba con Huyết điệp xinh đẹp rực rỡ bay vòng quanh hang động.
Mỗi lần chúng đập cánh liền rơi ra bụi phấn đỏ lấp lánh ảo diệu.
Đổng Tuyết vẫn nhắm mắt im lặng. Hiện Trì Ngân nhìn y, ánh mắt lại càng trở nên sáng rực.
" Đằng kia!", bỗng Đổng Tuyết bất thình lình lên tiếng: " chỗ đó chính là lối đi tiếp! Chúng ta mau đi thôi."
Hiên Trì Ngân không chút do dự nhanh chóng ôm lấy Đổng Tuyết, dùng khinh công bay đến nơi y chỉ.
Mộ Thanh Hà ngẩng đầu nhìn liền thấy hai người cùng người của Thất Sát cung di chuyển đến một góc đầy nhện Độc La. Bọn chúng bám dày đặc trên tường đá, thấy bọn Hiên Trì Ngân tới gần liền bắt đầu giương nanh ra tấn công.
Hiên Trì Ngân liền dồn nội lực vào tay, nhưng còn chưa kịp làm gì thì ba con huyết điệp liền bay đến, chúng tạo thành một vòng tròn, tốc độ bay cũng tăng lên rất nhanh, phấn đỏ cũng rơi ra nhiều vô số.
Nhưng con nhện Độc La vừa tiếp xúc với loại phấn kia liền lần lượt lần lượt bất động rồi rơi xuống đất. Chẳng mấy chốc liền chẳng còn con nào.
Trên tường đá, nơi bọn chúng vừa bám khi nãy bây giờ lộ ra một mảng mạng nhện dày cộm.
"Mau phá đi, sau lớp mạng nhện này là lối ra đấy."
Hiện Trì Ngân đưa mắt ra hiệu, một ảnh vệ liền nhanh như cắt chém đứt lớp mạng nhện. Lối đi cũng theo đó hiện ra.
Cả đám nhanh chóng tiến vào.
Mộ Khấu nâng mắt hô lớn, " mau đi theo bọn họ!"
Người của Tịnh Lạc học viện nghe vậy nhanh chóng rút lui, lùi dần vào lối ra.
Thuần Hạ Lam đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói: "nhìn kìa, vào đến đây bọn chúng không còn tấn công chúng ta nữa."
Mộ Khấu phủi phủi vạt áo dính chút mạng nhện của mình, cất bước đi nhanh: " nhanh lên, không được để đám người của Thất Sát cung chiếm lợi trước được."
Hiện Trì Ngân cùng Đổng Tuyết và đoàn tùy tùng thả chậm cước bộ, từ lúc bước vào con đường này xung quanh bỗng chốc liền rực sáng. Ngọn đuốc được treo hai bên vách đá đồng loạt phực lửa, soi sáng cho cả con đường rộng lớn.
Hiên Trì Ngân vuốt ve eo Đổng Tuyết, lên tiếng hỏi: " những con bướm khi nãy thật kì lạ, Tuyết Tuyết gọi chúng ra sao?"
Đôi đồng tử màu đồng tinh xảo khẽ động, " phải."
" Bọn chúng nhìn rất quỷ dị, Tuyết Tuyết dùng cách nào mà gọi chúng ra được vậy?"
Đổng Tuyết đưa mắt lườm nam nhân bên cạnh: "quỷ dị? Huyết điệp xinh đẹp như vậy, con mắt nào của ngươi thấy chúng quỷ dị?"
" Cả hai con.", Hiên Trì Ngân mỉm cười, dỗ dành mỹ nhân đang tức giận bên cạnh, " ta đùa thôi, Huyết điệp dĩ nhiên là đẹp rồi. Loài bướm đỏ khi nãy ta nhớ đã từng nghe qua đâu đó. Không phải ai cũng biết cách điều khiển chúng. Tuyết Tuyết vừa cho ta mở mang tầm mắt đó."
" Ta chỉ đem theo ba con thôi, nếu không phải khi nãy tình thế cấp bách, ta còn cần phải gọi chúng ra sao?"
" Cái này là nhờ công của Tuyết Tuyết rồi. Khi về Tuyết Tuyết muốn gì ta cũng cho.", Hiên Trì Ngân cười sủng nịch.
" Năm mươi cây Tuyết Vãn Sinh là được.", Đổng Tuyết nhẹ giọng nói.
Đoàn tùy tùng đi theo sau Hiên Trì Ngân khẽ rùng mình. Tuy biết Tuyết Vãn Sinh không phải là thứ quá trân quý, nhưng để nuôi trồng được nó là cả một vấn đề.
Số lượng Tuyết Vãn Sinh dưới hang động tại Thất Sát cung cũng chỉ tầm ba trăm cây. Vị Tuyết mỹ nhân này nói một hai câu liền đòi ngay năm mươi cây. Không phải là ra giá cắt cổ à? Với cái giá này, cung chủ của bọn họ chắc chắn không bao giờ chấp nhận.
Hiên Trì Ngân đáp ngay tắp lự: " Được."
Đám người phía sau liền không hẹn mà đồng loạt vấp phải vạt áo té ngã.
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿