Một Thời Để Nhớ

Nhân Mã vẫn thở đều đều cứ như mọi chuyện ở ngoài kia không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Sư Tử đôi lúc lại thấy ghen tỵ với tên ngốc đó. Tên đó chỉ nằm một chỗ hưởng thụ...Còn mọi thì cứ như đang loạn lên.
- Này tên kia!!!!! Cậu cứ ngủ như thế sao!!!!?
Sư Tử một ngày phải nói câu này đến năm, sáu lần lận. Nhưng ai đó vẫn ngủ rất đều đều, khuôn mặt đó vẫn như búng ra sữa. Sư Tử cúi xuống gần mặt Nhân Mã.
- Cậu mà không dậy là tôi sẽ cắn nát má cậu đó!!!!

.............
Không chút chần chừ thêm một phút nào nữa, Sư Tử cúi xuống dùng răng của mình tham lam ngoạm một miếng thật lớn vào chiếc bánh bao kia.
Cạch...
Thiên Bình và Song Ngư bất ngờ bước vào, theo sau còn có bố mẹ Nhân Mã. Sư Tử nghe thấy tiếng cửa thì giật mình, chưa kịp rời bỏ cái bánh bao nọ, chỉ khẽ liếc qua. Bốn con người chôn chân nhìn Sư Tử. Mặt Song Ngư còn thoáng đỏ.

- Bố mẹ xin lỗi, bố mẹ vào không đúng lúc rồi! - Bố Nhân Mã cười trừ, nụ cười ấy giống hệt như Nhân Mã, ông cầm tay mẹ Nhân Mã ngay lập tức rời khỏi phòng.
Bố...Mẹ...!!!???!! Đầu óc chị Sư ong ong. Thiên Bình nhìn Sư Tử cười bí hiểm, bỗng siết chặt lấy tay Song Ngư.
- Nhân Mã à, chúng tôi có ý định qua thăm cậu như hình như là cản trở chuyện tốt của cậu rồi thì phải. Chúng tôi đi ngay đây!!!! Sư Tử, cậu cứ từ từ mà ăn bánh bao nhá!!!
Thiên Bình vừa nói xong thì chạy té khỏi, lôi cả Song Ngư đi.
"Tại sao cướp thoại của tui chớ!!!! >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận