Một Thời Vụng Dại


Hồng Hạnh bước vào phòng của Khả Khả với giỏ trái cây đầy ắp. Khả và Lam Hằng ngồi bật dậy giơ tay ra với nụ cười tươi tắn trên môi. Hạnh liếc hai cô bảo:
- Thấy ta cung cấp đào tiên ở Hoa quả sơn, khoái trí nên cười hả?
- Dĩ thực vi tiên, câu ấy nằm lòng quên áp dụng sao được nhỏ. Mà mi đến đây à có chuyện gì không? Lấy cái gối nhỏ cạnh mình. Hạnh quăng trúng Hằng. Cô cười:
- Phán Quan triệu hai đứa bây về dưới trình diện, tao chỉ là sứ giả thôi nhá.
- Ở dưới lên hồi nào? Đi xe dream hay đi xe ba gát vậy?
- Đúng giờ quy định? Dĩ nhiên là loại xe "xịn " đàng hoàng rồi. Khả Khả thêm vào:
-
- Hằng muốn thấy loại xe đặc biệt này không? Hằng rút vai, môi trề, liếc về Hạnh cười:
-
- Người "âm" như Hồng Hạnh mới thấy, chứ hạng gà mờ như mình, làm gì thấy được phương tiện của sứ giả miền cực lạc mà bà hỏi tôi? Khả Khả cười thành tiếng tay vỗ liên tục:
-
- Hằng sao muốn biết hôn thì nói?
- Sao lại không? Nhưng ta chưa muốn xuống chỗ con Hạnh nó làm việc, thì thấy sao được mà hỏi? Khả Khả cười nháy mắt:
-
- Dễ ợt, không cần giấy xuất cảnh cũng có cơ hội để ngắm nghía và chọn lựa.
- Ở đâu Hạnh? Sao con Khả biết?
- Hỏi đồng minh của mày kìa? Khả rành hơn tao, vì nó từng đi dự triển lãm "ở dưới " mà. Tao đâu có "siêu" như chí cốt của mày mà hỏi. Lam Hằng lay tay Khả Khả thúc giục. Cô cười đưa tay chỉ:
-
- Đồ Hồng không bên hông Chợ Lớn. Muốn mua gì không có:
- Nào là cassette, ti vi, xe honda, dream....v.v....đều được trưng bày. Hằng muốn, hôm nào rảnh, Khả dẫn Hằng đi xem. Đô la xanh đỏ đầy đàng. Bây giờ, thao đổi tư duy, cải cách công nghệ hóa hiện đại hóa. Tha hồ cho khách hàng tham quan. Còn giám đốc ngân hàng ở đó muốn biết hỏi Hạnh đó. Nó rành lắm. Hạnh cau lại không nhân nhượng:
-
- Bữa đó mày đi họp mà. Đổi ban lãnh đạo, thay giám đốc mới, có Khả Khả làm chủ tọa. Quên sao? Hai bên có ngưu đầu mã diện cầm lọng. Oai phong đâu kém ai chứ? Lam Hằng nhìn hai khuôn mặt và sự diễn tả ấy, cô không sao nín cười được liền bảo:
- Tỉ số một một. Đợi trận sau tái diễn đi, giờ đau bụng quá đi hai bà à. Hằng có vẻ sốt sắng:
- Khả Khả, ra chuẩn bị xe đi, ta đưa Lam Hằng đến Từ Dũ cho nó khai hoa nỡ nhụy kẻo trễ đấy. Cười lại thêm cười. Họ vỗ tay đập bàn, khiến mẹ DL nằm phòng cạnh bên bật cười, bởi sự trẻ trung, vui vẻ của họ. Khả Khả lấy khăn lau nước mắt. Cô cười bảo:
-
- Thôi bỏ đi, mi đến có chuyện gì?
- Thông báo lấy chồng à? --
- Lam Hằng ùa theo.
- Rất tiếc má mày chưa qui tiên nên điều đó chưa thực hiện được.
- Hỗn láo cho quên miệng. Mày mà xông vào, có con đường tử ẻo mà thôi. Con gái ạ !
Khả Khả nạt lớn:
-
- Giỡn hoài à. Để nghe Hồng Hạnh nói không được sao Hằng?
- Dạ ! Tuân lệnh madam....
Lam Hằng đưa tay chào, hai chân khép lại. Hạnh cười bảo:
-
- Chừng nào gả được con Hằng tao mới mừng. Con gái gì không có nết na, duyên dáng chút nào. không biết, hồi đó mụ bà nào mà "mở hàng " cái miệng nhiều chuyện và thêm cái môi dư da quá tải của nó nữa. Thật là hết biết mà.
- Ê ! Làm giọng mẹ bề trên thì vô nhà dòng mà ở nhạ Ngồi đó đỏng đảnh, coi chừng hàng tiền đạo bốn bốn hai của mày, không còn một thằng ăn cơm à. Trước khi "diệt khẩu " đều có thông báo đàng hoàng nhạ Đây là luật giang hồ, chứ không phải là hành động trong âm thầm đâu nhé. Liệu đấy !
- Y như bàn tay sắt hay là như lai thần chưởng vậy. Khả Khả xem nó bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Chấp nhất nó làm gì. Mình đi Khả?
- Đi đâu vậy?
- Làm giấy xuất cảnh theo mầy xuống trình diện Phán Quan không được sao? Hỏi hoài, đi không, nói?
- Lãng nhách. Người ta đến thông báo cho Khả Khả một tin quan trọng
- Hồng Hạnh nghiêm mặt nói.
- Chuyện gì? Ba mày cưới vợ rồi hả?
- Ừ ! Cưới má mày đó. Đồi quỷ sứ. Có chịu ngồi im chưa? Chỗ người lớn nói chuyện. Hỗn láo cho quen tật. Chuyện ai cũng xen vào. Khả Khả ngồi lại đàng hoàng hỏi:
-
- Chuyện gì vậy Hạnh? Đừng làm tao hồi hộp nhạ Sao không nói. Hạnh ngồi nghiêm mặt hỏi:
-
- Trước khi tao nói vấn đề này ra, tao muốn nghe mày thành thật trả lời những câu hỏi sau đây. Chịu không?
- Nếu có thể, tao không từ chối.
- Vậy thì huề cả làng rồi.
- Thì cứ hỏi đi, biết đâu những câu hỏi ấy đối với tao không quan trọng thì sao? Khả Khả nhăn mặt, Hạnh thở ra hỏi:
- Khả Khả có thật lòng thương Thi Đình không? Và nếu xa hẳn nó Khả sẽ thế nào?
- Tự nhiên có vấn đề Thi Đình ở đây?
- Thì cứ nói thật lòng mình đi. Chuyện gì ắt sẽ biết. Khả Khả rút vai, thản nhiên đáp:
-
- Thi Đình ta thương, rất thương. Nếu xa con bé, buồn nhất định sẽ có và thời gian ắt phải dài lắm mới quên được. Sao, chuyện gì vậy? Hạnh nhăn mặt:
-
- Nếu có ai đó muốn bắt Thi Đình đi, Khả có phản ứng gì? Ngồi bật dậy, Khả hốt hoảng hỏi:
-
- Ai dám đem nó đi chứ? Ông Quốc à? Tại sao vậy?
- Bình tĩnh đi. Chuyện là vậy:
- Sáng nay ta ghé quán Mini ăn phở, ngồi trong góc cạnh ta có hai vợ chồng ông nọ nhắc về Thi Đình và Kiến Quốc. Họ muốn điều đình với Quốc để đưa Thi Đình sang Mỹ. Gã đàn ông không đồng ý bàn bạc với Quốc mà muốn âm thầm đưa con bé đi bằng đường Thái Lan.
- Hạnh có phon cho ông Quốc biết không?
- Có, nhưng không gặp. Quoc đi ra ngoài rồi.
- Vậy để mình đến công ty gặp ông ta tiện hơn. Lam Hằng hỏi nhanh:
-
- Có cần ta đi theo không Khả Khả?
- Lam Hằng ở nhà với nội đi, mình đến đó không có sao đâu. Hạnh lên tiếng:
-
- Gặp Quoc nói với anh ta đến khách sạn Kim Châu, họ đang thuê phòng ở đó.
- Phòng mấy? -Khả Khả run giọng hỏi. Hạnh nhún vai cười:
-
- Lam Hằng, Khả Khả tưởng Hạnh này là điệp viên 007 vậy. Cái gì cũng biết. Quay sang Khả cô chấp tay trước mũi bảo:
-
- Dạ thưa bà, tình cờ em biết được chứ em không là thám tử tư của bà đâu nhé. Hãy tận dụng sự thông minh của mình để tìm cách khống chế đối phương đi nhá. Khả Khả đang lo lắng cũng phải cười trước cử chỉ "thiện tai, thiện tai " của Hồng Hạnh, Khả Khả gật đầu:
-
- Mình biết rồi. Cám ơn thám tử tập sự nhé. Hạnh liếc cô lầm bầm bên tai Lam Hằng:
-
- Nghe đến tên KQ, Thi Đình, Khả như chạm phải điện vậy.
- Thông cảm đi, nhỏ Khả thương Thi Đình thật lòng, nên khi nghe tin, nhỏ Khả phản ứng tự nhiên thôi.
- Hình như nó để ý Kiến Quốc thì phải.
- Sao Hạnh biết? Đâu nghe nhỏ Khả nói gì đâu.
- Tình cờ gặp họ đi ăn, nhiều lần trong tuần rồi? Lam Hằng mở to mắt hỏi:
-
- Thật ư? Khả thấy Hạnh không? Rút vai Hạnh cười:
-
- Thấy nhỏ Khả vào quán, tao sợ mắc chết, dám xuất đầu lộ diện sao mà hỏi. Lam Hằng đưa ngón tay chỉ vào trán Hồng Hạnh cười:
- Vậy là nhà ngươi có "cận vệ " rồi à? Ai vậy? Thằng chết bầm nào? Hạnh cười nhướng mắt bảo:
-
- Cử chỉ của nhà mi, giống hệt má tao ở nhà. Con gái có bạn trai làm như nó sắp đặt phải mìn vậy. Tra gạn thân thế, mặt mũi nó ra sao? Phải báo cáo tỉ mỉ, không sót một cử chỉ nào, chi tiết nào. Tao sợ quá đi. Lam Hằng "hứ " giọng giận dỗi:
-
- Tại mình là bạn bè thân thiết từ ấy, ta quan tâm đến mi thôi chứ mi quen với thằng ôn dịch nào, đâu mắc mớ đến Lam Hằng này, đúng không? Sợ là sợ mi nhẹ lòng, non dạ, nghe lời đường mật của gã rồi lụy vào thân thôi. Chừng ấy hối hận cũng muộn rồi "con ạ " !
- Làm giọng mẹ không? Coi chừng con Khả kìa, ngày đêm bên nhà người ta, "lửa gần rôm không trầy thì trụa ". Nó mới là trái bom nổ chậm đó. Đừng dư hơi la tao mắc công. Dạ, thưa bà, ông bà bô Hồng Hạnh hứa với ông bà già bên ấy, nên cho gã công tử ấy về "dê " nhỏ Hạnh. Nếu tao OK thì tiến tới. Còn nếu Không, thì "án binh bất động " được chưa? Hay còn chi tiết nào chưa rõ cần bổ túc thêm đây? Lam Hằng quăng cái gối vào Hạnh, liếc dài:
-
- Làm gì "xổ " một hơi không kịp thở vậy? Người ta lo lắng không cám ơn, ở đó nói dầy nói mỏng. Lỡ có gì, chạy lại khóc lóc kêu "chữa cháy " ai chịu nỗi.
- Còn lâu à? Ai chứ con Hạnh này ở lại đi.
- Ờ, hay dữ à. Khi vào trận rồi còn biết gì mà ở lợi hay đi luôn, chừng ấy mới biết à. Rồi sao? Chịu hay từ chối gã đó nói nghe đi.
- Chưa biết. Mới đi chơi, trò chuyện ai biết sao mà gật đầu. Bề ngoài xem cũng model lắm, ăn nói lịch sự. Có phương tiện di chuyển, nhưng "tri diện bất tri tâm" còn chờ thời gian khảo nghiệm mới biết sao.
- Ồ ! Để cái bụng tự nhiên phát triển, chừng ấy mới biết hắn có đổi họ hay Không, có phải ý mi nghĩ như vậy không?
- Làm như ta dễ dãi cho gã quỷ ấy tiến đến mục tiêu vậy. không dám đâu, còn khuya à. Lam Hằng cười:
-
- Ờ ! Biết vậy thì ta yên lòng. Giờ còn muốn đi đâu nữa mà nhìn đồng hồ vậy?
- Tao có hẹn phải về thôi. Mai tao đến gặp Khả Khả xem vụ đó tới đâu rồi. Lam Hằng cười nheo mắt khi đưa tay tiễn khách:
- "Em phải về thôi xa anh thôi " hy vọng "chia tay hoàng hôn " không đến với mi.
- Hơ! Đừng có trù ẻo nhé. Với nhan sắc chim sa cá lặn này, gã ấy dám xa ta sao? Còn lâu em Hằng à.
- Tại gã ấy chưa thấy dung nhan của ta đấy thôi. Chứ ta mà xuất hiện, hắn vui vẻ đổi tông ngaỵ Chừng ấy, mi ôm sầu lẽ bóng với "ba lô ngược " làm kỹ niệm đấy nhỏ ạ.
- Dám đối địch với bổn cô nương, chỉ có con đường chết thôi em ạ. Nhớ nhe, lộn xộn ta sẽ ột chưởng bay xuống huyệt cốc ngàn năm tiêu xương cốt luôn.
- Ta sẽ được một cao nhân truyền "cửu âm chân kinh " một võ công độc nhất vô nhị. Chừng ấy ta tái xuất giang hồ sẽ i một cơ hội chọn quan tài để trú ẩn đấy, ma đầu à. Hồng Hạnh cười thành tiếng trước khi rời khỏi nơi ấy. Lam Hằng trông theo bạn với nụ cười tươi tắn trên môi. Trong khi ấy Khả Khả đến công ty Kiến Quốc xin vào gặp ông ta, cô thư ký không cho và bảo:
-
- Ông giám đốc không tiếp phụ nữ và muốn được ông ấy đối mặt phải hẹn trước. Nếu Không, xin lỗi cô nhá. Khả cau mày:
-
- Tôi là người nhà cũng không ngoại lệ sao?
- Tôi làm ở đây đã nhiều năm, chưa thấy người nhà ông ấy đến cho nên trường hợp của cô tôi không biết phải xử lý thế nào cho hợp nữa. Vả lại, giám đốc vừa đi ra ngoài, không biết ông ấy có trở lại không nữa.
- Ông Quốc có nói là đi đâu không?
- Là nhân viên tôi đâu dám hỏi. Ngoại trừ ông ấy muốn cho tôi biết để hẹn khách thôi. Khả Khả cắn môi suy nghĩ không biết Quốc đi đâu. Cô rất nôn nóng khi vấn đề của Thi Đình chưa được rõ ràng. Khả bảo:
-
- Tôi thật sự là người nhà của ông Quốc. Từ nhà tôi vào đây có chuyện rất quan trọng không thể chần chờ được. Cho nên, tôi mới phiền cộ Nếu chuyện không có gì, tôi đặt chân đến đây làm gì. Bây giờ tôi đợi giám đốc của cô đến hết giờ làm việc, tôi sẽ về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui