Lúc này chỉ thi thoảng mới có một tiếng sấm, đến khi hai người tắm rửa xong lên giường nghỉ ngơi, bên ngoài đã sấm chớp đì đùng, ầm ầm không dứt.
Ánh sáng bạc loang loáng trên cửa sổ.
Kỷ Vân Chi quỳ bên giường, cúi người kéo màn, che kín mít.
Lục Huyền ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng, hỏi: "Hồi nhỏ bị ướt mưa dầm sấm sét sợ à?"
Kỷ Vân Chi nhíu mày, trước mắt mơ hồ hiện lên vài hình ảnh đáng sợ của cơn bão, nhưng cũng chỉ là vài hình ảnh, nàng không nhớ rõ ngày mưa sấm sét đáng nhớ nào.
Nàng lắc đầu, ngoan ngoãn nép vào lòng Lục Huyền, nhỏ nhẹ nói: "Không có ấn tượng gì.
Có lẽ...!hồi nhỏ có ai đó dọa thiếp không nghe lời sẽ bị sét đánh? A, đều là chuyện hồi bé rồi, hồi nhỏ sợ sấm sét thôi, bây giờ không sợ nữa."
Kỷ Vân Chi vừa dứt lời, một tiếng sấm sét đột nhiên nổ vang, tường nhà như rung chuyển theo.
Kỷ Vân Chi theo bản năng ôm chặt eo Lục Huyền, vùi mặt vào lòng hắn.
Kỷ Vân Chi đang nghĩ chắc chắn sẽ bị hắn cười nhạo! Tay Lục Huyền đưa lên, hai tay che tai nàng lại.
Kỷ Vân Chi ngẩn người, muốn tỏ ra mạnh mẽ rằng mình không sợ, nàng muốn gỡ tay Lục Huyền ra, nhưng vừa chạm vào mu bàn tay hắn, lại do dự một chút, lặng lẽ buông tay xuống, lại ôm chặt eo hắn, trốn trong lòng hắn.
Âm thanh bị lòng bàn tay hắn ngăn cách, bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tiếng mưa không còn nghe thấy nữa, từng tiếng sấm sét cũng trở nên xa xôi yếu ớt.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi Kỷ Vân Chi mơ màng sắp ngủ, Lục Huyền mới buông tay.
Kỷ Vân Chi chớp mắt, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng sấm, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều.
Nàng ngẩng mặt lên từ n.g.ự.c Lục Huyền, dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lục Huyền nhìn sang.
Nhìn thấy má nàng áp vào lòng hắn hồi lâu đỏ ửng, hắn theo bản năng đưa tay, véo má nàng.
"Nhị gia sáng mai đến doanh trướng à?" Kỷ Vân Chi hỏi.
"Ban đầu là vậy." Lục Huyền cau mày, "Sáng mai hẵng nói."
Hắn vươn tay vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Kỷ Vân Chi, "Xuống đi."
Kỷ Vân Chi đỏ mặt, vội vàng trượt xuống khỏi người hắn, nằm nghiêng vào trong.
Lục Huyền kéo chăn bên cạnh, đắp lên người nàng.
Giờ đã khá muộn, Kỷ Vân Chi ngáp dài một cái, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ đều đều ru ngủ, nàng nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Kỷ Vân Chi mở mắt ra, phát hiện Lục Huyền vẫn nằm bên ngoài.
Hắn đã tỉnh, đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
"Nhị gia hôm nay không đến doanh trướng à?" Kỷ Vân Chi hỏi.
Lục Huyền quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng.
Hắn nhìn sâu vào nụ cười trên mặt Kỷ Vân Chi.
Kỷ Vân Chi sững người, vội vàng kìm nén khóe miệng, thản nhiên ngồi dậy.
Khi ngồi dậy, nàng mới phát hiện y phục của mình xộc xệch, chiếc yết tâm bên trong đã tụt xuống tận eo.
Nàng vội vàng nghiêng người, tránh Lục Huyền chỉnh lại y phục.
Lục Huyền vén màn, xuống giường, nói: "Ta vào cung một chuyến.
Có lẽ tối mới về."
Kỷ Vân Chi qua loa "ừ" một tiếng, vẫn không quay đầu lại.
Lục Huyền đưa tay xoa đầu nàng, cười nói: "Đừng mặc nữa, cứ thay luôn đi."
Hắn đi tới tủ quần áo, lấy một bộ y phục cho Kỷ Vân Chi, đặt bên giường.
·
Kỷ Vân Chi ăn sáng xong, lập tức đi thăm Lục Thiện Hòa.
Lục Thiện Hòa đã dậy từ sớm, đang ngồi bên giường thêu khăn tay.
Sắc mặt nàng như thường, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng thường ngày.
Kỷ Vân Chi ngồi trò chuyện với nàng một lúc, còn nói ngày mai cũng sẽ mang đồ thêu tới đây làm cùng nàng.
Thấy Lục Thiện Hòa có vẻ mệt mỏi, Kỷ Vân Chi không nán lại lâu.
Lục Trân bưng thuốc phá thai hôm nay vào, để Lục Thiện Hòa uống.
Uống thuốc xong, nàng nhanh chóng buồn ngủ rồi nghỉ ngơi.
Lão thái thái đến lúc Lục Thiện Hòa đang ngủ say.
Lão thái thái không để Lục Trân gọi Lục Thiện Hòa dậy, chỉ đứng bên giường nhìn nàng một lát, rồi để lại ít thuốc bổ, dặn dò hạ nhân phải hết lòng chăm sóc.
Lục Thiện Hòa ngủ không sâu giấc, chỉ chợp mắt được ba khắc liền tỉnh.
Nghe nói bà nội đã đến, nàng có chút trách Lục Trân và Lục Châu sao không gọi mình dậy.
Chẳng bao lâu sau, Lục Chính đến.
Lục Thiện Hòa sững người, rồi nhíu mày, có chút không biết phải đối mặt với cha như thế nào.
Nàng vội vàng xuống giường, bước tới nghênh đón với vẻ lúng túng.
Lục Chính còn chưa bước vào, Lục Thiện Hòa đã nghe thấy tiếng chim hót.
Lục Chính xách một chiếc lồng chim bước vào.
Thấy Lục Thiện Hòa ra đón, ông vội vàng nói: "Con dậy làm gì? Mau quay vào nằm nghỉ đi."
Lục Thiện Hòa do dự một chút, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
Nàng chỉ ngồi đó chứ không nằm xuống.
Lục Chính đặt lồng chim lên bàn tròn, nói: "Suốt ngày ở trong phòng, chắc hẳn con rất buồn chán, nó sẽ giúp con giải khuây."
"Giải khuây! Giải khuây!" Con vẹt xinh đẹp với bộ lông vàng xanh cất tiếng gọi.
Lục Thiện Hòa thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Đa tạ cha."
Con vẹt này, Lục Chính đã phải rất vất vả mới mang về được, trong lòng có chút không nỡ, nhìn thêm một lúc mới thu hồi ánh mắt.
Ông nhìn con gái, bỗng nhiên nghẹn lời không biết nói gì.
Ông vốn không giỏi ăn nói.
Trước đây, khi ông thành hôn với Minh Tiêu Trường công chúa, không ít người nói Minh Tiêu Trường công chúa mắt mù mới nhìn trúng ông.
Thực ra trong lòng Lục Chính cũng hiểu rõ, bản thân mình quả thật ngoài dung mạo ra, chẳng có gì đáng giá.
Bên ngoài không có công danh sự nghiệp gì, ở nhà cũng không đối xử tốt với người thân.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Lục Chính mới nói: "Sau này nếu có chuyện gì không muốn nói với mẹ con, thì hãy nói với nhị tẩu con."
Lục Thiện Hòa vội vàng gật đầu.