Công chúa Nguyên Nhược coi như là trưởng bối của Lục Huyền, hắn nên đến bái kiến.
"Được." Lục Huyền đứng dậy, gật đầu với Kỷ Anh Nghi, sải bước đi về phía sảnh hoa ở hậu viện.
Nhìn theo Lục Huyền đi khuất, Kỷ Vân Chi mới nhìn sang cha mình.
Không biết có phải vì một tháng ở Hồ Châu đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện hay không, giờ đây khi đối mặt với cha, trong lòng Kỷ Vân Chi cũng không còn đau khổ như trước nữa.
Nàng nói: "Hôm nay khách khứa toàn là nữ quyến, không tiện mời cha đến đó.
Trong sảnh hoa đông khách, con không thể vắng mặt quá lâu."
Kỷ Anh Nghi đã nghe Kỷ Vân Chi nói trong bữa tiệc có cả công chúa lẫn hoàng tử, vội vàng nói: "Ta hiểu! Tiếp đón những nhân vật lớn đó đương nhiên là quan trọng.
Mấy năm nay, ta và mẹ con ở xa cũng không thể chăm sóc con, đã bỏ lỡ rất nhiều sinh nhật của con, năm nay vất vả lắm mới đến kinh thành kịp lúc, dù con còn giận, ta và mẹ con cũng không thể không đến."
Nghe những lời này của ông ta, Kỷ Vân Chi thầm nghĩ nếu như mấy năm trước, nàng có thể nghe được những lời này, dù chỉ là vài câu ngắn ngủi trong thư, nàng cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Có phải là lớn lên rồi không? Trái tim đã bị tổn thương thì tự nhiên sẽ lạnh lùng chai sạn, nàng nghe những lời này, không hề cảm động chút nào.
"Lần trước nghe nói về người hầu bên cạnh con, cảm thấy không đủ dùng.
Lần này ta và mẹ con đã cẩn thận lựa chọn cho con mấy nha hoàn tận tâm." Kỷ Anh Nghi ra hiệu, bảo bốn nha hoàn đang chờ bên ngoài vào hành lễ.
Kỷ Vân Chi cau mày, không hiểu đây là trò gì.
Kỷ Anh Nghi nghĩ những lời này đáng lẽ phải do mẹ con nói, nhưng Hứa Hồng Ngọc không chịu đến! Ông ta đành phải cắn răng nói: "Nếu con dùng thuận tay, sau này nâng lên làm di nương, cũng là người nhà.
Sau này nếu các nàng có phúc sinh con, cũng là công lao của con..."
Xuân Đào đứng bên cạnh đã đảo mắt liên tục.
Kỷ Vân Chi lúc này mới hiểu đây là trò gì, nàng bật cười, nói: "Không cần cha nhọc lòng.
Đường đường Lục phủ cũng chưa đến mức thiếu người hầu!"
Kỷ Anh Nghi còn muốn nói thêm, Kỷ Vân Chi đã nhanh chóng chen ngang: "Hôm nay khách khứa đông, con không tiếp cha được nữa.
Xuân Đào, tiễn khách."
Kỷ Anh Nghi lại khuyên nhủ thêm hai câu, thấy sắc mặt Kỷ Vân Chi không tốt.
Trong lòng ông ta trách con gái gả vào nhà cao cửa rộng liền trở nên cứng đầu, nhưng trên mặt vẫn cười nói vui vẻ, chúc mừng sinh nhật rồi mới đi.
Kỷ Vân Chi bị mất hứng, ngồi xuống uống một chén trà, bình tĩnh lại tâm trạng rồi mới quay lại bữa tiệc.
Chỉ trong chốc lát, lại xảy ra chuyện - Kỷ Anh Nghi vậy mà chạy đến bữa tiệc tìm Lục Huyền.
Trước mặt bao nhiêu người, Kỷ Anh Nghi lớn tiếng cảm ơn Lục Huyền đã giúp đỡ ông ta, để ông ta ở lại kinh thành.
Đây là cố tình đưa Lục Huyền lên trước mặt mọi người!
"Nhị gia nói sao?" Kỷ Vân Chi tức giận không nhẹ.
Lục Huyền những năm này ở chốn quan trường luôn luôn trong sạch, ngay cả chuyện của cha ruột mình cũng không nhúng tay vào.
Kỷ ANh Nghi đây là đang hủy hoại thanh danh của Lục Huyền!
Nguyệt Nha nhi cau mày: "Nô tỳ thấy sắc mặt Nhị gia không tốt lắm, nhưng một câu cũng không nói."
Kỷ Vân Chi vội vàng đến yến tiệc, thấy Kỷ ANh Nghi ngồi ở chỗ của mình, nghiêng người nói chuyện với Lục Huyền.
Kỷ Vân Chi ngay cả nét cười cũng khó mà duy trì, bước lên phía trước.
Nhìn thấy chén trà Kỷ ANh Nghi đặt trước mặt Lục Huyền, càng tức giận hơn.
Lục Huyền không uống trà!
"Chi Chi." Kỷ ANh Nghi cười hòa nhã.
Nhiều người như vậy, con nể mặt mũi, tự nhiên cũng phải kính trọng cha.
Kỷ Vân Chi đột nhiên bưng chén trà kia lên, hắt thẳng vào mặt Kỷ ANh Nghi.
Cả sân vườn xôn xao.
Nước trà b.ắ.n lên mu bàn tay Lục Huyền, Lục Huyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
Kỷ Anh Nghi không dám tin mà trừng mắt nhìn Kỷ Vân Chi trước mặt, vì kinh ngạc, vẻ mặt ông ta có chút đờ đẫn.
Nước trà chảy dọc theo má ông ta, hai lá trà dính trên mặt, trông vừa thảm hại vừa buồn cười.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán không kiềm chế được trong yến hội, Kỷ Anh Nghi cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng lau mặt, lau đi nước trà trên mặt.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng ông ta đã trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt.
Ông ta theo bản năng muốn lấy uy nghiêm của một người cha ra áp chế, nhưng ba vị công chúa đang ngồi bên cạnh, ông ta thực sự không dám làm càn.
Không biết là tiểu thư nhà ai trong bữa tiệc không nhịn được nữa, “phụt” một tiếng bật cười.
Tiếng cười của nàng ta như một tia lửa, bùng lên trong lòng Kỷ Anh Nghi.
Khuôn mặt dính đầy nước trà của Kỷ Anh Nghi đỏ bừng.
Những lo lắng và lý trí đều bị ném sang một bên trong sự xấu hổ..