Lục Huyền hỏi: "Hắn bị thương à?"
"Không, không ạ." Trường Phúc liên tục lắc đầu, "Tam gia không sao."
Kỷ Vân Chi đoán ra được điều gì đó, hỏi: "Người được cứu là nữ tử?"
Trường Phúc vội vàng gật đầu.
Rơi xuống nước được cứu, da thịt tiếp xúc, lại vào đúng đêm giao thừa, bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Kỷ Vân Chi mơ hồ cảm thấy dường như sắp se duyên thành một mối nhân duyên.
Nhưng nàng luôn cảm thấy mối nhân duyên như vậy có chút vội vàng và hoang đường.
Trường Phúc khó xử nhìn Lục Huyền, nói tiếp: "Người Tam gia cứu là tiểu thư của Minh Lệ trưởng công chúa.
Tam gia trước khi cứu người không biết là nàng ấy…"
Kỷ Vân Chi kinh ngạc mở to mắt, ngay cả Lục Huyền cũng nhíu mày.
...
Tô thị nghe tin thì choáng váng, suýt ngất xỉu.
Nếu là cô nương nhà bình dân, cưới về làm thiếp cho Lục Kha cũng được.
Nếu là khuê nữ nhà quyền quý, đó sẽ là một mối lương duyên tốt đẹp.
Nhưng sao lại là Triệu Bảo Hà chứ?
"Sao có thể như vậy được?" Tô thị ngã ngồi xuống ghế, "Trời cao đang đùa gì với chúng ta vậy?"
Tôn ma ma từ ngoài đi vào.
Tô thị lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"
"Dòng nước xiết, váy của Triệu Bảo Hà bị cuốn trôi khi nàng ấy ở dưới nước.
Nàng ấy được Tam gia ôm lên bờ trong tình trạng chỉ mặc áo ngoài của Tam gia."
Tâm can Tô thị như lạnh đi một nửa.
Bà muốn khóc nhưng không khóc được, oán hận nói: "Sao lại ức h.i.ế.p mẹ con ta như vậy chứ!"
Tôn ma ma thấy Tô thị đau buồn như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Người của phủ Minh Lệ trưởng công chúa đối xử với Tam gia rất khách khí.
Nếu chuyện này thành, cũng chưa chắc đã không tốt? Tuy Triệu Bảo Hà trước đó đã gây chuyện, bị tước mất danh hiệu huyện chủ, nhưng dù sao nàng ấy cũng là bảo bối trên tay Minh Lệ trưởng công chúa.
Mặt khác, nhà họ Triệu cũng là gia tộc làm quan mấy đời…"
Tô thị đột nhiên đập bàn, cắt ngang lời Tôn ma ma.
"Dù nàng ta là huyện chủ hay công chúa cũng là thứ mà Lục Huyền không cần! Chẳng lẽ con trai ta chỉ có thể nhận đồ thừa của Lục Huyền thôi sao!?" Tô thị ôm mặt khóc lớn, trong lòng đầy oán hận.
Lúc này, Tôn ma ma thật sự không biết phải khuyên nhủ như thế nào nữa.
Chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi, lại để những sự trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra cùng lúc như vậy.
Tô thị càng khóc càng đau lòng, khóc vì bao nhiêu năm qua, trong lòng Lục Chính bà không bằng một sợi tóc của Minh Tiêu trưởng công chúa, khóc vì con trai bà bây giờ cũng phải nhận đồ thừa của Lục Huyền.
Thật sự là bị chèn ép cả đời!
Tô thị khóc thêm một lúc, mới đột nhiên nhớ ra hỏi Lục Kha đang ở đâu.
Lục Nguyên, Lục Thiện Tĩnh cùng vài người khác đều đã trở về, chỉ duy Lục Kha là không thấy bóng dáng.
Tô thị vừa tức vừa lo, lập tức sai người lùng sục khắp phủ, phải tìm Lục Kha trở về ngay.
...
Trong nhà xảy ra chuyện, lại thêm y phục của Kỷ Vân Chi bị dính đường hồ lô, hai người không tiếp tục dạo phố nữa.
Họ quay trở lại, hướng về phía chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa.
Kỷ Vân Chi thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống vết bẩn trên áo.
“Nhị gia?” Một giọng nữ ôn nhu vang lên bên cạnh.
Kỷ Vân Chi quay đầu nhìn lại, thấy Thịnh Thính Dung đang dắt con gái.
Thịnh Thính Dung nhìn Lục Huyền, khẽ khom người hành lễ.
Lục Huyền quay đầu nhìn nàng ta, khẽ gật đầu đáp lễ.
Thịnh Thính Dung chậm rãi đứng thẳng người, hồi lâu sau mới dời mắt khỏi Lục Huyền, lễ phép hành lễ với Kỷ Vân Chi, gọi một tiếng “Nhị nãi nãi”.
Kỷ Vân Chi đáp lễ.
Kỷ Vân Chi tưởng rằng hai người sẽ hàn huyên đôi câu, nhưng Thịnh Thính Dung sau khi hành lễ xong liền dắt con gái rời đi.
Kỷ Vân Chi quay đầu nhìn Lục Huyền, thấy hắn không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục bước về phía xe ngựa.
Kỷ Vân Chi vội vàng đuổi theo.
Thịnh Thính Dung quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng Lục Huyền, nhìn vào cây kẹo hồ lô trong tay hắn.
Một lúc lâu sau, nàng ta thở dài đầy buồn bã.
...
Vừa về đến Lục phủ, Kỷ Vân Chi thay bộ y phục dính bẩn, lập tức đến chỗ di nương.
Nàng sợ di nương vì chuyện của Lục Kha mà phiền lòng, chuyện này nàng không tiện nhiều lời, chỉ ở bên cạnh bầu bạn với di nương.
Đợi đến khi Kỷ Vân Chi trở về Thừa Phong viện, nàng lập tức ngửi thấy mùi thuốc thang.
Lục Huyền đêm nay lại uống thuốc sao?
Cửa phòng bên cạnh hé mở, ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ bên trong.
“Nhị gia?” Kỷ Vân Chi chậm rãi bước tới, vừa đến cửa liền dừng phắt lại, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Lục Huyền đang thay y phục bên trong.
Một vết sẹo dài ngoằn ngoèo kéo dài trên khắp tấm lưng rộng lớn của Lục Huyền, trông vô cùng chói mắt.
Kỷ Vân Chi ngây người nhìn vết sẹo trên lưng hắn.
Lục Huyền quay đầu liếc nàng một cái.
Kỷ Vân Chi hoàn hồn, bước vào trong.
“Lần trước Nhị gia nói bị thương ở ngực…”
Lục Huyền xoay người lại, đối diện với nàng.
Kỷ Vân Chi lúc này mới nhìn rõ những vết sẹo chằng chịt trên n.g.ự.c hắn.
Kỷ Vân Chi có chút sững sờ.
Mấy ngày ngắn ngủi gần đây, khiến Kỷ Vân Chi cảm thấy Lục Huyền là một người nho nhã hiểu chuyện.
Nay những vết sẹo đáng sợ này lại phơi bày ra, hùng hồn chứng tỏ hắn chính là vị tướng quân đã chinh chiến sa trường hai mươi năm.
Lục Huyền chậm rãi khoác áo ngoài, hỏi: “Sợ rồi à?”
Trong lòng Kỷ Vân Chi dâng lên một cảm giác kính trọng khó tả.
Nàng buột miệng nói: “Tướng quân vất vả rồi.”
Động tác chỉnh trang y phục của Lục Huyền khựng lại.
Kỷ Vân Chi đưa tay ra, chủ động giúp hắn sửa sang lại y phục.
Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt ve vạt áo của Lục Huyền, vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c hắn.
Một dòng điện tê dại chạy qua.
Lục Huyền đột nhiên nắm lấy cổ tay Kỷ Vân Chi.
Kỷ Vân Chi ngước đôi mắt hạnh lên, ánh mắt long lanh, vẻ mặt dịu dàng pha lẫn chút bối rối nhìn Lục Huyền.
Lục Huyền bỗng muốn hôn lên đôi mắt nàng.
Thế là hắn cúi người xuống, làm theo ý nghĩ của mình.