Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Type: Dobby Huynh

Xe Hứa Thấm  chạy băng băng trên đường Tây Tam Hoàn, hướng thẳng về phía nam. Giao thông thông thoáng, không gặp đèn đỏ, chẳng mấy chốc, cô đã đến nơi đóng quân của Trung đội Phòng cháy trạm Thập Lý.

Đêm đã về khuya, con đường vắng tanh không có lấy một bóng người, ánh đèn soi tỏ những tán lá vàng. Cô nhìn qua hàng rào dõi mắt vào bên trong, ánh trăng bàng bạc trải đầy thao trường và khu ký túc xá. Rồi cô ngẩng đầu nhìn tường rào cao phải đến hai, ba mét, vừa định giẫm chân leo vào thì đã nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên từ phía thao trường.

Một con chó to lớn lao vút đến như cơn cuồng phong làm Hứa Thấm giật thót, chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy. Con chó kia vẫn không chịu buông tha, tức tốc đuổi theo cô dọc hàng rào, sủa inh ỏi.

Tiếng sủa hung dữ của nó vang dội khắp con đường. Hứa Thấm chạy một mạch ra đến gần cổng, anh cảnh vệ đang đứng gác nghiêm trang nhưng đôi mắt liếc nhìn cô mang đầy vẻ cảnh giác.

Từ xa, bỗng có tiếng đàn ông gọi giật lại: “Tiểu Mạnh!”

Con chó im bật.

Hứa Thấm chỉnh trang lại tóc tai và quần áo rồi mới quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh. Con chó béc giê to lớn đứng cách đó không xa, đôi tai vẫn dựng đứng, đôi mắt sáng quắc nhìn cô chòng chọc, lá sau mới quay người chạy về phía người đàn ông đó.

Hứa Thấm nới với anh cảnh vệ: “Xin chào, tôi đến tìm Tống Diệm.”

Anh ta liếc sang tấm biển cảnh báo. Theo ánh mắt kia, Hứa Thấm thấy hàng chữ “Không phận sự miễn vào”.

Người đàn ông hô lớn khi nãy đang dắt chó đi đến, chỉ thấy dáng vóc cao lớn, không trông rõ khuôn mặt. Hứa Thấm nhìn người nọ đăm đăm, ngay sau đó, tâm trạng liền trở nên nhẹ nhõm. Lúc này, anh ta đã đi ra khỏi bóng cây. Nương theo ánh trăng sáng tỏ, cô nhận ra đó là Chỉ đạo viên Sách Tuấn.

Sách Tuấn thoáng thấy phía bên này có động tĩnh khác thường bèn đến xem tình hình ra sao, kết quả lại bắt gặp Hứa Thấm: “Có phải cô là người hôm đó...”

Hứa Thấm gật đầu, vào ngay vấn đề chính: “Chào anh, tôi đến tìm Tống Diệm.”

“Đơn vị cử cậu ấy đi huấn luyện rồi.” Sách Tuấn cũng trả lời đúng trọng tâm.

“À...” Rồi không có thêm câu nào khác.

“Cô tìm cậu ấy có chuyện gì không?” Sách Tuấn lịch sự hỏi lại một câu.

“Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Cảm ơn anh, tạm biệt.” Hứa Thấm cũng không vì thế mà bối rối.

“Ơ...” Sách Tuấn còn định lên tiếng nhưng Hứa Thấm đã vội vàng quay người, rảo bước băng qua đường, lái xe rời đi luôn.

Cơn gió khô hanh luồn vào cửa kính xe he hé mở, con đường phía trước mịt mùng, lẫn trong đêm tối. Cả thành phố chìm trong một màu xám xịt. Những toà nhà cao tầng ủ dột như thân cây khô heo. Hứa Thấm châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi, ước gì trời đổ cơn mưa thật to nhấn chìm cả cái thành phố này đi thì tốt biết mấy. Cô sắp buồn đến chết, sắp ngột ngạt đến chết rồi đây.

***

Ngày hôm sau, ông trời lai hồn nhiên toả nắng chói chang, nhiệt độ chỉ có tăng chứ không giảm. Mấy chục lính cứu hoả lúc này đang đội nắng, đứng xếp hàng trên thao trường để sát hạch thể năng. Tống  Diệm tuýt còi, đội viên từ mỗi hàng lần lượt lao đi vun vút, nhảy vượt rào, trườn sấp, vượt chướng ngại, hít đẩ, gập bụng...

Tống Diệm mặc bộ đồ rằn ri, cầm đồng hồ bấm giờ, đứng bên quan sát từng đội viên, ghi lại kết quả của họ. Đội viên tiếp theo chăm chú theo dõi, thầm so sánh sánh trong lòng.

Hết một lượt, Tống Diệm lại tuýt còi cho lượt tiếp theo xuất phát.  Sau một giờ sát hạch, tất cả đội viên tập hợp thành hàng ngũ. Anh lật xem bảng thành tích: “Nghiêm!”

Đám lính cứu hoả đồng loạt đứng thẳng.

“Nghỉ! Dựa vào bảng thành tích: Giang Nghị chạy cự ly ngắn 11,3 giây; chạy vượt rào 17,8 giây..” Tống Diệm ngước mắt nhìn đội viên của mình, liếc thấy Sách Tuấn đang từ phía bên kia thao trường đi đến, giọng nói không hề ngắt quãng: “...Tổng thành tích là 2 phút 44 giây, nhanh hơn tuần trước 15 giây. Vỗ tay!”

Cả nhóm lính đồng loạt vỗ tay ba cái.

Sách Tuấn đứng dưới tán cây bên cạnh, còn chú chó Tiểu Mạnh ngồi ngay bên chân anh, một người một chó cứ thế lặng im chờ Tống Diệm.

Thông báo thành tích xong xuôi, Tống Diệm liền nhét bảng ghi chép vào túi sau, nhận xét ngắn gọn: “Thành tích của mỗi người đều có tiến bộ, phải tiếp tục giữ vững. Nghỉ ngơi mười phút.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay. “Mười rưỡi bắt đầu tập hợp, huấn luyện thể năng. Nghiêm!”

“Rõ!” Các đội viên lập tức đứng nghiêm, hô vang, giơ tay chào.

“Giải tán!”

Tống Diệm quay người, đi về phía Sách Tuấn, vỗ tay với Tiểu Mạnh: “Giải tán!”

Chú chó Tiểu Mạnh khi nãy đang ngồi nghiêm lập tức thả lỏng người, há mồm, thè lưỡi, nhảy vào lòng Tống Diệm, chân trước  chồm lên ngực anh, cái đuôi vẫy tít mù.

Tống Diệm xoa đầu nó, cười rộ: “Khốn thật, mới mấy ngày không gặp mà đã vậy rồi.”

Sách Tuấn tố khổ: “Cậu nuôi cho là để gieo họa mà. Cậu đi vắng nó chẳng buồn cơm nước gì cả. Tính tình cũng khó chiều như ma ấy, thấy người là sủa ỏm tỏi cả lên. Đúng là tình sâu nghĩa nặng với cậu mà.”

“Đương nhiên! Chính tay tôi nuôi nó lớn cơ mà.” Tống Diệm đáp lại, không giấu vẻ tự hào.

“vâng, vâng, chó là loài trung thành, chỉ theo chủ nhân của nó thôi.” Sách Tuấn cười cười, giọng điệu đầy mờ ám.

Tống Diệm gãi cổ chú chó, nhướng mày lườm anh ta: “Sao tôi cứ cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì ấy nhỉ?”

Sách Tuấn cợt nhã: “Đang khen cậu trọng tình trọng nghĩa đấy còn gì. Ồ, đúng rồi, khuya hôm qua, có một cô gái đến tìm cậu, hình như là cô bác sĩ kia đấy!”

Tống Diệm khom người vuốt ve đầu chú chó, có vẻ không mấy quan tâm.

“Vốn định bảo cô ấy để lại số điện thoại, nhưng người ta cứ thế bỏ đi luôn rồi.” Sách Tuấn khoa trương thở dài.

Tống Diệm ngẩng đầu đáp, giọng dửng dưng: “Cũng đâu phải người quan trọng gì.”

Sau đó, trời đổ mưa suốt ba ngày liên tiếp, càng ngày càng dữ dội.

Hứa Thấm thích tất cả các kiểu thời tiết khắc nghiệt cực đoan, thích nhìn mọi thứ đang yên bình bị vạch lên những vết sẹo xấu xí, bị tàn phá tan hoang. Nhưng hiển nhiên mấy đồng nghiệp của cô không nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần thời tiết xấu, bệnh nhân khoa Cấp cứu sẽ tăng vọt. Ngoài đại sảnh, phòng hội chẩn, phòng tiêm, phòng theo dõi…đâu đâu cũng chật kín những người là người.

Liên tiếp ba ngày nay, tổ của Hứa Thấm đã nhận cả thảy bảy ca bệnh lớn nhỏ do tai nạn giao thông, trong đó có một nam sinh mới hai mươi tuổi, trên đường cấp cứu đã tắt thở, đến được bệnh viện cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Bố mẹ nạn nhân cứ năm chặt lấy vạt áo bác sĩ mà gào khóc, than trời trách đất, van xin họ cứu chữa cho con trai mình. Các bác sĩ, y tá tuy thường đối diện với cảnh sinh tử của bệnh nhân, nhưng không đang tâm đối diện với giây phút này. Lúc Tiểu Nam vào phòng vệ sinh rửa tay, cũng không dằn được mà đưa tay lau nước mắt.

Hứa  Thấm xuất phát từ quan hệ đồng nghiệp, cũng hỏi thăm một câu: “Sao thế?”

Tiểu Nam thấy được hỏi han, bèn sụt sùi: “Cậu thanh niên vừa qua đời khi nãy còn quá trẻ, tội nghiệp cho bố mẹ cậu ta.”

“Ừ.” Hứa Thấm rửa tay xong, lấy khăn giấy lau khô, phản ứng không khác gì ngày thường. “Tôi về đây, mai gặp sau.”

Tiểu Nam thảng thốt nhìn Hứa Thấm điềm nhiên bỏ tay vào túi áo rời đi. Đúng lúc ấy, Tiểu Bắc đi đến, thấy thế bèn hỏi: “Nhìn gì thế?”

Tiểu Nam ngẫm nghĩ: “Tôi phát hiện hình như tâm trạng của bác sĩ Hứa chẳng bao giờ bị dao động cả.”

Tiểu Bắc lấy xà phòng rửa tay, bắt vào câu chuyện: “Hôm nay cô mới phát hiện ra à? Trong bệnh viện mình, ai cũng nói vậy hết.Chưa từng thấy chị ấy cười hay khóc bao giờ cả. Gặp bệnh nhân đáng thương, chị ấy cũng không tỏ lòng thương hại. Gặp người có hoàn cảnh thảm thiết, chị ấy cũng không cảm thông. Thậm chí gặp phải kẻ quấy phá, chị ấy cũng không nổi giận. Cho nên tôi thấy thực ra người như chị ấy mới thích hợp làm bác sĩ nhất.”

Tiểu Nam thấy lạ: “Sao lại nói vậy?”

Tiểu Bắc nhún vai: “Giữ khoảng cách với bệnh nhân, coi y học là nghề nghiệp và bộ môn khoa học, không dính líu đến tình cảm một cách lý trí chứ sao.”

Tiểu Nam thắc mắc: “Nhưng tôi nghe bác sĩ khoa Bỏng Chu Nhàn nói Giáo sư Từ có ý kiến với bác sĩ Hứa, không tán thành với việc cho chị ấy thăng chức là bác sĩ chủ trị.”

Tiểu Bác ngạc nhiên: “Hả? Tại sao? Tuy bác sĩ không niềm nở nhưng làm việc đáng tin cậy, cộng tác với chị ấy rất thoải mái. Làm với bác sĩ khác còn phải để ý xã giao, phiền chết đi được.”

Tiểu Nam sắp xếp lại mấy chuyện trong đầu rồi kể: “Hình như là vì cảm thấy bác sĩ Hứa phỏng vấn không có lòng nhân đạo. Tôi nghe bác sĩ Dương Tư Gia nói, hôm chị ta và bác sĩ Hứa phỏng vấn, mấy chủ nhiệm khoa ngoại đều có mặt. Chủ nhiệm Từ Khẳng hỏi nếu có một bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch xin chuyển đến chỗ cô phẫu thuật, nhận thấy tỷ lệ thành công không cao, vậy cô có chịu cho đối phương chuyển đến điều trị không? Dương Tư Giai đáp là nhất định sẽ đồng ý, nói rằng bệnh viện chúng ta giỏi chuyên môn, có thể cứu sống rất nhiều bệnh nhân mà bệnh viện khác không làm được. Chị ta cũng hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ trở thành bác sĩ tài hoa cứu chữa cho đời.”

“Vậy bác sĩ Hứa thì sao, chị ấy trả lời thế nào?” Tiểu Bắc tò mò.

“Bác sĩ Hứa nói không cứu.” Tiểu Nam nhún vai.

“Có nói nguyên nhân không.” Tiểu Bắc quay hẳn người sang hóng chuyện.

“Có, nói là không muốn phá huỷ sự nghiệp của mình.” Nói đến đây, Tiều Nam không khỏi tặc lưỡi.

“Thẳng thắn vậy cũng được hả?” Tiểu Bắc trợn tròn mắt, cảm thấy thật khó tin.

Tiểu Nam lắc đầu kể tiếp: “Không đâu. Khi ấy, Chủ nhiệm Từ đã đánh dấu chéo trên hồ sơ của bác sĩ Hứa, nhưng không ngờ cuối cùng chị ấy vẫn được vào làm, mà còn được phân đến khoa Bỏng nổi tiếng với chuyên môn khó nhằn nữa, mà vừa khéo cũng là khoa do Chủ nhiệm Từ quản lý.”

Tiểu Bắc không giấu nổi vẻ lo lắng: “Vậy lần này bác sĩ Hứa co thể thăng chức không đây?”

***

Buổi trưa, Hứa Thấm về nhà, phát hiện lúc đi quên đóng cửa sổ, nước mưa tạt vào khiên sàn gỗ ướt rượt và bẩn thỉu vô cùng. Cô tìm một lượt không thấy cây lau nhà và giẻ lau đâu cả, tầm này cũng không thể gọi người giúp việc theo giờ đến được nữa rồi.

Cô thật sự không sao chịu nổi dù chỉ một chút dơ dáy nào, cứ tìm tới tìm lui, cuối cùng lấy tạm một chiếc áo len mới để lau sạch nước trên sàn.

Mấy ngày qua trời mưa, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, Hứa Thấm loay hoay dọn nhà xong mới thấy hơi nghẹt mũi, bèn lấy một cái áo dệt kim mặc vào. Cô ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, nhìn căn nhà to lớn trống trải, bất giác ngây người, ngay cả điếu thuôc trên tay đã cháy lan đến đầu lọc cũng không hề hay biết. Từ hôm đến trạm Thập Lý, cô thường hay thế này. Nhưng cô đã quen với việc trầm lặng, nên dù tâm trạng thực sự sa sút cũng không mảy may phát hiện.

Ngồi thần thờ ở đó một lúc lâu, bụng bỗng kêu rồn rột, cô mói nhớ ra buổi sáng mình chỉ ăn có một chiếc bánh ngỏ Tiểu Nam cho, còn lại cả ngày chưa có ăn hạt xơm nào vào bụng. Cô với lấy chiếc di động định gọi đồ ăn thì thấy Mạnh Yến Thần gọi tới: “Thấm Thấm?”

“Em đây!

“Về đến nhà rồi à?” Giờ giấc làm việc của Hứa Thấm khá lộn xộn nhưng Mạnh Yến Thần lại nắm rõ mồn một, không bao giờ quấy rầy trong khi cô đang làm việc, chỉ gọi điện hỏi han những lúc cô đã về nhà nghỉ ngơi.

“Về rồi ạ!”

“Không có việc gì đâu, chỉ nhắc em là tối nay trời mưa lớn ở cấp báo động đỏ, đừng có ra ngoài đi lại làm gì.” Xưa nay, Mạnh Yến Thần nói chuyện luôn bình thản, giọng điệu cũng không lộ rõ sự quan tâm.

“Em biết rồi.”

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa. Em đang định gọi đồ ăn đây.”

Mạnh Yến Thần khựng lại rồi nói: “Anh cũng chưa ăn, hay là cũng đi ăn đi.”

“Đi đâu ăn?”

“Em muốn ăn ở đâu?”

“Giang Chi Sở.”

Bên kia đầu dây, Mạnh Yến Thần cười rất khẽ: “Em ăn mãi ở đấy không thấy chán à?”

“Em đi ngay đây.”

“Thôi đừng, mưa lớn quá, đi đường không an toàn. Anh mang đến cho em.”

“Chỗ đó có giao đồ ăn tận nơi à?”

“Không. Chờ anh.”

Trong lúc chờ đợi, Hứa Thấm cất gạt tàn và hộp thuốc lá đi, tắm rửa gội đầu xong, thay một bộ quần áo sạch, choàng chăn bông, nằm nghỉ trên sô pha. Không lâu sau, Mạnh Yến Thần đã mang theo một giỏ thức ăn bằng mây tinh xảo đến, mỗi ngăn là một đĩa sứ bạch ngọc gồm: ngó sen xào, ngải cứu xào tỏi, hạt sen rang, cá rô biển chưng, canh củ sen hầm xương.

Khẩu vị của Hứa Thấm vẫn như ngày thường, ăn hết một bát cơm và một bát canh, không nhiều cũng chẳng ít. Trái lại, Mạnh Yến Thần co vẻ rất ngon miệng, ăn hết sạch tất cả các món. Ăn xong, anh cầm bát đĩa vào bếp rửa, hỏi: “Em ở đây lâu vậy rồi mà chưa bao giờ dùng đến bếp à?”

“Em chưa.” Hứa Thấm quay đầu lại nhìn anh. Mạnh Yến Thần đứng sau kệ bếp rửa bát, tay áo sơ mi tối màu được xắn lên đến khuỷu tay.

Yến Thần gợi ý: “Anh thuê người nấu ăn cho em nhé?”

“Không cần đâu. Bệnh viện có căn tin, ở nhà thì gọi đồ ăn cũng tiện mà.” Hứa Thấm từ chối luôn.

Mạnh Yến Thần im lặng, rửa bát xong nhìn thấy chiếc ấm đun nước đặt trên bàn có phích cắm ba chấu, nhìn quanh cũng không thấy ấm đun nước mới nào khác. Anh nhìn chằm chằm phích cắm kia hồi lâu, bỗng cất giọng trầm thấp: “Thấm Thấm, em không biết chăm sóc cho bản thân như thế, sau này phải làm thế nào?”

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Hứa Thấm cuộn mình trên sô pha, nhìn cửa kính bị nước mưa xối mờ: “Hồi trước, anh đã hỏi như vậy một lần rồi, quên à?”

***

Xong xuôi, Mạnh Yến Thần đi làm, còn Hứa Thấm ở nhà ngủ một mạch đến ba rưỡi lại bị bác sĩ chủ trị Đổng Duyên Nghệ gọi điện đánh thức, nói khoa Bỏng vừa nhận được một nhóm bệnh nhân bị bỏng độ III hơn 90%. Các vị giáo sư Vương Quốc Đống, Từ Khẳng, Cao Lương đích thân cùng làm phẫu thuật, đây là cơ hội rất hiếm, bảo cô nhanh chóng đến quan sát học hỏi.

Hứa Thấm lập tức lái xe tới bệnh viện trong cơn mưa xối xả. Đến nơi, cô chạy ào vào phòng quan sát kế bên phòng mổ. Tất cả các bác sĩ khoa ngoại không bận trực ban đều có mặt. Hứa Thấm tìm một vị trí bên góc ngồi xuống. Lúc này, Chủ nhiệm Vương đang mổ khí quản cho bệnh nhân. Hứa Thấm ngồi bên cửa kính chăm chú xem hơn sáu tiếng đồng hồ, dường như quên cả thời gian. Cuối cùng, ca phẫu thuật cũng thành công, mấy đồng nghiệp lục đục quay trở về vị trí của mình.

Ca của cô bắt đầu lúc tám giờ sáng mai, vốn định xin thảo luận vài chi tiết trong ca mổ với nhóm giáo sư như việc lựa chọn thuốc đặc trị và truền dịch từng đợt, đo đạc và quãng thời gian,... Nhưng nghĩ họ đã phải đứng mổ bảy, tám giờ liền, mệt đến kiệt sức rồi nên cô quyết định để ngày mai, sau đó lái xe về nhà.

Tầng hầm để xe của bệnh viện đã ngập nước, không biết nước mưa đổ dồn từ đâu tới. Trong đầu Hứa Thấm cứ mải nghĩ đến ca mổ kia nên không chú ý đến việc này.

Xe đếb đường cái, cô vẫn thất thần, không phát hiện trận mưa này lớn đến mức khiến người ta phải phập phồng lo sợ. Trong suốt sáu giờ cô ở bệnh viện, bên ngoài nghiêng trời lệch đất, cả thành phố đều bị cơn mưa kinh hoàng làm ngập úng.

Người đi đường hối hả chạy tránh mưa. Giữa dòng nước ngập lưng đến bắp chân, ô vừa bung ra đã bị gió thổi tung tán, chỉ còn cái cán cầm tay, áo mưa cũng bị gió quật rách tả tơi. Xe cộ chậm chạp nhích từng chút một giữa dòng nước, có chiếc còn bị chết máy đứng yên tại chỗ.

Lúc Hứa Thấm phát hiện ra có điều không ổn thì nước đã ngập nửa bánh xe rồi. Cô lập tức giảm ga chuẩn bị lùi lại, nhưng vừa sang số thì xe tắt mày. Đề mấy cái không được, phía sau lại có một chiếc xe đang lao đến như bay, không phanh kịp, thế là đâm sầm vào đuôi xe cô.

“Ầm” một tiếng, xe cô bị đẩy lên trước hai, ba mét. Hứa Thấm cảm nhận rõ ràng đầu xe còn chơi chúc xuống, hình như đây là một đoạn đường dốc. Qua màn mưa tầm tã, cố gắng lắm mới thấy rõ biển báo giao thông quen thuộc trên đường, cô nhận ra đây là hầm chui.

Cô lập tức kéo phanh tay, nhưng dòng nước mưa đang chảy ào ạt xuống đoạn đường dốc, đẩy chiếc xe trượt nhanh hơn nữa. Hứa Thấm cởi dây an toàn, ấn mở cửa sổ xe. Nhưng nút ấn không ăn, cửa kính không hạ xuống được nữa.

Cô trấn định, lấy điện thoại di động ra gọi 110.

“Xin chào, đây là tổng đài 110...”

“Xin chào, tôi bị kẹt trong một chiếc xe BMW màu trắng, ở cầu chui Tùng Môn.”

“Trước tiên, cô hãy bình tĩnh. Để báo cứu trợ, xin gọi đến số của đội cứu hoả, 119 ạ!”

Hứa Thấm nghe thấy ba số 119, nhất thời quên cả phản ứng. Lúc này, tín hiệu liên lạc cũng đồng thời bị gián đoạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui