Chương có nội dung bằng hình ảnh
EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Huyền Dương kỳ kèo trong nhã gian trong chốc lát, xoay người lần nữa đi ra ngoài bằng cửa sổ, bay thẳng đến Bạch phủ. Đầu óc Từ Khánh thiếu gân, hai người ở cùng một chỗ lại rất hợp nhau, mỗi lần gặp lại phải uống tới khi trời đất tối sầm mới chịu thôi.
Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, xoa xoa trán, nhìn về phía Triển Chiêu: "Miêu Nhi, ăn xong chưa?"
Triển Chiêu gật đầu, đứng lên đi tới bên người y, gắp một đũa thịt qua, để nhẹ dưới môi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn cũng không nhìn, há mồm nuốt. Một lúc sau lại hỏi: "Miêu Nhi, đi được rồi nhỉ?"
Triển Chiêu lên tiếng, đặt đũa xuống đứng dậy, cầm Cự Khuyết đi tới ngoài cửa chờ y. Bạch Ngọc Đường cũng đứng dậy, tùy ý cầm cuộn tranh trên bàn, sắc mặt có chút không tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người đi về, dọc đường Triển Chiêu thì chào hỏi người xung quanh, Bạch Ngọc Đường thì ngây người cả một đường, đến lúc đi qua Khai Phong phủ rồi cũng không biết.
"Trạch Diễm." Triển Chiêu kêu một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo của Bạch Ngọc Đường: "Đi quá rồi, mau quay lại."
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, lên tiếng trả lời rồi trở về. Đi thẳng tới sân nhỏ của Triển Chiêu, ngồi trên ghế đá, dựa lưng vào bàn đá, khuỷu tay đè trên bàn, ngửa đầu nhìn trời.
Triển Chiêu nhẹ tay nhẹ chân đi tới, vừa tới cạnh bàn, tay Bạch Ngọc Đường đã duỗi ra, chuẩn xác cầm lấy bàn tay hắn đang vươn ra định nhéo lỗ tai y. Sau đó không đợi Triển Chiêu mở miệng hỏi, bản thân đã trả lời trước: "Sư thúc lúc nào cũng thần thần bí bí, lần này Bạch gia gia cũng không hiểu rốt cuộc người biết chuyện gì."
Triển Chiêu cười hì hì rút tay về, nắm dái tai của y: "Người ta muốn nói thì sẽ nói, ngươi phí công suy nghĩ quá mức làm gì? Triển gia thấy mà đau lòng."
Bạch Ngọc Đường kéo cánh tay hắn đồng thời cũng kéo hắn qua: "Sao vậy, Triển đại nhân không muốn biết à?"
Lần này ba chữ 'Triển đại nhân' ra khỏi miệng, vẻ mặt Triển Chiêu vẫn ôn hòa như trước. Chống tay lên bàn, nhảy ngồi lên, chân lúc có lúc không đụng nhẹ vào cùi chỏ của Bạch Ngọc Đường, rất tùy ý nói ra một câu làm y hoàn toàn không kịp phản ứng: "Ta tin tưởng Trạch Diễm mà."
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn hắn, Triển Chiêu cười 'Hì hì', bắt lấy tóc của y quấn quanh ngón tay mình: "Ngươi suy nghĩ tiếp đi, ta chờ ngươi."
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ ngồi dậy, đứng lên duỗi người xoay tay lại kéo Triển Chiêu tới, nói: "Lời của sư thúc, không thể tin hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin, nói chung lúc người muốn nói, bản thân sẽ tự xuất hiện, Bạch gia gia phí công phí sức làm gì. Cứ làm theo lời sư thúc, đưa thứ này qua cho đại nhân bọn họ xem thử đi." Nói rồi, quơ quơ bức tranh trong tay.
Triển Chiêu đưa tay rút tranh qua, mở ra nhìn thử, miệng nói: "Trạch Diễm có nhìn ra bức tranh này được vẽ lúc nào không? Hình như thời gian không lâu, không thể là hai mươi năm trước được."
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, nói: "Đương nhiên không phải từ hai mươi năm trước, bức tranh này, e rằng còn chưa tới một năm, nhìn kiểu dáng cũng không phải từ tay của chuyên gia, nếu thật sự chỉ để bán, vậy một xu bạc bán ra đều là tiền để mua giấy."
"Một xu à, nhiêu đó cũng bán, vậy không phải là quá lỗ vốn rồi sao." Triển Chiêu kéo dài giọng, sửng sốt trong chốc lát. Đột nhiên gập tranh lại, ôm nó vào lòng, hô một câu 'Không tốt', vận nội lực đạp mái ngói chạy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn náo loạn cũng lờ mờ, sau đó lập tức phản ứng kịp, vọt lên nóc nhà, đuổi theo.
Hai người một trước một sau vội vàng cả đường đi, cuối cùng đáp xuống một con hẻm nhỏ đằng sau Túy Tiên lâu. Bạch Ngọc Đường cất bước đi ra ngoài, Triển Chiêu lại kéo y lại, để bản thân mình lên trước. Vừa đi vừa sửa sang lại vạt áo. Ra khỏi ngõ nhỏ, lại thấy không còn ai ở sạp tranh chữ kia.
Ánh mắt Triển Chiêu nhìn lướt qua, lập tức bước lên vài bước, ôn hòa hỏi ông lão bán kẹo hồ lô bên cạnh: "Lão nhân gia, ngài có biết tiểu ca nhi bán tranh chữ đi đâu rồi không?"
Ông lão ngẩng đầu nhìn lên, cong miệng nói: "Là Triển đại nhân à, hắn đi vệ sinh rồi, ở bên kia." Nói rồi chỉ sang một con hẻm nhỏ khác: "Đại nhân tìm hắn có việc gì à? Cứ chờ ở đây một chút, lát nữa hắn sẽ về ngay."
Triển Chiêu nghe vậy vẻ mặt không thay đổi, lại quan sát ông lão kia một chút, khóe môi hơi cong lên, nói một câu: "Đa tạ", lại thì thầm vài câu với Bạch Ngọc Đường, xoay người đi tới hẻm nhỏ kia.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục đứng đó, ôm cánh tay quan sát ông lão kia, nửa ngày sau đột nhiên hé mồm nói: "Nhẫn ban chỉ bạch ngọc* sư thúc đưa người lộ ra rồi kìa."
*Nhẫn ban chỉ bạch ngọc
Ông lão ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nhìn tay. Lại nghe Bạch Ngọc Đường cười khẽ: "Ống tay áo của người dài lắm, con nhìn không thấy."
Động tác của ông lão lại cứng đờ, cầm cọc kẹo hồ lô để tựa sang một bên, giơ nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Ngọc Đường: "Chuột thối, ngươi là tên nhóc vong ơn, khi sư diệt tổ!"
Lời vừa dứt, trên đường lập tức trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt mọi người xung quanh sợ hãi nhìn chằm chằm ông lão kia và Bạch Ngọc Đường. Luôn cảm thấy chỉ sau một khắc, ông lão kia thế nào cũng sẽ chịu cảnh máu tươi ba thước. Nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường chỉ thở dài, đưa tay bắt lấy hai cánh tay của ông lão, giọng nói có hơi bất đắc dĩ: "Sư phụ, người đừng quậy."
Người xung quanh lại sửng sốt, ai nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó. Dường như trong một nháy mắt thời gian đã đứng im, sau đó một câu nói của Bạch Ngọc Đường lại làm nó hoạt động trở lại.
'Ông lão' méo miệng, rụt tay lại xoa cổ tay, lại ôm cọc kẹo hồ lô kia vào trong lòng, hỏi: "Đồ đệ à, sao Triển Tiểu Miêu kia biết ta có vấn đề vậy? Khả năng hóa trang của ta ngay cả sư thúc ngươi cũng không nhìn ra được đâu."
Bạch Ngọc Đường lại bất đắc dĩ thở dài, đáp: "Cũng không phải do ánh mắt của con mèo kia tốt hay gì, chỉ là hắn thích ăn ngọt, đừng nói tới người bán kẹo hồ lô ở Khai Phong, ngay cả thợ làm điểm tâm trong cung hắn cũng thân như ca ca trong nhà, người giả trang thành người bán kẹo hồ lô, đương nhiên hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sơ hở rồi."
'Ông lão' giật mình, rõ ràng không ngờ tới chuyện này, sau đó cười ha ha, bỏ cọc kẹo trong tay vào lòng Bạch Ngọc Đường: "Đúng là không nghĩ tới mà, thật là phục Triển Tiểu Miêu kia, mấy xiên kẹo hồ lô này coi như ta đưa nó làm quà gặp mặt, sư phụ còn có chuyện phải làm, khi nào đến lúc sẽ cùng sư thúc ngươi tới tìm các ngươi." Lời còn chưa dứt, người đã không thấy đâu.
Bạch Ngọc Đường híp nửa con mắt nhìn ra xa, khóe mắt liếc Triển Chiêu và tiểu ca nhi bán tranh chữ kia người trước người sau đi ra khỏi ngõ hẻm.
Tiểu ca nhi còn đang run rẩy, nếu không phải ban nãy đã giải quyết nỗi buồn trước, đoán chừng bây giờ phải 'rửa' quần rồi. Trong tay Triển Chiêu lại có thêm mấy cây phi tiêu lục giác, cầm trên đầu ngón tay nghịch tới nghịch lui.
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường kêu một tiếng, Triển Chiêu trực tiếp đi tới chỗ y, lại đưa tay cầm lấy cọc kẹo trong tay y. Bạch Ngọc Đường như đã sớm đoán được, cầm cọc kẹo hồ lô trong tay đưa cho hắn, lại nhận lấy phi tiêu lục giác trong tay hắn, nói một câu: "Ăn đi, cho ngươi hết đó."
Triển Chiêu nghe vậy lập tức cười tươi như hoa, cầm một xiên xuống cắn một miếng, nói: "Không thấy người, trở về rồi nói." Sau đó nói với tiểu ca nhi kia: "Vị huynh đài này, có thể theo Triển mỗ tới Khai Phong phủ một chuyến không?"
Tiểu ca nhi bán tranh kia còn chưa tỉnh hồn, nghe vậy đương nhiên gật đầu, đi theo sát. Triển Chiêu cười cười, lấy một xiên kẹo hồ lô đưa qua, dịu dàng nói: "Không sao, đừng căng thẳng."
Tiểu ca nhi kia cười cười, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường liếc xiên kẹo hồ lô kia, 'Hừ' nhẹ một tiếng, Triển Chiêu nghe tiếng vội đưa xiên kẹo trong tay qua. Bạch Ngọc Đường lại không cầm lấy, chỉ nắm tay hắn đưa tới bên môi mình cắn nửa viên, nói: "Không ngọt, có hơi chua."
Triển Chiêu thấy lạ, hỏi: "Không ngọt hả? Viên ban nãy ngọt lắm đó." Há mồm cắn nửa viên còn lại, nhai nhai, nhếch miệng cười: "Không tồi, rất ngọt mà." Tiếp đó đưa đến bên môi Bạch Ngọc Đường: "Ăn đi."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lại cắn thêm nửa viên: "Vẫn chua lắm."
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Sao tui cảm giác sư phụ của chuột bạch bị tui viết thành thần côn rồi nhỉ...
- --0o0o0o0---