Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu liếc hắn một cái, duỗi tay ra vòng quanh bả vai của Triển Chiêu, cười nói: "Hôm nay Bạch gia chọc giận huynh đệ của ta, giờ hắn hết giận, Bạch gia gia nhất thời vui vẻ, vô tình vắng vẻ giai nhân, xin cô nương chớ trách."

Lục Ý cười nhạt: "Ngũ gia quá lời, Triển đại nhân không giận nữa là chuyện quan trọng, nô gia chờ một chút cũng không sao."

Triển Chiêu nheo mắt nhìn cái tay đang nắm đầu vai mình của Bạch Ngọc Đường, giơ tay, một tiếng 'Bốp' thanh thúy vang lên. Sau đó cười tủm tỉm nhìn Lục Ý, nói: "Lục Ý cô nương, Triển mỗ muốn hỏi cô nương vài vấn đề."

Lục Ý cười nói: "Vừa rồi Ngũ gia đã hỏi Lục Ý, nếu Triển đại nhân không ngại đi về hỏi Ngũ gia xem, Lục Ý còn chút việc riêng phải giải quyết." Dứt lời, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhàn nhạt gật đầu với Lục Ý, thầm nói 'Thông minh, biết Ngũ Gia phải chọc ghẹo con mèo không được tự nhiên này.'

Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường đang bận xoa mu bàn tay bị vỗ đỏ, bất đắc dĩ đáp ứng: "Việc Triển mỗ muốn hỏi, chắc Bạch huynh cũng đã hỏi rồi, Triển mỗ không làm phiền cô nương nữa, vậy ta xin phép cáo từ, không cần tiễn." Nói xong, chắp tay với Lục Ý, rời đi cùng Bạch Ngọc Đường.

Mới vừa ra khỏi phố tây, Triển Chiêu đưa tay, kéo ống tay áo của Bạch Ngọc Đường: "Bạch huynh? Chuyện hôm nay là Triển mỗ sai, Triển mỗ không nên tức giận, quấy rầy tới hứng thú của Bạch huynh."

Bạch Ngọc Đường đưa lưng về phía hắn đi đằng trước, nói: "Triển đại nhân sai ở đâu chứ? Là Bạch mỗ mạo phạm Triển đại nhân, người cần xin lỗi là Bạch mỗ mới phải."

Triển Chiêu nghe y đổi cách xưng hô, toàn bộ cơn tức trong lòng cũng bay đi, lại kéo kéo ống tay áo của y, nói: "Bạch huynh đừng tức giận, Triển mỗ đền lại không phải... Bạch huynh, đây hình như không phải đường trở về Khai Phong?"

Bạch Ngọc Đường đáp: "Đây là đường tới dinh phủ của Bạch gia gia, theo ý của Miêu Nhi thì..." Ngưng giọng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay người lại, hỏi: "Miêu Nhi là đang luyến tiếc Bạch gia gia rời khỏi ổ mèo của ngươi à?"

Mặt Triển Chiêu đỏ lên: "Bạch, Bạch Ngọc Đường, sao ngươi..."

"Ta làm sao?" Bạch Ngọc Đường tiến tới, gương mặt lạnh lùng, ngược lại khiến Triển Chiêu không chú ý tới vẻ hài hước trong mắt y: "Không biết suy xét?"

Triển Chiêu há hốc mồm: "Triển, Triển mỗ không có ý này."

Bạch Ngọc Đường cũng không kiềm được nữa, bật cười 'Ha ha', nói: "Triển Tiểu Miêu, ngươi đúng là quá thú vị." Thấy Triển Chiêu lại sắp tức giận, một tay Bạch Ngọc Đường nắm lấy tay hắn, nghiêm mặt nói: "Sau khi xuất sư, bản thân Bạch gia gia lăn lộn giang hồ năm năm, trừ bốn vị huynh trưởng và ba vị tẩu tử ra, ngay cả người trong Bạch gia khi nói chuyện với ta đều dè dặt cẩn thận, mà ngươi là người đầu tiên trừ đại tẩu dám nổi giận với ta, những người khác luôn là tôn kính nhưng không gần gũi, coi ta như ôn dịch."

Triển Chiêu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn y: "Sau đó?"

Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch cằm: "Ta nói này Triển Tiểu Miêu, dứt khoát vào cửa Bạch gia ta đi."

Triển Chiêu cười tủm tỉm: "Sau đó mỗi ngày cãi nhau với ngươi?"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sờ tay lên trán hắn: "Ngươi không giận hả?"

Triển Chiêu rung đùi đắc ý: "Có giận ngươi cũng không sửa, Triển gia cần gì phải giận, chỉ tổ khiến bản thân Triển gia tức điên."

Bạch Ngọc Đường đỡ trán: "Miêu Nhi, ngươi học theo cái xấu rồi."

Triển Chiêu chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước: "Cái này gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng*, Triển mỗ thành ra như vậy, Bạch Ngũ gia phải chịu trách nhiệm."

*Câu gốc là 'gần son thì đỏ gần mực thì đen', cũng giống với câu kia của VN mình nên tui để vậy cho quen thuộc.

Bạch Ngọc Đường chạy nhanh tới, níu lại cánh tay của hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Miêu Nhi, ngươi có hiểu mấy chữ chịu trách nhiệm này của Bạch gia không vậy?"

Triển Chiêu gãi đầu, kỳ quái nhìn y: "Chịu trách nhiệm còn ý gì nữa?"

Bạch Ngọc Đường đỡ trán thở dài, 'Quả nhiên là một con mèo ngốc!'

Triển Chiêu tiếp tục nghiêng đầu nhìn y, một đôi mắt mèo con mở thật to thật tròn, bên trong chứa đầy tò mò: "Rốt cuộc là ý gì?"

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, trái tim thịch cái, lại thịch cái nữa đập lỗi một nhịp. Con mèo này không biết bản thân trông hại nước hại dân cỡ nào à? Nhất là khi cộng thêm đôi mắt tò mò lại mang vẻ vô tội kia, thật là. Bạch Ngọc Đường đỡ ngực, con mèo này đang quyến rũ mình hay là đang khảo nghiệm định lực của mình vậy?

**Được rồi. Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm cằm Triển Chiêu, định lực của Bạch Ngọc Đường y không tốt, một chút cũng không tốt. Sau đó tiến tới, chăm chú nhìn vào mắt người kia.

Triển Chiêu bối rối, 'Vèo' một tiếng chui lên nóc nhà, hai tay gắt gao che kín mặt. Khí trời hôm nay thật nóng, mấy ngày sau mà còn nóng như vậy, làm sao hắn sống nổi đây!

Bạch Ngọc Đường vươn một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi mình, ý cười nhàn nhạt dâng lên. Trong lúc bản thân còn chưa rõ, 'đấu mèo' đã thành ghẹo mèo rồi. Khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng đến lạ.**

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm vẫy tay với Triển Chiêu: "Không phải ngươi muốn biết chuyện của Lục Ý sao, tới đây, Bạch gia gia nói cho ngươi." Vẻ mặt kia như đang nói 'Miêu Nhi, tới đây, để Bạch gia gia chiếm thêm chút hời đi'.

Nét đỏ ửng trên mặt Triển Chiêu còn chưa lui, đầu lắc như trống bỏi. Nói: "Đã muộn rồi, Triển mỗ không quấy rầy Bạch huynh nghỉ ngơi, ngày mai Bạch huynh tới nói cho Triển mỗ là được."

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Triển đại nhân đây là đang khách khí với Bạch mỗ à? Cũng đúng, Bạch mỗ và Triển đại nhân chẳng qua từng gặp qua một lần vào bốn năm trước, quen biết cũng mới mấy ngày nay thôi nhỉ." Dứt lời, cất bước chuẩn bị rời đi.

"Triển, Triển mỗ không có ý đó." Triển Chiêu thấy y hiểu lầm, gấp đến độ trực tiếp gãi đầu, vội vàng giải thích. Từ trên nóc nhà nhảy xuống, vội vàng níu ống tay áo y lại.

Bạch Ngọc Đường xoay người, trên mặt nào có vẻ không vui gì, trong mắt toàn là trêu tức.

"Bạch Ngọc Đường." Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn y, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ. Trong vòng một ngày bị cùng một người trêu chọc mấy lần, hắn ngay cả giận cũng giận không nổi. Chỉ đành phải nói: "Thú vị lắm à?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Cũng tạm." Sau đó vươn tay, vén một lọn tóc dài trước mặt Triển Chiêu ra sau tai hắn. Con mèo này, tóc vừa đen vừa mềm, cảm giác lúc sờ vào rất dễ chịu.

Triển Chiêu thở dài, sóng vai đi cùng y, hỏi: "Bạch huynh hỏi Lục Ý chuyện gì?"

"Đại khái là mấy chuyện ngươi muốn hỏi, Bạch gia gia của ngươi nhiều thủ đoạn, thứ ta có thể hỏi ra nhất định nhiều hơn ngươi." Bạch Ngọc Đường chắp tay ra sau, chậm rì rì đi tới, giọng điệu rất tùy ý: "Lục Ý họ Lưu, là người Giang Nam, nhưng nàng không phải tiểu thư khuê các gì, nên điều này không có liên hệ gì tới vụ án, chẳng qua..." Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, không nói hết lời.

Triển Chiêu ở một bên đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên thấy Bạch Ngọc Đường không nói nữa, hơi ngẩn ra, đưa tay giật nhẹ ống tay áo của y: "Chẳng qua cái gì? Bạch huynh đừng thừa nước đục thả câu, nói tiếp đi."

Bạch Ngọc Đường ngừng bước, trong mắt toàn là vẻ ngấm ngầm mưu tính: "Ta nói này Miêu Nhi, Bạch gia gia làm cu li cho ngươi, ngươi cũng nên bày tỏ gì đó nhỉ? Ngươi định cho Bạch gia gia chỗ tốt gì?"

Triển Chiêu nghe vậy, thả bàn tay đang kéo ống tay áo của y ra, lui về phía sau một bước dài, đầy mắt là vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm y, hỏi: "Ngươi muốn chỗ tốt gì?"

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười vô lại, dọa cho Triển Chiêu dựng đứng tóc gáy, cứ như con mèo xù lông liên tục lui về phía sau.

Bạch Ngọc Đường bật cười, nói: "Chỗ tốt Bạch gia gia muốn Miêu Nhi ngoan chắc chắn có thể cho được, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, không bằng trước tiên cho ngươi thiếu, để lại tới khi nào thời cơ tới, Bạch gia gia sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."

Triển Chiêu thả lỏng trở lại: "Chắc chắn cho được?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đương nhiên, nếu không trả nổi, vậy chẳng phải Bạch gia gia chịu thiệt à? Tuy Bạch gia gia lăn lộn giang hồ, nhưng cũng là người làm ăn, tuyệt đối không bao giờ làm buôn bán lỗ vốn."

Triển Chiêu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, dù hắn phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ làm. Lại không nghĩ tới việc Bạch Ngọc Đường nhắm vào mình.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn mơ mơ màng màng cũng vui vẻ, lầm bầm một câu 'Miêu Nhi ngoan', kéo hắn đi về phía Bạch phủ. Trong miệng tiếp tục đề tài vừa rồi: "Quan hệ của Lục Ý và Tương Hồng đã mất của Khoái Vân lâu lúc đầu rất tốt, nàng ta kể rằng khoảng ba ngày trước khi Tương Hồng gặp chuyện không may, Tương Hồng trở nên rất quái lạ, mất hồn mất vía, cho nên, dựa theo cách nhìn của Bạch gia gia, vụ án này không có quá nhiều quan hệ tới việc nguyên quán của các nàng ở đâu, có phải tiểu thư khuê các hay tài nữ nổi danh không, gia đạo có sa sút hay không, mà là..."

Bạch Ngọc Đường chưa nói xong, Triển Chiêu cũng đã hiểu ra: "Có lẽ các nàng có liên quan gì tới chuyện trước kia, hoặc là có bí mật gì không thể cho ai biết."

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Hai ngày này Bạch gia gia phái người tra xét các vụ án lớn ở khu vực Giang Nam gần năm mươi năm qua, nhưng tra tới tra lui, cũng không thấy ai đáng bị người khác đuổi từ Giang Nam tới tận Khai Phong cả, cho nên Bạch gia gia trực tiếp bỏ qua tất cả đầu mối mình biết, lần nữa tra xét hai vị Tương Hồng và Lạc Hoa kia, chỉ là tới giờ còn chưa có hồi âm." Vừa dứt lời, lại nhận thấy ánh mắt cảm kích của Triển Chiêu. Lời đang nói lại chuyển, hỏi: "Thứ gọi là biết ơn này một không thể ăn, hai không thể mặc, không bằng thực tế một xíu, lấy thân báo đáp thì sao?"

Triển Chiêu cười nói: "Triển mỗ có một biểu muội, dung nhan xinh đẹp."

Bạch Ngọc Đường cắt ngang: "Bạch gia gia quan tâm biểu muội ngươi đẹp hay không đẹp làm gì."

Triển Chiêu nói tiếp: "Triển mỗ còn một vị đường muội chưa tới tuổi gả, nếu Bạch huynh không ngại chờ thêm mười năm..."

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn: "Bạch gia gia lười chờ."

Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, vẻ mặt ngượng nghịu: "Vậy, Triển mỗ còn hai vị huynh trưởng, chỉ là đã lập gia thất..."

Bạch Ngọc Đường lạnh mặt: "Triển Tiểu Miêu, đừng có trêu chọc Bạch gia gia, bằng không bây giờ ta lập tức đòi khoản nợ kia cả vốn lẫn lời."

Triển Chiêu nghe vậy, le lưỡi không nói nữa. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng thầm thở dài: "Đúng là con mèo biết giày vò người khác mà."

===---0o0o0o0---===

Editor có lời muốn nói:

Đoạn (**) ở trên là đoạn được tác giả cập nhật mới, còn bản mấy bạn từng đọc QT đọc được là đoạn này:

**Được rồi. Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm cằm Triển Chiêu, định lực của Bạch Ngọc Đường y không tốt, một chút cũng không tốt. Sau đó tiến tới, mổ nhẹ lên môi Triển Chiêu.

Triển Chiêu bối rối, 'Vèo' một tiếng chui lên nóc nhà, hai tay gắt gao che kín mặt. Khí trời hôm nay thật nóng, mấy ngày sau mà còn nóng như vậy, làm sao hắn vượt qua nổi đây!

Bạch Ngọc Đường vươn một ngón tay nhẹ nhàng sờ lên môi mình, xúc cảm mềm mại kia vẫn còn ở đó. Trong lúc bản thân còn chưa rõ, 'đấu mèo' lại thành 'ghẹo mèo' rồi. Khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng đến lạ. Con mèo này, cảm giác lúc hôn rất tuyệt. Cứ từ từ, rồi sẽ có ngày mình đè hắn xuống hôn tới khi nào đủ mới thôi. **

Riêng tui thấy bản sửa lại ổn hơn, dù sao Ngũ gia thuộc kiểu 'phong lưu chứ không hạ lưu' mà ¯_(ツ)_/¯. Đột ngột hôn một cái thì có hơi kì nhỉ...

Tác giả có lời muốn nói:

Con chuột bạch đúng là chiếm đủ hời ha...

- --0o0o0o0---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui