Kỳ Vũ mở mắt ra,phát hiện trước mắt mình vậy mà lại ở trước cổng trường học cấp ba, sáng sớm, học sinh đến trường tụm năm tụm ba cười đùa huyên náo, cậu quay đầu lại, các tiệm cơm đối diện cổng trường đang đầy ắp học sinh, lồng hấp mở ra bay lên hơi nước, dường như còn ngửi ra tiệm này là làm bánh bao nhân thịt.
Ánh nắng chói chang phát ra từ bầu trời xanh thẳm, cơn gió mát lạnh nhẹ thổi qua thân mà cuốn lên vạt áo, có chút mê mang khi lại trải qua thời học sinh, chớp chớp mắt nhìn từng người cười nói đi lướt qua bên cạnh.
Kỳ Vũ mơ hồ mà ngắt mình một cái, phát hiện không đau, mới hiểu được đây là một giấc mộng.
Như thế nào cảnh trong mơ lại rõ ràng như vậy a, Kỳ Vũ nghi hoặc mà suy nghĩ, cậu quay đầu lại nheo nheo mắt nhìn vào phía cổng trường, đang muốn bước qua ánh mắt bỗng nhiên lướt qua một thân ảnh.
Bất chợt thấy kinh ngạc, tiếp theo là hứng thú bừng bừng, cậu cong lên khóe miệng nhìn qua cách đó không xa mình của mấy năm trước, đồng phục quần tây cùng áo sơ mi, đang một tay chống nạnh một tay chà lau mồ hôi đổ đầy trán, ngũ quan xinh đẹp so với trưởng thành cũng không có sai biệt lắm, nhưng hai đầu lông mày vẫn mang theo nét trẻ con.
Nhìn xem người lớn lên cùng với mình không có bao nhiêu sai biệt giờ phút này lại đứng ở trước mặt nhưng không nhìn thấy chính mình, Kỳ Vũ có chút thú vị, cười cười muốn đi qua rồi ánh mắt lại đụng phải một thân ảnh quen thuộc.
Đối mặt với người trong mộng của mình, ánh mắt lướt qua nhìn lại phía sau, cái dáng điệu lười biếng cùng ngang ngược như trong dĩ vãng kia lúc này lại khiến cho bản thân cảm thấy bất an lại mừng rỡ, chớp chớp đôi mi đen dày, mím môi mỏng, nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, hai tay đút trong túi quần cái balo thì đeo ở trên vai, giống như lơ đãng mà vẫn một mực đi theo người ở phía trước.
Kỳ Vũ ngẩn ngơ rồi đột nhiên bật cười, nhìn vào người trong mộng, cậu lui một bước hai tay bắt chéo trước ngực, hứng thú dạt dào mà nhìn cậu con trai kia như thế nào giả bộ không quan tâm mà cẩn cẩn dực dực đi theo.
Thì ra hắn cũng từng lén lút đi theo phía sau mình a…
Kỳ Vũ âm thầm cười trộm.
Đưa mắt nhìn theo hai người trẻ tuổi đi vào trường, Kỳ Vũ cũng tự nhiên buông thõng hai tay xuống bên người, chầm chậm dạo bước đi vào.
Cảnh sân trường trong mộng lại khiến cho Kỳ Vũ cảm thấy như mình được trở về khoảng thời gian lúc trước, cây bông gòn trồng ở hai bên lối đi vừa nở hoa xong mấy ngày hôm trước, trên mặt đất rơi lả tả mấy đóa hoa lớn màu vàng cam vẫn chưa có quét đi, khom lưng nhặt lên một đóa hoa bông gòn màu hồng như ánh lửa, cậu ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cây bông gòn, có lẽ qua vài ngày nữa sợi bông sẽ bung ra.
Hành lang sáng sớm vào giờ tự học vẫn còn rất yên tĩnh, phía bên trái là tấm kính thủy tinh lớn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua rọi lên trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn bộ dạng của mọi học sinh trong từng phòng một, cười một cái, lại cất bước tiến đến chỗ sắp xếp cho lớp x học năm hai.
Dựa vào trên cửa phòng, đưa mắt nhìn qua mình đang ngồi chống cằm ngẩn ngơ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cây bút trên tay bỗng nhiên rớt xuống bàn, đứa trẻ hoàn hồn cúi đầu xuống, sửng sốt hai giây mới một lần nữa cầm bút lên bắt đầu miêu tả bức chân dung trên trang giấy trắng.
Kỳ Vũ suy nghĩ một chút, vẫn như cũ nghĩ không ra lúc mình ngồi đó thì vẽ ra bức tranh có hình dạng như thế nào, năm năm gom góp lại nhiều đến vô số, nhất thời thật đúng là nghĩ không ra.
Ngón tay khẽ đẩy cửa phòng học, thẳng lưng, cậu xoay rời khỏi lớp x đi đến lớp học ở phía xa.
Biết rõ đây là trong mộng mấy học sinh không thể nhìn thấy mình, Kỳ Vũ nghênh ngang đi vào phòng học, lớp này chưa hẳn là dành cho học sinh cá biệt cũng không thể nói là lớp bình thường, nhưng kỷ luật vẫn có chỉ có điều không bị ràng buộc, đưa mắt nhìn vào trong phòng học, phần lớn học sinh đều đã nằm sấp, mà cái bàn phía sau cùng ở nơi hẻo lánh kia, chủ nhân thuộc vào số ít những người vẫn còn thức đấy.
Đôi mắt đen láy khóa lại trên gương mặt đầy mệt mỏi, ngồi lên cái ghế ở phía trước không biết là chủ nhân của nó có phải là xin phép nghỉ hay không mà vẫn còn trống, đối diện với cậu con trai, hai tay Kỳ Vũ chụm lại đỡ lấy cằm, cậu nhìn vào người con trai đang cúi đầu mà liên tục viết hai chữ, sau đó, lại đưa tay qua cào loạn mái tóc ngắn, buồn bực thay đổi vẻ uể oải, dùng ánh mắt ngây ngốc mà nhìn xuyên qua mình thẳng về phía sau.
Kỳ Vũ cười khẽ, hứng thú vô cùng mà cong khóe miệng, hai tay ôm mặt chăm chú nhìn người con trai với ánh mắt dần dần tan rã.
Cậu biết rõ tại sao người đó buồn bực, cũng đều là tự ti giống như mình lúc trước.
Một bên là cảm thấy đối phương ôn hòa hữu lễ nhưng mình thì học vấn không cao nghề nghiệp không có lại lỗ mãng mà vô cùng buồn bực không dám đi làm quen.
Một bên là cảm thấy đối phương tự tin cởi mở nhưng mình lại tự ti lạnh lùng không biết giao tiếp nên không dám đi làm quen.
Không sai, không cởi mở và ấm áp.
Cùng với những đứa trẻ bình thường không giống nhau, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện căn bản sẽ không có người tiếp xúc, bởi vì bên người không có được mấy người là bạn bè, trong trại mấy đứa nhỏ cũng không nhiều lắm, không phải đang còn quấn tã thì cũng lớn hơn mình rất nhiều, cứ tưởng sẽ ở mãi luôn trong ấy nhưng thẳng đến khi mười lăm tuổi trong kỳ thi lên cấp ba được người tốt bụng tài trợ mà ra khỏi trại đến trường học.
Kỳ thật cậu không có an tĩnh ôn nhu, chẳng qua là không có cơ hội để sống hồn nhiên hoạt bát.
Sau khi lên cấp ba thì cứ trôi qua như bình thường, không tốt bởi vì không thường nói nên khiến cho người ta cảm giác mình không thích sống chung, không xấu là vì dịu dàng nhã nhặn không trêu chọc người khác, thói quen chỉ cười cười khi bị mấy dì trong trại dặn dò nhắc nhở, làm cho người nhìn cũng không sinh ra cảm giác chán ghét, bên cạnh đó cũng không có nhiều đứa trẻ trong thời kì trưởng thành nổi loạn muốn tiếp cận.
ĐƯơng nhiên, cũng bởi vì mình ôn nhu che dấu đi xa cách nhàn nhạt.
Gặp được Bùi Thiên là chuyện cậu hoàn toàn không nghĩ đến.
Từ cái ngày gặp gỡ đó, mà bắt đầu vô tình hay cố ý đi nghe ngóng tình hình hoặc cố ý sát bên người nhìn lén, chậm rãi biết rõ người này cùng mình không thuộc một thế giới, đối phương tuy rằng học không tốt hay nóng nảy nhưng là người có nghĩa khí, vô cùng tự tin cởi mở, cùng lớp hay khác lớp cũng đều quen biết rất nhiều, thường xuyên ở trên sân bóng rổ trao đổi tình cảm.
Theo khách quan, không có bạn bè cũng không có tiếp xúc với ai, mình như vậy làm sao có thể được đối phương tiếp nhận.
Rất ít người hoạt bát hướng ngoại sẽ thích kiểu người lạnh lùng không đụng không đứng dậy làm bạn bè.
CÒn nhớ rõ lúc trước cũng có thời điểm mình muốn thay đổi, thử tiếp xúc thử chơi bóng, nhưng cuối cùng vẫn là không được mà quay trở lại như xưa.
CŨng bởi vì thế, một lần lại một lần, không khỏi càng ngày càng lui về sau, thẳng đến khi chính mình ẩn nấp vào một góc tối âm u, mới dám lét lút im lặng thầm mến, ánh mắt luôn dõi theo đối phương.
Đột nhiên người con trai đập bàn đứng lên, lúc này Kỳ Vũ mới bừng tỉnh mà lấy lại tinh thần, nghe tiếng chuông hết giờ mà ngừng lại bàn tay đang chậm rãi xoa xoa ngực để chậm lại nhịp đập, cậu cong người muốn nhìn xem người đó muốn làm cái gì, nhưng không ngờ lại rơi vào khoảng không.
Kỳ Vũ đứng lên nhìn theo thân ảnh đã biến mất ngoài cửa, vội vàng đuổi theo.
Đi theo người con trai đến toa lét, Kỳ Vũ nhíu mày liếc mắt nhìn người phía trước nhanh chóng đi qua mấy cái bệ tiểu, nuốt nước miếng như muốn tăng thêm lòng dũng cảm, hùng hổ đi thẳng vào bên trong.
Bắt đầu từ cái thứ nhất tính từ cửa ra vào, liên tiếp qua mười cái cũng không có dừng lại, thẳng đến khi đụng phải một người đứng ở phía trước đang giả bộ như không có việc gì mà kéo khóa quần đi tiểu.
Kỳ Vũ nheo mắt, nhếch miệng nở nụ cười.
Khi đó mình đang đi tiểu được một nửa bỗng nhiên phát hiện có người đứng bên cạnh, vô ý nhìn một cái lại đúng là người mình thích!
Cắn môi bối rối mà dùng sức tiểu cho xong rồi nhanh chóng nhét lại vào trong quần, gắt gao đè nén, mặt không biểu tình đi rửa tay.
Nhìn xem vẻ mặt thất vọng của cậu con trai, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật đúng là chân ái.
Lướt qua mười mấy cái bệ tiểu chỉ để đứng cạnh mình, đây không phải là thật sự thích thì là cái gì a?!!
Kỳ Vũ cười quay người, cảm thấy một hồi hoa mắt liền nhắm mắt lại, khi mở ra thì khung cảnh lại thay đổi.
Cậu đứng trên khán đài, đưa mắt nhìn qua dải lụa màu đỏ cùng từng chùm bong bóng nhiều màu, cao cao trên khán đài là một cái băng rôn giới thiệu đây là lễ tốt nghiệp của khối x——
Giật mình nhớ tới buổi lễ hai năm trước, chính mình không biết lấy đâu ra một chút dũng khí mà muốn đi tìm người, trò chuyện cũng được thổ lộ cũng được, nhưng lại là không ngờ là không làm được gì mà muốn tìm cái chết.
Kỳ Vũ rũ mắt xuống nhìn mấy học sinh đang nhao nhao đi dọc theo lễ đường, áo cài hoa mặt mũi tràn đầy vui sướng, thế nhưng trong mộng chính là cảnh mình đang trong lúc lo lắng khẩn trương.
Bóng người nho nhỏ cố gắng lách qua đám đông tiến đến vị trí lớp học ở phía xa, mà bên cạnh một người cũng mang vẻ mặt lo lắng mà gạt ra đám người nghĩ muốn đi đến lớp học ở cuối kia.
Kỳ Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi quay người lại không nhìn nữa.
Hai người vội vàng lách đi rồi lại lướt qua bên nhau, cuối cùng đến nơi kia chỉ thấy một chỗ trống, thất vọng mà cho rằng đối phương đã sớm rời đi.
Lại một lần nữa lại vượt qua nhau, rõ ràng đã gần nhau như vậy, lại chưa từng quay đầu nhìn về thân ảnh của đối phương vẫn luôn ở phía sau mình.
…...
Kỳ Vũ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt dần lấy lại được tiêu cự, nhìn thấy rõ ràng hoa văn nhàn nhạt mới dán lên trần nhà, trừng mắt nhìn, nghiêng đầu qua nhìn về phía người đang ôm mình vào lòng, mặt cọ cọ bên trong cổ người ấy, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ có chút ngứa.
Cậu kéo lấy cánh tay bị ôm lại, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc rơi xuống mặt trên trán người ấy, sau đó mới xoa xoa đôi má, thò người hôn một cái lên trán.
Tấm màn trước cửa sổ sát đất được kéo lên làm cho ánh sáng rực rỡ của mặt trời vào buổi sớm xuyên qua, soi xuống mặt đất một bóng người.
Người đứng trước cửa sổ xoay vặn, nghiêng đầu nhìn về phía người nằm trên giường đang mơ hồ bóp trán ngồi dậy mà nở nụ cười ôn nhu.
Buổi sáng tốt lành, thế giới của em.
Sói lảm nhảm: Hoàn rồi hoàn rồi. *tung bông*