Đến hừng đông, khi thỉnh an Thái Hậu, tâm tình Thục phi vẫn buồn bực, nhất là nhìn đến sắc mặt Hinh phi hồng hào, khí vận tươi tốt lúc ấy quả thực hận không thể đi lên táng người ta một bạt tay.
« Nghe nói hôm qua hoàng hậu nương nương đến Hoa Thanh Cung, không biết Chu tu hoa đã khá hơn chưa ? » Triệu phi để trà trản, hơi nâng mắt nhìn Hoàng Hậu.
So với u ám vài ngày trước, Triệu phi nay đã tâm bình khí hòa.
Dù gì cũng là sinh nhật của mình, cần gì làm khó mình không thoải mái.
« Bản cung thấy Chu tu hoa khí sắc không tệ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn.
» Tiêu Quân Nhã cười.
« Thần thiếp thấy, tất cả là nhờ nương nương phúc trạch sở huệ.
» Phong tiệp dư che miệng cười.
« Bên điện Chu tu hoa quá vắng vẻ, nếu các muội muội rảnh thì hãy sang trò chuyện với nàng ấy.
» Tiêu Quân Nhã cười, « Bản cung nhớ khi Chu tu hoa mới vào cung cùng Hinh phi quan hệ rất tốt có đúng không.
»
Những lời này đem ánh mắt một điện đều chuyển qua Hinh phi yên lặng không nói nãy giờ.
Chỉ thấy nàng nao nao và cười yếu ớt, hiện lúm đồng tiền nơi hai má :
« Hoàng hậu nhớ không sai, quan hệ thần thiếp cùng Chu tu hoa vẫn tốt lắm.
Sau lại nàng không khoẻ, thần thiếp có thăm vài lần, nhưng nàng lại lo sẽ nhiễm bệnh cho thần thiếp, nên không cho thần thiếp lui tới.
Hiện giờ thần thiếp chỉ là ngẫu nhiên qua xem nàng thôi.
» Mắt Hinh phi ảm đạm một chút, rồi cười nói: « Lần này nàng đã khá hơn, thần thiếp thực tại rất vui.
»
« Thật sao, cha Chu tu hoa là Binh Bộ Thị lang, mới vào cung đã được phong Nhị phẩm - Tu nghi.
Cha Hinh phi thì là Hộ Bộ Thượng thư, nhưng Hinh phi khi đó cũng chỉ là Ngũ phẩm - Sung viện.
»
Nói lời này chính là luôn luôn tự xưng thanh cao : Nam sung nghi - Nam Nguyệt, không thích phi tử làm bộ nhu mì ; Hinh phi đúng là hứng mũi chịu sào.
Cha Hinh phi - Liên Chấn khi đó theo Quang Vinh Vương, Hinh phi vào cung chỉ là Ngũ phẩm - Sung viện, mà cha Chu tu hoa đang Tam phẩm - Binh Bộ Thị lang, lại được đứng ở Nhị phẩm - Tu nghi.
Đây là đang nhắc nhở Hinh phi thấy rõ thân phận của mình và châm chọc nàng họa thượng mị chủ.
Quả nhiên sắc mặt Hinh phi cứng đờ, nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười nói: « Ta với Chu tu hoa như là mới quen đã thân, tình cảm như tỷ muội, mà lúc ấy ta không có gì, cầm kỳ thi họa quả thực không dám lấy ra, đúng là chỉ được bề ngoài, làm sao so được với các tỷ tỷ đoan trang hiền thục, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, cho dù chỉ là Ngũ phẩm - Sung viện, đó cũng là thiên đại ban ân.
»
Hinh phi nói chuyện tự hạ thấp mình nâng người ta lên, một tiếng « các vị tỷ tỷ » hù dọa vài phi tần có phân vị thấp đổ mồ hôi lạnh.
Theo khuôn phép, phi tần từ Tứ phẩm trở lên đã bắt đầu thỉnh an, thấp hơn thì không có tư cách.
Đức phi bởi vì có thai, miễn thỉnh an mỗi ngày.
Tuy nhiên, phi tần thấp vị nếu được sủng cũng có tư cách thỉnh an, ví như Ngũ phẩm - Nam sung nghi, cùng với Thất phẩm - Đổng tài nhân đang bị chép kinh phật và cung quy.
Nhưng Lương nhân - Vu Noãn Vinh từ khi bị hạ phẩm là chưa bao giờ thỉnh an, Hoàng Hậu cũng lười so đo, nếu chính cô ta đã tự hạ mình thừa nhận mình không phải sủng phi, Hoàng Hậu dĩ nhiên sẽ không nói nhiều.
« Tỷ tỷ nói vậy thật là chiết sát muội muội.
» Phong tiệp dư nhíu mày, vỗ vỗ ngực.
« Phong tiệp dư nói rất đúng, Hinh phi tỷ tỷ tự hạ mình như thế, muội muội sao chịu nổi.
» Dung tu nghi nói.
Vài phi tần thấp hơn cũng liên tục phụ họa, Nhan chiêu dung lại rất là bất mãn nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Nam sung nghi.
Thục phi nhấp trà, chọn mắt nhìn mọi người, lòng không ngừng cười thầm : bộ dáng Hinh phi kinh ngạc thật là tốt.
Diêu quý cơ an tọa ở ghế, nhìn Nam sung nghi ngồi đối diện, sau lại dò xét thần sắc Hoàng Hậu, nhìn không ra hỉ giận, nên trầm hơn, yên tĩnh xem bọn họ ám phúng lẫn nhau.
Hinh phi nói thật hay, làm lửa giận dẫn tới Nam sung nghi.
Nam sung nghi cười ha hả :
« Hinh phi quả thực khiêm tốn, muội muội cảm thấy không bằng ..., nghĩ khi nào muội muội có thể có tâm tính như Hinh phi đây, thật tốt.
»
Nam sung nghi cũng không phải là người dễ bắt nạt, lời nói lại làm Hinh phi thấp đi.
Nam sung nghi và Hinh phi đồng thời vào cung, giờ Hinh phi đã vào Phi vị - Nhất phẩm, mà Nam sung nghi - Nam Nguyệt chỉ từ Lục phẩm - Dung hoa lên được Ngũ phẩm - Sung nghi thôi đã không tấn phong nữa.
Tiêu Quân Nhã nhìn chúng phi phía dưới, bất động thanh sắc mà cười, thầm nghĩ thời gian tới rồi.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng thái giám lanh lảnh, Bệ hạ giá đáo —— Chúng phi vừa nghe vua tới, đều tự thu liễm vẻ mặt, tao nhã đứng dậy theo Hoàng Hậu cúi người hành lễ.
Tô Hành ý cười dạt dào nâng Tiêu Quân Nhã dậy, hướng chúng phi cười nói: « Chưa vào đã nghe thấy tiếng các nàng nói chuyện, nói cái gì mà vui như vậy hử ? » Y cười nhìn Tiêu Quân Nhã và dắt tay nàng vào ghế.
« Hồi bệ hạ, vừa rồi chúng ta đang nói về Chu tu hoa.
» Triệu phi cười nhìn người ngồi trên, gập hai tay ở trước bụng, giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, « Nghe nói Chu tu hoa đã không còn đáng ngại, bọn tỷ muội đang thương lượng lúc rỗi rảnh hãy đi thăm nàng.
»
Tô Hành sửng sờ một chút, « Chu tu hoa...!Uhm, quả thật nàng ấy bị bệnh đã được một thời gian.
» Lần cuối cùng y nhìn thấy Chu tu hoa hình như là một năm trước, giờ nhắc tới, y nhớ không ra.
Chúng phi đều tự vào tòa, thấy Tô Hành rõ ràng ngẩn ra, đáy lòng không tránh được cười thầm một tiếng.
Xem ra Chu tu hoa dù có ra khỏi Hoa Thanh Cung cũng khó vào mắt bệ hạ.
Tiêu Quân Nhã đưa Tô Hành chén trà, cười nói: « Thần thiếp hôm qua đi xem Chu tu hoa, thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều rồi.
Bọn tỷ muội nhiệt tâm, chỉ là giờ giờ Chu tu hoa còn cần tĩnh dưỡng, nếu nhiều người quá, ngược lại không tốt cho nàng dưỡng bệnh.
»
Triệu Phi ý cười cứng đờ, ngượng ngùng nói: « Hoàng hậu nói có lý, là thần thiếp thiếu suy xét.
» Nàng hảo tâm giúp Nam sung nghi thôi không đối chọi với Hinh phi, không ngờ chính mình lại lỡ lời phạm sai lầm.
« Ôi không, bản cung không phải nói muội muội không phải, ý bản cung là nếu muốn thăm thì một ngày một người là tốt nhất.
» Ý cười trên mặt Tiêu Quân Nhã không thay đổi, nàng hướng Tô Hành nói: « Thần thiếp vừa rồi nghiêm quá hay sao, làm Triệu Phi sợ ? »
Tiêu Quân Nhã khẽ cười, Tô Hành nhìn xem dễ chịu, nhất là đôi mắt long lanh của nàng nhìn rất thích.
Y đem trà trản đưa cho Thanh Trúc, cười nói: « Hoàng hậu nay lém lỉnh hơn rồi.
»
Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã không khỏi sẳng giọng, « Ý ngài nói thần thiếp làm Triệu phi muội muội sợ thật ? » Mắt nàng lưu chuyển, ý cười sâu hơn.
Đế - Hậu đùa giỡn nhau ở trước mặt chúng phi như không làm chúng phi không thích nhìn, ghen, hận, xấu hổ, trăm loại nỗi lòng.
Xuân Phân đem biểu tình trên mặt chúng phi dù rất nhỏ thu vào mắt, thấy Thục phi dường như không đếm xỉa đến; Hinh phi thì im lặng, cúi mắt uống trà; Diêu quý cơ từ khi vào đây đã không nói câu nào, yên tĩnh như không phải là nàng, nhưng cái ghen tuông trong mắt lại rành mạch để Xuân Phân bắt được; Phong tiệp dư thì cố tình để lộ ngọc trạc (vòng tay), nhỏ giọng nói chuyện với Dung tu nghi ở kế bên...
Tô Hành nhìn chúng phi tần, để bọn họ ra về trước, rồi cùng Tiêu Quân Nhã đi vào nội điện.
Phong tiệp dư như muốn nói, môi mấp máy, rốt cuộc từ bỏ.
Che lại ngọc trạc, nhìn xem vua và hoàng hậu đi khỏi, sự thất lạc hiện lên trong mắt.
Tô Hành đã không qua chỗ Phong tiệp dư một tháng nay, nàng cố ý đem ngọc trạc mà y tặng lộ ra là vì muốn y nhớ lại ôn tồn của bọn họ.
Diêu quý cơ liếc Phong tiệp dư, tiến lên vài bước, cười nói: « Phong tiệp dư, cùng đi đi.
»
Phong tiệp dư thu hồi nỗi lòng, làm vẻ trấn tĩnh và sóng vai Diêu quý cơ cùng đi ra Phượng Tê Cung.
« Ta muốn đi xem Chu tu hoa, Diêu quý cơ cùng đi không? » Phong tiệp dư chợt nói.
« Cũng tốt.
Đã lâu ta chưa gặp Chu tu hoa.
Cùng nhau đi vậy.
» Diêu quý cơ mỉm cười gật đầu.
Nội điện, Tiêu Quân Nhã cùng Tô Hành tán gẫu một lát, Lục ngự y - người giữ thai cho Đức phi tiến vào hướng hoàng hậu bẩm báo, thấy Tô Hành đã ở đó, liền nói rất sôi nổi.
Lục Đình là ngự y hoàng hậu chọn cho Đức phi, dù thai rất ổn nhưng cũng là cẩn thận vạn phần.
Nhiều phi tần như vậy mà không thể bình an sinh hạ, trọng trách hiện giờ đặt ở trên người hắn liền rất nặng.
Tô Hành vốn là xem Đức phi xong rồi mới đến Phượng Tê Cung, nghe Lục ngự y hội báo xong, phân phó hắn xem trọng thai của Đức phi, rồi cho hắn lui xuống.
Như thế, Đế - Hậu hai người nói chuyện thêm chút nữa, Tô Hành nói có chính vụ, đi trước.
Xuân Phân thấy người đi rồi, mới đi lên nói : « Nương nương, nô tỳ vừa rồi thấy Phong tiệp dư có vẻ muốn tìm ngài nói chuyện.
»
Tiêu Quân Nhã đùa nghịch cây bách hợp trong bình ngọc, hơi chọn mi : « Bản cung thấy Phong tiệp dư là muốn tìm bệ hạ nói chuyện.
Không thấy ngọc trạc nàng mang sao ? »
« Tất nhiên là thấy, đó không phải là phần thưởng hai tháng trước bệ hạ ban cho nàng ? Nàng mỗi ngày mang theo, hận không thể làm cho tất cả con người ta đều nhìn thấy bệ hạ ban cho nàng của lạ nữa là.
» Xuân Phân ha hả cười, « Nô tỳ nhìn thấy Phong tiệp dư cuối cùng đi theo Diêu quý cơ, Tiểu Quý Tử gác ở ngoài nói hai người cùng đi xem Chu tu hoa ạ.
»
« Ngươi thấy Diêu quý cơ thế nào ? »Tiêu Quân Nhã sờ cánh hoa bách hợp, lên tiếng hỏi.
Xuân Phân khẽ giật mình, thấp giọng nói: « Nô tỳ thấy Diêu quý cơ tuy bảo trì bộ dáng thong dong, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài.
Diêu quý cơ tâm cơ thâm trầm, nếu không phải nàng châm ngòi Điền tần, Điền tần cũng không đến mức rơi sa vào cảnh ban chết tại lãnh cung.
»
Tiêu Quân Nhã khẽ ừ một tiếng.
« Nương nương, chuyện đó đã điều tra ra, bệ hạ lúc trước muốn đề bạt ai đó làm Hình Bộ Thị lang, kết quả là lão gia dìm xuống, vì vậy bệ hạ khó chịu không ít lần với lão gia.
» Xuân Phân nhỏ giọng nói.
« ...!Là ai ? »
Vị trí Hình Bộ Thị lang đã trống hai tháng, nếu Tô Hành muốn đề bạt nhân tài, vì sao cha nàng không cho mà ngược lại còn chống đối ? Có thể thấy người này thân phận đặc thù.
Xuân Phân lại ngẩn người, mới chậm rãi mở miệng: « Hồi nương nương, người nọ họ Giản, tên Vân Hạc.
»
Tay Tiêu Quân Nhã hơi động, một cái khẽ giật mình trong chớp mắt, rồi lại cúi mắt, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, « Hóa ra là y...!cha không đồng ý cũng phải.
» Có lẽ Tô Hành không biết, hồi nàng chưa cập kê, đã cùng thiếu niên này quen biết ba năm.
Thậm chí, nàng còn cho là mình sau khi cập kê nhất định sẽ gả cho y.
Đáng tiếc y đi xa, nàng gả cho Đế vương, trở thành nhất quốc chi mẫu.
« Nương nương đừng quá đau buồn.
» Xuân Phân nhíu mi, nhìn Tiêu Quân Nhã có chút thất thần, vội khuyên nhủ.
Tiêu Quân Nhã cười, « Giờ y ở đâu ? » Tuy rằng cha nàng là vì tốt cho nàng, nhưng chọc Tô Hành không vui như thế này là mất nhiều hơn được.
« Nhàn phú tại gia.
» Xuân Phân đáp.
Bệ hạ muốn đề bạt Giản Vân Hạc, nếu Định Quốc công vẫn cản trở, Đế sủng của Hoàng Hậu vất vả lắm mới có sẽ đổ sông đổ biển.
Định Quốc công tại triều chống đối Tô Hành, đó là khiêu khích uy nghiêm Đế vương, huống chi còn thành công.
Khó trách Tô Hành lạnh nhạt nàng thật lâu.
Hậu cung chính là thế lực triều đình phân bố, Tô Hành sủng ai đó là nhà ai lập công, Tô Hành vắng vẻ ai thì tức là cảnh cáo hoặc biểu thị nhà đó từ nay về sau thất thế.
« Cha thật là, bản cung sẽ viết phong thư vậy, ngươi sai người đưa đến Định Quốc công phủ đi.
» Tiêu Quân Nhã thấy Như Ý chậm rãi tới, nhu hòa cười nói.
Như Ý chỉ nghe được câu sau, lại thấy ngữ khí hoàng hậu nhẹ nhàng, liền nhận định là hoàng hậu đang nói chuyện Đại công tử Định Quốc công phủ cuối tháng thành thân, không có để trong lòng.
Nàng bưng trà để lên bàn.
Xuân Phân cúi mắt đáp dạ.
Tiêu Quân Nhã tiếp nhận trà, hỏi Như Ý về tình hình những cung nữ mới tới, rồi để Như Ý lui xuống.
Xuân Phân tiến lên, « Nương nương, Phượng Tê Cung không thiếu cung nữ, vì sao ngài lại điều cung nữ mới vào ? »
« Nếu không điều cung nữ mới, thì sao có thể làm Như Ý bận rộn ? » Tiêu Quân Nhã nhấp trà, hít một hơi thật sâu, trút ra những tâm niệm rắc rối trong lòng, cầm trà để lại lên bàn, « Xuân Phân, mài mực đi.
» Nàng nói.
Trong thư là khuyên nhủ đại khái Định Quốc công, còn lại là an ủi Định Quốc phu nhân, và tình huống các huynh muội.
Định Quốc công tâm sáng như gương, hiểu được mình bởi vì Giản Vân Hạc mà làm phiền con gái, nhận được thư của Quân Nhã, ông thật không biết nên trả lời cái gì.
Suy tư một lát, mới từ từ viết xuống trong nhà mạnh khỏe, bảo nàng chớ lo lắng.
Ông không thích Giản Vân Hạc, ban đầu nếu không phải Giản Vân Hạc cứ đòi đi khỏi, Quân Nhã cũng không cần vào hoàng cung - hố nước sâu.
Giản Vân Hạc từ biên cương trở về, vô tình gặp được Tô Hành vi hành xuất cung, hai người trò chuyện với nhau thật vui, Tô Hành thấy y đầy bụng tài văn, văn võ song toàn, liền muốn đề bạt y làm Hình Bộ Thị lang.
Lại nào biết rằng quan hệ giữa Giản Vân Hạc và Tiêu Quân Nhã, lại càng không biết nguyên nhân Định Quốc công cản trở.
Giản Vân Hạc xem nhẹ lợi danh, biết Định Quốc công không vừa ý, thật còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ đáng tiếc chính là tiểu cô nương ba năm trước đây luôn gọi y Vân Hạc ca ca nay đã trở thành Hoàng Hậu.
Ba năm không gặp, nàng giờ thế nào ? Đây là lần đầu tiên Giản Vân Hạc bồi hồi.
Y không thể nói với Tô Hành là mình quen Hoàng Hậu, suýt nữa còn thành thân với nhau.
Song y lại nghĩ nếu làm quan thì muốn gặp nàng sẽ không khó nữa.
--
Chu tu hoa mới vừa tiễn Diêu quý cơ và Phong tiệp dư, Tôn Đắc Trung liền dẫn theo lễ vật vua ban vào Hoa Thanh Cung.
Điều này làm cả điện kinh sợ.
Tích Văn vỗ về một khối vải dệt, tươi cười quay đầu lại xem Chu tu hoa: « Nương nương, vải này thật mịn, trong lòng bệ hạ thật là có nương nương a.
»
Chu tu hoa cười nhưng không nói, nhìn trang sức bày trên bàn : « Các ngươi đi theo ta cũng chịu khổ, số trang sức này, tự chọn đi, xem như bồi thường cho các ngươi.
» Chu tu hoa hướng ba cung nữ ôn nhu nói.
Nghe vậy, ba cung nữ ngươi xem xem ta ta xem ngươi, đầy vẻ ngạc nhiên, không dám nhúc nhích.
Tích Văn kinh ngạc mở to hai mắt, « Nương nương, đây là bệ hạ thưởng cho ngài.
»
Chu tu hoa cười, cầm lấy ba cái vòng ngọc ý muốn đưa cho ba cung nữ.
« Nương nương, bệ hạ ban cho ngài, cung nhân chúng ta há xứng mà dùng.
» Bội Tân hốt hoảng nói.
« Nương nương, Bội Tân nói rất đúng, mấy thứ này đều rất trân quý, chúng nô tỳ không dám sử dụng.
» Tích Văn không ngừng gật đầu nói.
Chu tu hoa cười ha hả, vừa lòng nhìn chúng nha hoàn thần sắc sợ hãi: « Thôi được, không cần thì thôi.
» Nàng xoay người đi đến đài trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy ra khuyên tai ngọc và trâm châu, « Vậy lấy cái này đi.
»
Cái này cũng không ít xa xỉ, Bội Tân, Liên Nhi kích động tự thu một cái.
Tích Văn chần chờ một hồi cũng nhận trâm châu.
« Về sau bản cung còn cần các ngươi giúp đỡ nhiều.
» Chu tu hoa sửa lại tự xưng, nhìn ba cung nữ hơi có kích động, nói.
« Nương nương yên tâm, ngài sai đâu chúng ta đánh đó.
» Tích Văn phản ứng nhanh nhất, cúi người đáp.
Nàng hiểu ý của Chu tu hoa là gì, ra khỏi Hoa Thanh Cung, Chu tu hoa muốn tranh sủng thì phải cần bọn họ làm việc.
Nhìn Tích Văn cúi người hành lễ, Bội Tân, Liên Nhi cũng hành lễ theo mà tỏ thái độ.
Hoa Thanh Cung thanh vắng không được bao lâu, Chu tu hoa thầm cười, nhìn Liên Nhi: « Ngươi thông minh nhất, đi theo dõi động tĩnh Phượng Tê Cung đi.
»
Dù sao hoàng hậu cũng không biết ta vào cung là vì phụ trợ nàng, cho dù Liên Nhi có bị phát hiện thì ta sẽ nói thật, lại có thư của Định Quốc công làm chứng, hoàng hậu sẽ không tin ?
Nhờ hoàng hậu, được sủng, ta mới có thể thực hành kế hoạch.
Nghĩ vậy, Chu tu hoa càng cười.
« Nô tỳ hiểu.
» Liên nhi cúi đầu nói.
Chu tu hoa dã tâm đủ lớn, ra điện sẽ tính toán hoàng hậu ngay.
« Lưu tâm một chút, đừng để bị phát hiện.
» Chu tu hoa liếc Liên Nhi.
« Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận.
».