Một Túi Bánh Ngọt Nhỏ


Lục Dao đi vào trong nhà, đang định chạy về phòng mình, lúc đi ngang qua bếp thì gặp được cô giáo Từ mới rửa bát đũa và dọn dẹp xong phòng bếp.

Cô khẩn trương đem khăn quàng cổ màu đỏ giấu ở phía sau lưng, nom giống như đang lo lắng bất an bởi mới làm chuyện gì xấu xa lắm.

Cô giáo Từ vốn cũng không định nói gì với Lục Dao, song nhìn bộ dáng khác thường của con gái lại khiến cô giáo Từ không thể không chú ý đến cho được.
“Con đang làm cái gì thế? Cái tay sau lưng con đang giấu cái gì đó? Có phải con vừa chơi tuyết với ba con ở ngoài kia đến nỗi ướt cả người hay không? Ngày nào cũng chỉ biết làm bậy làm bạ, con mau đi tắm lại đi nhanh lên, mẹ cũng không thèm quan tâm đến con nữa.” Cô giáo Từ kiểu gì cũng không nghĩ được rằng đứa con gái ngốc 18 tuổi kia của mình mới đi ra ngoài không bao lâu đã gặp gỡ được người có thể sau này sẽ thay đổi toàn bộ quỹ đạo của cả cuộc đời cô.

Bà thấy Lục Dao giấu khăn quàng cổ màu đỏ kia sau lưng thì chỉ cho rằng là Lục Dao chạy ra ngoài chơi bẩn cả người, đứng đó hốt hoảng sợ mẹ mắng.

Lục Dao thấy câu hỏi của cô giáo Từ đã hoàn toàn đi chệch hướng, cô cũng thuận theo lời của mẹ, vội vàng đáp lại “Mẹ, con sẽ tự kiểm điểm và sửa sai, nhất định sẽ không làm phiền đến mẹ đâu!” Nói rồi chạy nhanh về phòng.
Trở về nhà, Lục Dao ngẩn người ngồi bên mép giường ôm lấy chiếc khăn quàng cổ của Phó Thời Thiên.

Lúc này đây cô hoàn toàn không biết được rằng việc gặp được Phó Thời Thiên có ý nghĩa như thế nào với mình.

Lục Dao đầu óc đơn giản lại lười suy nghĩ nhiều, cô cùng lắm chỉ nghĩ đến rằng tại sao lúc đó mình lại có chút căng thẳng, có lẽ là Phó Thời Thiên lớn lên nhìn cũng không tệ lắm, lại hiểu biết nhiều, chắc là giao lưu cùng với người thông minh như thế thì người ngốc hơn sẽ không tránh khỏi việc bị khẩn trương, có đúng vậy không?
Khoan, ai là người ngốc cơ? Hừ.

Lục Dao cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, tắm xong lúc đi giặt quần áo thì tiện đem cả khăn quàng cổ của Phó Thời Thiên giặt sạch luôn.

Trong lúc đợi chiếc khăn khô, cô mới nhận ra được một vấn đề nghiêm trọng: Bây giờ cô phải trả lại khăn như thế nào? Ban nãy chạy đi vội nên căn bản cô cũng không hỏi người ta sống ở đâu, thậm chí tên là gì cô cũng không biết.

Lúc đầu cô nghĩ anh cũng là giáo viên ở trong trường học này, chỉ cần hỏi mẹ là sẽ biết được, nhưng người nọ lại nói không phải, Lục Dao nghĩ lại thật sự cô cũng chưa từng gặp anh ở trong trường này.
Quên đi quên đi, trấn Vũ này cũng không lớn, chắc là cũng có thể tình cờ gặp lại, hoặc là anh ta sẽ đến tìm mình để lấy lại khăn quàng cổ chăng? Những này đông này nếu không có khăn quàng cổ cũng khó có thể chịu nổi.

Lục Dao cứ thế rất dễ dàng mà thuyết phục bản thân mình rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Lục Dao nghĩ không sai, trấn Vũ không lớn, cứ như vậy liền tình cờ gặp gỡ.
**
Ăn sáng, Lục Dao gục đầu xuống bàn như chưa tỉnh ngủ, nếu không phải hai mắt hãy còn đang hé mở thì nhìn qua không khác gì như đang ngủ say.

Hôm nay Lục Dao không phải tự nhiên mà tỉnh giấc, không phải là do giấc mơ đánh thức mà là do tiếng của cô giáo Từ mắng ba Lục.

Trong lúc chờ bữa sáng, Lục Dao nghĩ nghĩ, lại tự hỏi một phen, kết quả rút ra kết luận rằng trong kỳ nghỉ đông này hẳn là sẽ không có cơ hội để ngủ nướng, khi mà tên lãnh đạo đáng ghét kia muốm kiểm tra giáo án của mẹ cô…
Tên lãnh đạo khốn nạn!
Lý do khiến ba Lục bị chỉ trích nặng nề là do hôm qua cô giáo Từ đã yêu cầu ông đến văn phòng để lấy cho bà giáo án còn lại của những năm trước, nhưng ông lại làm lạc mất hai cuốn, có lẽ là do lúc tìm thì tìm không kĩ.


Việc này coi như là tự đưa mình vào họng súng.
Lục Dao – người vẫn chưa hết đau khổ vì không thể ngủ được, nghe mẹ hãy còn đang quở trách ba thì đột nhiên đứng dậy, đôi tay chống lên mặt bàn, trên người tràn ngập hơi thở của nhân vật chính trong câu chuyện muốn quật khởi phấn đấu vì một tương lai tươi sáng.

Cô giáo Từ đương nổi cơn thịnh nộ, thấy Lục Dao không ăn sáng mà đột nhiên lại đứng dậy, một bộ dáng nom rất ngứa đòn, cô giáo Từ lập tức đổi mục tiêu: “Làm gì vậy! Mới sáng sớm đã làm cái trò gì vậy!” Lục Dao thầm nghĩ đáng lẽ ra cái câu hỏi này của mẹ mình phải là mình hỏi bà mới đúng, nhưng đối phương lại là cô giáo Từ, sức tấn công lại quá mạnh nên cô lập tức bỏ cuộc, vội vàng đẩy cốc sữa nóng đến trước mặt cô giáo Từ “Mẹ ơi, để con lấy giúp mẹ.

Hi hi, con là người giỏi tìm đồ nhất, việc này để cho con làm đi mẹ đừng lo!” Nói xong, Lục Dao liếc ba mình với một ánh mắt đầy sự đồng tình và cảm thông, cầm chìa khóa văn phòng mà ba đặt trên bàn ăn rồi tiện tay nhặt hai miếng bánh mì nướng rồi chạy ra ngoài cửa.
Vào lúc ba Lục nhìn thấy Lục Dao đứng lên còn tưởng rằng con bé có thể giúp ông giải vây, hóa ra là do ông nghĩ nhiều.

Tức lắm đấy nhá!
Bạn học Lục sau khi ra khỏi cửa liền thả chậm bước chân, thong thả bước đi, nhớ lại sự cơ trí của mình ban nãy, trong lòng lại tự thả cho mình một vạn like.

Có thể dưới cơn thịnh nộ đang lên đến đỉnh điểm của cô giáo Từ mà thuận lợi thoát ra ngoài, đây là điều mà không phải người thường có thể làm được.

Thật quá tuyệt vời.

Chậm rãi đi tới cửa phòng làm việc, Lục Dao vốn định lấy chìa khóa ra để mở cửa, nhưng ngay khi cô định mở thì cửa đã được đẩy ra, ủa, vậy là hôm trước không khóa cửa à? Hôm qua lúc ba về ba quên khóa cửa phòng ư? Chậc chậc chậc, may cho ba vì là con thấy trước đấy nhé, ba, con lại cứu sống ba một lần nữa nha! Khi Lục Dao đang đắm chìm trong mộng tưởng là mình rất tốt với ông ba nhà mình thì hoàn toàn không nghĩ tới rằng thực ra cửa mở như thế này cũng chẳng phải do ba Lục quên khóa cửa trước khi đi về.
Tối hôm qua sau khi Phó Thời Thiên trở về chung cư, trong đầu anh chỉ toàn là những kí ức lặp đi lặp lại khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh ở bên Lục Dao.

Đương nghĩ đến khi mà Lục Dao hùng hùng hổ hổ tức giận mắng vụ kiểm tra giáo án, Phó Thời Thiên vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ, nghĩ rằng cô bị mẹ chọc giận, rồi kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, giận chó đánh mèo, giận cả lên trên người anh.

Nhưng mà chuyện kiểm tra kế hoạch giảng dạy kia là chuyện không hề có thật, có lẽ là do Phó Thời Thâm nóng lòng muốn đến trấn Vũ này nhưng lại không chuẩn bị gì, bởi vậy cậu ta chỉ nói rằng anh sẽ đến, bảo mọi người phải chuẩn bị đầy đủ thôi, dù sao thì cũng là boss lớn… Nói chung chuyện này thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, chẳng qua là Phó Thời Thiên còn chưa nghĩ đến việc phát triển mối quan hệ gì đó với Lục Dao, càng không muốn để lại ấn tượng xấu ban đầu cho cô.

Bởi thế cho nên sáng nay anh quyết định đi “xem qua” luôn.

Việc này đã được thông báo cho trường học, với kinh nghiệm nhiều năm làm hiệu trưởng, ông hiểu vô cùng sâu sắc bốn chữ “xem qua”*, ngay lập tức liền yêu cầu người trực ban mở cửa tất cả các phòng học và văn phòng để cho Phó Thời Thiên “xem qua”.
*随便看看 /suíbìan kànkan/ :tùy tiện nhìn xem, xem qua loa đại khái
Ở bên này, Lục Dao trong miệng ngậm cái bánh mì nướng đang ăn dở, ngồi xổm xuống đất vùi đầu vào trong ngăn kéo dưới cùng của bàn, tay không ngừng lục ở trỏng, tài liệu với giáo án của cô giáo Từ không có ở đó, không dễ gì mà có thể tìm thấy mấy cuốn mà ba Lục đã bỏ xót lại.
Buổi sáng Phó Thời Thiên chỉ ăn chút điểm tâm, mở hòm thư xử lý một số văn kiện quan trọng, sau đó mới nhờ trợ lý Trần liên hệ với hiệu trưởng Vương, rồi mới thay đồ để đi qua đó.

Lúc này hiệu trưởng Vương đương cùng với nhiều vị lãnh đạo khác trong trường đi đằng sau Phó Thời Thiên, Phó Thời Thiên đưa mắt đến đâu, thì nhóm người này sẽ nghiêm túc phân tích, giải thích về lịch sử, về quá trình gian khổ mà hào hùng từ khi thành lập trường cho đến nay, đến mức chỉ nhìn mỗi cái cửa sổ, họ cũng có thể nói mà không chớp mắt.
Phó Thời Thiên cũng không quan tâm lắm, những việc như thế này anh đã chứng kiến quá nhiều rồi.

Phó gia làm kinh doanh từ bao đời nay, trải qua nhiều thế hệ, bởi vì thế, Phó Thời Thiên đã sớm làm quen với việc có rất nhiều người vây quanh nịnh hót.
Đoàn tham quan khuôn viên trường do hiệu trưởng Vương làm hướng dẫn viên đã đi đến tầng 5, nơi đặt phòng làm việc của cô giáo Từ.


Cửa các phòng làm việc khác đang trong trạng thái khép hờ, nhưng cửa phòng làm việc của cô giáo Từ lại đang mở, vì vậy hiệu trưởng Vương đưa Phó Thời Thiên đi vào trong luôn.
Lục Dao đang hết sức chăm chú mải mê với nhiệm vụ tìm giáo án của mình, không để ý đoàn người đến thăm đang đi tới căn phòng này, cô vẫn nửa quỳ nửa ngồi ở trên đất như lúc mới đến, hai tay không ngừng tìm kiếm.

Bởi thế, lúc hiệu trưởng Vương và đoàn người vừa tiến đến, ngay lập tức họ đã nhận ra trong phòng có tiếng động lạ.
Hiệu trưởng Vương sửng sốt, vừa dẫn Phó Thời Thiên bước vào cửa liền nghe thấy tiếng có người đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng ông chỉ nghe thấy tiếng động mà không nhìn thấy người.

Ông còn tưởng rằng sẽ không xui xẻo đến như thế, bởi trong trường chưa bao giờ có trộm, boss lớn vừa đến thì lại gặp ngay phải chuyện thế này, bây giờ phải làm gì đây??? Hiệu trưởng Vương lập tức quát lớn: “Ai đó? Mau ra đây!” Hiệu trưởng Vương cho rằng nếu gặp phải mấy việc không may này, với tư cách là hiệu trưởng, ông phải làm cho tốt mấy việc mà ai nhìn vào cũng thấy này, nếu không thì sẽ bị vướng vào tội thất trách, lơ là nhiệm vụ.
“A?”, nghe thấy tiếng quát mắng, Lục Dao theo thói quen mà lên tiếng trả lời, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hiệu Vương đương đi tới, lập tức đứng lên.

Mặc dù cô chẳng làm chuyện gì xấu xa nhưng trông hiệu trưởng Vương nom rất là tức giận.
“Họa sĩ nhỏ trong màn tuyết?” Phó Thời Thiên cười như không cười hỏi Lục Dao, kỳ thật anh không ngờ rằng anh sẽ gặp lại Lục Dao theo cách này.

Lục Dao lúc này mới để ý tới anh, hôm nay Phó Thời Thiên mặc một thân tây trang màu đen được thiết kế rất khéo léo, bộ tây trang này đã hoàn toàn làm tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo của anh.

Tuy cũng là màu đen nhưng so với chiếc áo lông vũ ngày hôm qua thì lại nghiêm túc đứng đắn hơn rất nhiều, tựa hồ càng thêm tuấn lãng quý khí.

Không phải anh ta nói rằng mình không phải là giáo viên à? Tại sao lại đi cùng với hiệu trưởng Vương?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận