Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

Gió cuốn mây tan, cháo trắng dùng ăn sáng đều sạch sẽ, một chút đều không có hình tượng công tử cao quý ngày thường.

Ăn xong còn vỗ vỗ cái bụng đã căng to của mình.

“Ăn ngon, no nê.” Vừa nói vừa rút khăn
mặt lau chút cháo còn dính khóe miệng. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền cơ hồ
vẫn chưa động vào đũa, liền hỏi: “Cưng không đói bụng sao? Sao vẫn không ăn a?”

Biện Bạch Hiền nghĩ thầm, Anh ăn như vậy, em sao còn dám động đến đũa a! Cũng may mình cũng không đói, liền lắc
lắc đầu nói: “Em còn no, trước khi ra ngoài có ăn rồi.”

“Nga!” Phác Xán Liệt cặp mặt đều nói lên
tâm trạng thành tâm: “Không nghĩ đến thủ nghệ của cưng hảo nhu thế, so
với thức ăn bên ngoài còn hơn hơn.”

Hắc tuyến! Biện Bạch Hiền vừa dọn chén
dĩa vừa nói: “Đó là vì anh đói bụng, em sống độc thân, nếu muốn có dinh
dưỡng cân đối cũng chỉ có thể tự mình nấu ăn thôi. Thời gian dài lâu có
thể nấu được vài món.” Huống chi đây chỉ là nấu cháo mà thôi.

Kỳ thật y chưa nói bởi vì người yêu trước kia là người rất kén chọn, vì cho người đó có thể ăn nhiều một chút, y
cố ý đi học nấu ăn. Không nghĩ đến giờ có thể phát huy công dụng.


Phác Xán Liệt nhìn nam nhân trong nhà bếp rửa chén, có chút đăm chiêu nhìn bóng dán ý nghĩ vấn đề phức tạp.

“Biện Bạch Hiền, vì sao lại thích anh? Cưng hẳn biết anh là dạng người gì, sao còn có thể nói muốn cùng anh quen nhau?”

Nam nhân không quan đầu lại, tiếp tục chuyện đang làm trong tay.

Một lát sau, mới mở miệng nói: “Không
biết a! Buổi tối hôm đó em đã suy nghĩ hai ngày, rồi mới quyết định phải cùng anh quen nhau. Có lẽ chúng ta đều thật tĩnh mịch đi!”

Tĩnh mịch? Phác Xán Liệt ngẩn ra. Từ này sao có thể cùng hắn nói chung một chỗ?

“Anh nghĩ đó không phải là từ thích hợp để nói anh a!”

Rửa chén xong, dựa theo trình tự thu dọn, lại lấy khăn lau ra lau sạch các vết bẩn trên bàn.

“Tĩnh mịch thật sự không phải nhìn ra
được, mà là cảm giác được. Tĩnh mịch của anh không ai có thể hiểu được
anh tột cùng suy nghĩ cái gì!” Biện Bạch Hiền cũng không biết bản thân
nói đúng hay không nhưng y nhìn Phác Xán Liệt đôi khi có cảm giác như
vậy.

“Ha hả……” Cười gượng hai tiếng, Phác Xán Liệt cũng không nói gì.

Hắn thật không ngờ người không gặp hắn
quá ba lần lại có thể nói ra tâm tư của hắn. Chỉ cần là người đều hy
vọng có thể tìm được tình yêu thật sự, mà khi hắn không thể chùn bước
cũng mong mình sẽ tìm được kết quả gì đó cho bản thân.

Lưu luyến hoa cỏ, bất quá là vì không cho bản thân nhớ đến chuyện cũ. Cho dù cách nhiều năm rồi hắn cũng cùng
nhiều dạng người giao tiếp, chính là không ai có thể hiểu được hắn.

Không biết lúc nào, Biện Bạch Hiền đã dọn xong nhà bếp, đi đến bên cạnh hắn.

“Nếu anh không có gì nữa, em về đây.”

Nhìn nam nhân không gặp nhau quá ba lần,
lần đầu tiên là vì kết bạn, lần thứ hai khiến hắn bên ngoài bị mất mặt,
lần thứ ba là hiện tại. Hắn có lúc bất lực với người này, tựa như mỗi
lần thấy y cảm giác đều khác nhau.

“Cưng…… cưng nói chuyện kia có còn không?” Nhẹ giọng hỏi.


“Cái gì?” Biện Bạch Hiền không nghe rõ hắn nói cái gì.

Lớn tiếng quát: “Anh hỏi em chuyện lần trước em nói có còn không?”

“Nga! Anh nói chuyện đó a! Đương nhiên, em nói sẽ không đổi ý đâu.”

Nghe nói vậy, Phác Xán Liệt trợn mắt xúc động, cảm thấy bản thân chùi đầu vào rọ.

Nghĩ nghĩ vẫn nói thêm một chút: “Tuy rằng anh đồng ý cùng cưng quen nhau nhưng anh hy vọng em đáp ứng anh một điều kiện.”

Biện Bạch Hiền gật đầu, “Hảo, anh nói đi!”

“Anh nghĩ sinh hoạt cá nhân đối phương
không cần can thiệp lẫn nhau.” Phác Xán Liệt nhún vai, hai tay chấp lại: “Em cũng biết anh là người thích chơi đùa, không thể bỏ thói quen cố
định một người trong cuộc sống.”

Cảm thấy được Phác Xán Liệt nói có lý, Biện Bạch Hiền đáp ứng rồi làm cho hắn sau này hối hận về điều kiện đó không thôi.

“Như vậy vì chúc mừng chúng ta trở thành tình nhân, trước hôn một cái được không?”

Playboy bản tính sống lại, mặc dù có bệnh trong người cũng không quên những chuyện này.

Biện Bạch Hiền bị đè hướng tới miệng, có chút dở khóc dở cười.

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn dâng môi cho người kia.

Hơi thở rối loạn, Biện Bạch Hiền thật không ngờ chỉ hôn nhẹ có thể làm lý trí mình biến loạn như vậy.


Đẩy nhanh người còn muốn tiếp tục ra: “Không, từ bỏ. Anh còn bệnh, chờ anh hết bệnh rồi nói sao, được không?”

Phác Xán Liệt nghĩ tình trạng trước mắt của mình, cũng không đòi hỏi gì.

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt hắn lộ vẻ tĩnh mịch, nhìn không được sờ sờ mặt hắn nói: “Anh uống thuốc, ngủ trước
được không, em ở trong này cùng anh.”

Phác Xán Liệt lúc này mới giãn mày ra, vô luận là người vĩ đại thế nào, lúc sinh bệnh đều là tối bất lực, tối cần ấm áp.

Mà thói quen cần thân nhiệt làm ấm của Phác Xán Liệt vẫn như thế.

Ôm chặt người trước mắt, dúi đầu vào vai
y, âm thanh rầu rĩ truyền ra: “Theo giúp anh ngủ ngon được không? Chỉ
ngủ thôi, không làm gì khác.”

“Hảo.”

Nhiều năm về sau, mỗi khi Biện Bạch Hiền
hồi tưởng hai người trong lúc đó ấm áp ra sao đều có một loại cảm giác
nói không nên lời.

Có lẽ lúc anh lộ ra sự tĩnh mịch, em liền yêu anh, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận