Một Vạn Năm


Nhìn Truy Phong như vậy, ba người còn lại ngạc nhiên, hắn mà cũng có bộ dạng này sao? Tràng cảnh kia mặc dù có khủng khiếp, nhưng sống ở nơi cường giả vi tôn, cảnh tượng kinh khủng cũng không phải chưa từng thấy qua a!
"Truy Phong, ngươi ổn không?".

Vân Nhu lên tiếng hỏi, giọng nói mang theo chút đùa bỡn.
Tên tai tinh cũng có ngày này, không trêu chọc hắn thì thật uổng.

Dù sao suốt đường đi, hắn đã làm cho nàng gặp xui xẻo liên tục rồi.

Không nhân lúc này nói mấy câu, vậy thì còn đợi tới bao giờ.
"Nam nhi đại trượng phu, mới có xíu này đã không chịu được sao?".

Tư Không Minh cùng Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được cười.
"Tiểu thư không biết, đêm hôm ta cùng mọi người theo gia chủ vào Vĩ Mặc Sâm Lâm tìm người.

Khi đó ta cùng mọi người gặp một đám Huyết Vụ Ly Xà và Lục Mạn Đằng.

Nhìn đám lục xà này, ta không thể ngừng nghĩ tới ngày hôm đó".

Truy Phong sa sầm mặt giải thích.
Chuyện ngày hôm đó nàng cũng từng nghe phụ thân nói qua, kinh khủng đến mức đó sao? Vân Nhu không chọc ghẹo Truy Phong nữa, bốn người tiếp tục đi sâu vào trong.
Bên phía đám người Kim thiếu gia, sau khi từ bỏ Ân Hạnh để giữ mạng cho bản thân, không khí trong nhóm trầm xuống, không ai lên tiếng.

Bọn họ không phải tiếc thương cho Ân Hạnh, người nào người nấy đều lo lắng cho bản thân mình.
Vì sao? Tất nhiên là vì bọn họ không biết liệu bản thân có phải người tiếp theo bị vứt bỏ hay không?
Dẫn đầu vẫn là tên Kim thiếu gia, đằng sau hắn là ba huynh đệ kết nghĩa, tiếp đến là Vũ Lạc Hoan.

Người đi cuối cùng Ân Hồng, nàng ta nhìn Vũ Lạc Hoan phía trước bằng ánh mắt u ám.
Càng đi sâu vào trong, khu rừng càng nguyên thủy, những cái cây cao to, áng chừng khoảng ba đến bốn người ôm mới ôm hết được thân cây.

Trên không trung cũng hạ xuống thật nhiều dây đằng, bắt ngang từ cây này qua cây kia.
Lục xà trên dây cũng nhiều hơn bên ngoài, từng con lúc nhúc chen lấn nhau, những cái đầu ngóc ra xung quanh.

Cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, phát ra những tiếng xì xì.

Không khí ngột ngạt, ngoài tiếng bước chân, tiếng tim đập cùng tiếng thở nặng, thì những âm thanh phát ra từ lục xà phá lệ rợn người.
Đến đoạn có nhiều dây đằng trũng xuống, cần phải cẩn thận lách qua tránh đám lục xà.

Ân Hồng ánh mắt tràn ngập oán hận, nàng ta bước nhanh lên phía trước, lại gần Vũ Lạc Hoan.

Chân nàng ta đưa lên trước, đạp vào lưng Vũ Lạc Hoan một cái.
Vũ Lạc Hoan không đề phòng, ăn một cú đạp ngã nhào về phía trước.

Cổ nàng ta mắc vào sợi dây đằng quấn đầy những con lục xà.

Trên dây đằng, lục xà bị kinh động, nhanh chóng mổ về phía nàng ta.

Vũ Lạc Hoan phản ứng nhanh, vội vàng né tránh cú tấn công của lục xà.
"Ân Hồng, ngươi điên rồi!".

Vũ Lạc Hoan quay lại hét lớn với Ân Hồng.
Nhưng đáp lại nàng ta là một luồng linh lực trong suốt đập tới.

Nàng ta nhún người bay lên né tránh chiêu thức, luồng linh lực kia đập vào đám dây đằng.

Nơi linh lực chạm tới, dây đằng bị tạc đứt, nhiều con lục xà cũng dính chiêu tan xác.
Lần này đám lục xà bị kinh động hoàn toàn, từ trên cao, những con lục xà núp mình trên những tán lá phi xuống như mưa.

Đằng xa, những con lục xà khác nhanh chóng trườn từ trên ngọn cây xuống đất, hướng về đám người Kim Kiến Văn.
"Mẹ kiếp! Hai người các ngươi đi chết đi cho ta".

Kim Kiến Văn cũng bị ảnh hưởng từ hai nữ nhân kia, hắn tức giận cầm kiếm, liếc mắt nhìn đồng bọn, cùng nhau xông lên tấn công hai nữa nhân này.
Vũ Lạc Hoan bay lên tránh chiêu, lục xà trên cao phi xuống rớt lên vai nàng ta.

Tiếng thét chói tai vang inh ỏi khắp khu rừng, vì quá hoảng loạn, chiêu thức nàng ta cũng tung linh tinh, không theo bài bản.
Kim Kiến Văn bị những con lục xà rớt xuống chặn lại đường, hắn vung kiếm, từng đường kiếm khí sắc bén được tung ra.

Nơi kiếm khí lướt qua, những con lục xà bị phân làm hai nửa, rớt đầy xuống mặt đất.
Phía trước động tĩnh gây ra quá lớn, Vân Nhu cùng đồng bọn đứng tít xa cũng bị ảnh hưởng.

Lục xà từ trên cao không ngừng rớt xuống, dường như chúng là vô hạn, chém thế nào cũng không hết.

Hơn nữa chúng không chỉ tấn công từ trên không trung, bọn chúng còn kéo đàn cả ngàn vạn con trườn bò trên mặt đất tới gần nàng.
Bên phía Kim Kiến Văn, một tên trong nhóm người không cẩn thận, sự chú ý của hắn đặt hết lên đám lục xà rớt từ trên không trung xuống.

Vậy nên hắn giẫm phải một con lục xà trườn dưới đất, kết quả bị lục xà mổ một nhát vào chân.
Thân thể tên đó cứng đờ lại, đổ gục xuống đất.

Đám người Kim Kiến Văn nhìn thấy cũng chỉ đưa cho tên kia một cái liếc nhìn thương hại, nhanh chóng nhảy xang một bên cách xa tên kia.
Lục xà nhanh chóng bâu kín nam nhân nằm trên mặt đất.

Ánh mắt hắn sợ hãi nhìn đàn lục xà đang dần bâu kín cơ thể mình.

Cái chết của tên này cũng không khác nữ nhân Ân Hạnh ban đầu là bao, bị những con lục xà chui vào trong người cắn nuốt nội tạng, đâm thủng cơ thể.

Trong phút chốc, dưới đất chỉ còn lại đống máu thịt nhầy nhụa cùng hài cốt trắng lộ ra.
A ha ha ha!
Ân Hồng ngửa đầu lên trời cười lớn, sau đó tấn công Vũ Lạc Hoan.

Nữ nhân này là tỷ muội kết nghĩa với hai tỷ muội nàng ta, vậy mà khi Ân Hạnh bị tên Kim Kiến Văn hại chết, nữ nhân này thế nhưng nói đỡ thay Kim Kiến Văn.
Lục xà quá nhiều, ai cũng mải phản công và tránh lục xà cắn, vậy nên Vũ Lạc Hoan cũng không chú ý đến Ân Hồng.

Luồng linh lực trong suốt đập vào ngực Vũ Lạc Hoan, nơi linh lực đi qua, lục xà trực tiếp bị oanh tạc.

Vũ Lạc Hoan trúng chiêu ngã xuống đất hộc máu, cơn tức giận dâng lên, nàng ta chưa kịp mắng nhiếc Ân Hồng thì cơ thể đã tê cứng.
Nàng ta bị đám lục xà bâu kín, cái kết không cần nói cũng biết thảm cỡ nào.

Ân Hồng nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng khẽ nhếch lên cười nhạo.
Chưa dừng lại ở đó, nàng ta nhìn về phía Kim Kiến Văn.

Hắn cũng phát giác ra chuyện bên này, ánh mắt nhìn Ân Hồng đem theo một tia đề phòng.

Tay không ngừng vung kiếm, chém những con lục xà đang không ngừng lao tới.
"Ân Hồng, ngươi bình tĩnh chút, có gì từ từ nói.

Hiện tại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, ngươi đừng quậy".

Kim Kiến Văn giọng điệu mang theo một chút khiển trách cùng bất đắc dĩ.
Hắn muốn nói gì đó cho nữ nhân kia hạ hoả, đợi ra khỏi khu vực lục xà này, hắn sẽ xử nàng ta sau.

Hiện tại vẫn trong lãnh thổ của đám lục xà, nếu còn phải đánh nhau với nàng ta nữa, thì có hơi quá sức đối với hắn.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.

Vậy nên hắn nhẫn nhịn, không thể làm lớn chuyện lên.
"Bình tĩnh? Ngươi nói ta phải làm sao bình tĩnh?".

Ân Hồng vung tay, một đám lục xà đang lao đến trực tiếp phân làm hai nửa.
"Lúc ngươi đạp Ân Hạnh vào đám lục xà sao không thấy ngươi có gì từ từ nói?"
"Ta quậy? Ta đây là trả thù cho muội muội ta!"
Ha ha ha ha!
Càng nói, giọng nàng ta càng điên cuồng mất kiểm soát.

Ánh mắt ngoan lệ trừng đám người Kim Kiến Văn.

Tay nàng ta giơ lên, tung Bạch Cốt Trảo về phía Kim Kiến Văn.

Hắn phản ứng lại, chém ra một luồng kiếm khí đỡ lại Bạch Cốt Trảo.
Ầm!
Bạch Cốt Trảo cùng kiếm khí va chạm nổ giữa không trung.

Nơi chiêu thức lướt qua, không khí vặn vẹo, gió gào thét, lục xà trên đường chiêu thức quét qua cũng bị xé xác.
Sóng xung kích từ vụ nổ toả xang hai bên, lục xà gần đó đang bò đến bị sóng xung kích hất bay phân thành từng mảnh nhỏ rớt xuống mặt đất.
Ân Hồng cùng Kim Kiến Văn thực lực ngang nhau, đều trọng thương, lùi lại phía sau ôm ngực hộc máu.

Kim Kiến Văn nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt tức giận, lại nhìn sang hai tên huynh đệ kết nghĩa, lên tiếng phân phó.
"Nàng ta trọng thương rồi, hai ngươi lên giải quyết nàng ta đi".

Kim Kiến Văn chống kiếm xuống đất, ôm ngực trợn mắt với hai tên kia.
Hắn thì đối phó với nữ nhân điên kia, hai tên này vậy mà không biết lên giúp đỡ.

Trước theo sau hắn nịnh hót đủ kiểu, lúc cần bọn hắn thì bọn hắn lại nhát gan núp sau hắn.

Mẹ kiếp! Đúng là lũ phế vật mà.
Hai tên đằng sau nhìn nhau gật đầu, đáp lại Kim Kiến Văn.
"Được".

Nói xong, một tên trong đó xuất hiện sau lưng Kim Kiến Văn, dùng một kiếm xuyên qua ngực hắn.
"Ngươi..."
Kim Kiến Văn nhìn một đoạn kiếm xuyên qua ngực mình, quay đầu chầm chậm lại, nhìn người đâm lén mình.

Khoé miệng hắn rỉ ra máu tươi, ý thức rời khỏi cơ thể, thân thể theo đó gục xuống.
Chắc chắn Kim Kiến Văn không ngờ rằng, sẽ có một ngày hắn chết trên tay đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
Phi! Tên kia rút kiếm ra khỏi người Kim Kiến Văn, còn nhổ một bãi nước bọt vào người hắn.

Bọn hắn nhịn tên này đã lâu rồi, bình thường ở bên ngoài hắn ta cậy mình là thiếu gia, sai sử bọn hắn như chó.
Trên đường đi chiêu sinh hắn vẫn chứng nào tật đấy, một mình ôm ba mỹ nhân không cho bọn hắn nấy một người.

Hiện tại trong hoàn cảnh này rồi, vậy mà còn sai sử bọn hắn.

Hừ! Nghĩ bọn hắn là chó thật sao?
Dù sao hắn chết ở đây, ra ngoài bọn họ đổ hết lên đầu đám nữ nhân kia.

Cho dù có điều tra, lời bọn hắn vẫn đáng tin hơn.

Chuyện cấp bách bây giờ là làm nữ nhân điên kia nguôi giận, ra được khỏi khu rừng này xử nàng ta cũng không muộn.
Vân Nhu vừa chém đám lục xà bò đến, vừa hóng hớt chuyện của đám người phía trước, không khỏi tấm tắc.
"Tưởng đâu là huynh đệ đồng cam cộng khổ, hoá ra là một đám hồ bằng cẩu hữu a!".
"Ngươi vẫn còn tâm trạng hóng hớt chuyện của người ta sao?".

Bạch Ngọc Đường lắc đầu chen vào một câu.
"Tiểu thư! Ngươi không lo làm sao ra khỏi đây, nhỡ có cái gì khủng khiếp hơn xuất hiện thì sao?".

Bỗng nhiên Truy Phong thốt ra một câu.
"Mẹ kiếp!"
Vân Nhu, Tư Không Minh, Bạch Ngọc Đường cùng nhau thốt ra một câu sau khi nghe Truy Phong nói.

Ba người đẩy nhanh tốc độ, tạo ra một đường nhanh chóng rời khỏi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui