Một Vạn Năm


Nữ hài nghe hiểu Trạch Lân Thú, nàng vui vẻ cười ra tiếng.

Tiếng cười nữ hài trong trẻo, vang lên trong hoàn cảnh như này phá lệ rợn người.
Nữ hài nhìn Vân Nhu đã hôn mê sâu, ánh mắt mê ly như nhìn vật sở hữu yêu thích, giọng nữ hài trong veo lần nữa vang lên.
"Tỷ thật may mắn khi đã gặp ta".
Câu nói này mang đầy ẩn ý, là tiếc hận cũng là thích thú.

Nếu ngày đó tỷ đẩy ta rồi bỏ đi không quay lại, thì tỷ đã thành đống thịt vụn rồi.

Nghĩ vậy nữ hài đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc của Vân Nhu.
Thật là một tiêu bản hoàn mỹ! Đáng tiếc!
Nữ hài sau đó đứng dậy nhìn vào xác Lục Xà Vương, tay nàng đưa ra phía trước, trên tay như có một luồng khí vô hình, nội đan Lục Xà Vương theo đó bay vào tay nàng.
Viên nội đan này sáng bóng, giống như một viên bảo thạch Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục.

Bên trong không ngừng lưu động luồng linh lực tinh khiết dồi dào, nó bao hàm tu vi nghìn năm của Lục Xà Vương.
"Hừm! Nhìn còn rất đẹp đâu".
Nữ hài giơ viên nội đan to bằng nắm tay người trưởng thành lên ngắm nghía rồi xoay tròn, tấm tắc một câu.

Sau đó nàng nhìn về phía xác Lục Xà Vương.
"Ngươi nói xem, ta nói đúng phải không? Viên nội đan của ngươi thật đẹp đâu!".
Cái xác rắn khổng lồ màu xanh lục không đầu vẫn nằm im bất động, không có phản ứng gì lại câu nói của nữ hài.
"Sao ngươi không nói gì?"
Nữ hài híp mắt cười với cái xác Lục Xà Vương khổng lồ.

Dường như nàng đang hỏi một vật sống chứ không phải cái xác chết kia.

Không nhận được câu trả lời, nữ hài thu lại nụ cười trên gương mặt, ánh mắt bình thản không đem theo bất cứ cảm xúc nào nhìn vào xác Lục Xà Vương.
Nữ hài chụm tay lại, miệng lẩm nhẩm pháp quyết, sau đó linh hồn Lục Xà Vương hiện ra.

Nữ hài dùng tay bắt lấy không khí, bên kia Lục Xà Vương giống như bị một lực lượng vô hình túm lấy cổ.
Ban đầu nữ hài quay sang xác của hắn hỏi, hắn cho rằng nàng ta chỉ hỏi vu vơ.

Nhưng khi nàng ta hỏi lần thứ hai, linh hồn hắn run lên, hắn cảm nhận được nàng ta nhìn xuyên thấu qua xác, nhìn thẳng vào linh hồn hắn.
Hắn không ngừng phủ nhận, hắn chắc chắn nàng ta không biết, là do hắn nghĩ nhiều.

Nhưng không! Nàng ta vậy nhưng đúng là nhìn thấy linh hồn hắn.


Chưa kịp chạy trốn thì hắn đã bị nàng ta túm lại.
"Ngươi...ngươi sao biết?"
Lục Xà Vương hoảng loạn hoá thành hình người, linh hồn hắn mờ ảo, toát ra một luồng khí tức lục sắc.

Hắn gào lên với nữ hài, ánh mắt hoảng sợ cùng giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nữ hài.
"Ta nhìn thấy nha.

Tiểu Xà à, ngươi quá yếu a!"
Lục Xà Vương nghe nữ hài nói vậy, tức giận muốn hộc máu.

Nàng ta nói hắn yếu? Câu này khi nãy hắn nói với Vân Nhu, giờ tới lượt hắn nghe, cảm giác thật không dễ chịu.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, đúng là hắn quá yếu so với nữ hài hỗn huyết trước mắt này.
Khi nghĩ tới hai chữ hỗn huyết, theo bản năng trong ánh mắt hắn lướt qua một tia khinh bỉ.

Tuy rất nhanh, nhưng cũng không thể qua mắt được nữ hài.
"Đôi mắt của ngươi đẹp như nội đan của ngươi vậy!"
Nữ hài híp mắt mỉm cười, giọng nói non nớt trong veo vang lên, nhưng nghe vào không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Lục Xà Vương khi này đã là linh hồn, nhưng hắn cảm nhận được, nữ hài này có thể móc được mắt từ linh hồn hắn vậy.

Càng nghĩ hắn càng sợ hãi, liều mạng giãy dụa, không tự chủ được thốt lên câu.
"Mắt ta không đẹp.

Ta sai rồi, xin ngươi, xin ngươi hãi tha cho ta".
Hắn không muốn chết, vốn dĩ đạt tới Hoá Thần, hắn có thể dùng chiêu Lục Xà Thoát Xác trốn khỏi một kiếp.

Sau đó hắn có thể đi đoạt xác đồng loại, hoặc đoạt xác nhân loại rồi trả thù.

Nhưng không ngờ nữ hài này mạnh tới vậy, có thể nhìn thấy linh hồn của hắn.
"Là nàng ta, nàng ta giết giống cái cùng các con của ta.

Vậy nên ta mới truy sát nàng ta, chứ ta không hề vô duyên vô cớ truy sát nàng ta".
Không nhận được câu trả lời của nữ hài, Lục Xà Vương tiếp tục gào lên.

Đúng vậy! Hắn không sai, là nàng ta giết Lục Xà Chúa và đám con của hắn trước.

"Đúng là ngươi không sai.

Nhưng như vậy thì sao? Cá lớn nuốt cá bé mà thôi, đó là quy luật tự nhiên.

Có trách thì trách ngươi quá yếu đi".
Yếu? Nói đi nói lại vẫn là do thực lực hắn không bằng nữ hài này.

Hắn không cam tâm, vì cái gì mà một thứ con lai hỗn huyết nhân yêu dơ bẩn này lại có thể có thực lực như vậy.

Thật không công bằng!
Nữ hài nhìn ra suy nghĩ của hắn, nàng cười, tiếng cười đem theo ưu thương nhưng điên cuồng vặn vẹo.
"Tiểu Trạch, món ăn của ngươi này".
Nữ hài vừa nói xong, Trạch Lân Thú nhỏ xíu lon ton chạy tới rồi biến thân.

Ngay sau đó chính là hình ảnh Trạch Lân Thú khổng lồ xuất hiện trước mặt Lục Xà Vương.

Những dịch nhầy nhụa nhớt nháp chảy xuống, cái miệng há to ra bao trùm lấy linh hồn Lục Xà Vương.
Ục!
Một ngụm nuốt gọn, sau đó còn "ợ" một cái rồi biến nhỏ lại.

Ăn no nê xong liền lắc mông rời đi, qua một bên nằm xuống.
Nữ hài giải quyết xong Lục Xà Vương liền đi tới phía đồng đội của Vân Nhu.

Nhìn từng người hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch, máu chảy dài nhuốm đỏ y phục và mặt đất.

Đám người này chắc hẳn tỷ tỷ rất quan tâm đi? Nếu ta cứu hết bọn họ thì tỷ tỷ sẽ càng thích ta chứ?
Nữ hài mắt sáng long lanh tưởng tượng, rồi gật gù cảm thán, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy nàng không được bình thường cho lắm.
Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên, một luồng linh lực vô hình rút Song Tuyệt Găm ra khỏi Truy Phong.

Thân thể hắn vốn bị ghim cố định ở thân cây, sau khi loại bỏ Song Tuyệt Găm, thân thể hắn trượt xuống quỳ trên mặt đất, cuối cùng là đổ qua một bên.
Sau đó là Bạch Ngọc Đường, nữ hài xoè bàn tay ra, Song Tuyệt Găm của Truy Phong bay đến trên tay nàng.

Chỉ thấy Song Tuyệt Găm xoáy tròn, bắn ra khỏi tay nàng, chém đứt cành cây treo Bạch Ngọc Đường.
Thân thể hắn cùng nhánh cây rơi xuống, nhưng được luồng linh lực trong suốt đỡ lại.


Nhánh cây cuối cùng cũng được rút ra khỏi cơ thể.

Máu theo đó phun ra, bạch y vốn đã nhuốm đỏ, máu dọc theo người hắn chảy xuống đất.
Nữ hài sau đó xếp bốn người thành một hàng, một tay chống eo, một tay đưa nên bóp cái cằm như bà cụ non.

Tiếp theo làm gì nữa nhỉ?
Ánh mắt nữ hài liếc qua Trạch Lân Thú đã ăn no.

Trạch Lân Thú bị nhìn chằm chằm, nó cảm thấy một cỗ lạnh lẽo bò dọc cơ thể, nhìn qua thì thấy nữ hài dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nó.
"Grà Grà".
Trạch Lân Thú gầm lên cái với nữ hài, sau đó quay đầu đi.

Nàng đừng tưởng nó không biết nàng nghĩ gì.

Nàng chắc chắn định dùng máu nó để cứu đám nhân loại kia.

Nó không muốn! Nó không cứu!
"Chỉ một chút thôi".

Nữ hài hiểu ý Trạch Lân Thú, bắt đầu ra điều kiện với nó.
"Grà Grà".
Nó không muốn nghe! Máu của nó không phải cứ muốn là được.

Không thể cho đám nhân loại này.
"Tiểu Trạch!"
Nữ hài nhấn mạnh tên nó, Trạch Lân Thú nhìn nàng, ấm ức đi qua.

Nó là vì nàng, nó không muốn nàng tức giận.

Vậy nên tiện nghi cho đám nhân loại này rồi!
Nó vốn là Dị Thú có huyết mạch của Kỳ Lân.

Mà máu Kỳ Lân lại có tác dụng cứu người, đối phương chỉ cần còn một hơi thở, vậy thì đều có thể cứu.

Ngoài ra máu Kỳ Lân còn có tác dụng thay da đổi thịt, tái tạo kinh mạch và căn cốt.
Tuy nó là con lai có huyết mạch hỗn tạp, không thuần khiết và chủ yếu có sức mạnh vượt trội.

Nhưng huyết mạch nó vẫn có một chút được di truyền từ Kỳ Lân nên sẽ có tác dụng, chỉ là máu sẽ không được bằng huyết mạch thuần chủng.
Giữa yêu thú huyết mạch thuần chủng và huyết mạch hỗn tạp, đôi bên đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng.

Yêu thú thuần chủng sẽ luôn được bảo vệ, cho dù chúng sinh ra không có năng lực đặc biệt nào cả.

Nhưng riêng yêu thú có huyết mạch không thuần thì chỉ có Kỳ Thú mới được giữ lại.


Còn thứ dị dạng như Dị Thú sẽ bị đào thải cho dù chúng có sức mạnh vượt trội.
Trạch Lân Thú biến về hình dáng khổng lồ, để cho nữ hài lấy máu.

Nàng lấy năm bát máu đầy rồi đút cho từng người một.

Đút không vào? Vậy thì bóp miệng ra đổ vào.
Sau khi máu Trạch Lân Thú đi vào cơ thể năm người.

Da thịt trên người bọn họ bắt đầu lành lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy.

Sau đó là cần thời gian để tái tạo lại xương cốt bên trong là có thể tỉnh lại.
Nữ hài chưa dừng lại, nàng lấy ra một bông hoa giống như pha lê nhiều màu sắc.

Khoảnh khắc nàng lấy ra, trên trời vốn đang trong xanh bỗng dưng mây đen che phủ, sấm đánh đùng đoàng.
Bông hoa này có tên là Cửu Vận Đạo Liên Hoa.

Nữ hài cầm bông hoa trên tay, gương mặt trầm xuống, rơi vào suy tư.

Một lúc sau nàng cười tươi rói, nhìn xuống Vân Nhu đang hôn mê, giọng nói xa xăm.
"Tỷ tỷ định báo đáp ta như thế nào đây?"
Đoá hoa này được thai nghén ra từ thiên địa, trải qua 10 vạn năm mới có thể thành hình.

Nó hấp thụ đạo vận có trong thiên địa, hình dạng là một bông hoa sen chín cánh.

Vậy nên nó được gọi là Cửu Vận Đạo Liên Hoa.
Người sử dụng nó sẽ cơ hội có thể lĩnh ngộ đạo vận có sẵn trong nó.

Nó sinh ra từ thời Nguyên Sơ Đại Lục còn tồn tại, khi đó đạo vận trong thiên địa dễ dàng cho tu sĩ cảm ngộ.

Cũng vì vậy mới có thể sinh ra được Cửu Vận Đạo Liên Hoa.
Nhưng không biết vì lý do gì mà Vấn Thiên Đại Lục hiện tại không thể cảm nhận được đạo vận? Vậy nên khi nàng lôi Cửu Vận Đạo Liên Hoa ra mới khiến thiên địa sinh dị biến.

Một vật chứa đạo vận như này vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây mới phải.
Lần trước Vân Nhu ngộ đạo, dẫn ra Bạch Uẩn Liên Hoa, nàng cũng đã nhìn thấy dị tượng.

Vậy nên khi ở Vĩ Mặc Sâm Lâm, nàng mới không để Trạch Lân Thú tấn công đám người cứu Vân Nhu.

Hiện tại, đoá Cửu Vận Đạo Liên Hoa này để Vân Nhu dùng là hợp lý nhất.

Vân Nhu chắc chắn sẽ lĩnh hội được đạo uẩn có trong Cửu Vận Đạo Liên Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận