Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ

Sau một ngày một đêm không ngừng tìm kiếm, Ngự Lâm quân được phái đi rốt cục tại một chỗ bờ sông có thu hoạch.

Ngu thống lĩnh vừa nhận được tin tức lập tức chạy đến, hắn biết lúc này tình trạng của hoàng đế khẳng định không phải rất tốt, nếu như không xác nhận trước người tìm được còn sống hay đã chết, hắn cũng không dám trực tiếp bẩm báo.

Nhưng nếu người đã chết thì sao. Ngu thống lĩnh đang trên đường chạy tới nghĩ đến khả năng này, sắc mặt lập tức âm trầm lại. Mặc dù người đã chết hắn cũng phải cần bẩm báo, chỉ là khi đó hoàng đế có nổi điên hay không thì không nhất định.

Hoàn hảo, thời điểm hắn chạy tới bờ sông, Lý Tầm đã được quân lính vớt ra từ trong nước, hơn nữa còn dư lại một hơi, nhưng là chỉ còn lại một chút hơi.

Một cái mũi tên xuyên qua ngực, lại thêm ở trong nước ngâm không dưới năm canh giờ, vết thương cũng đã ngâm đến không có huyết sắc, có thể thấy được nếu như chậm một chút Lý Tầm dù không có chết đuối, vết thương mất máu tình hình cũng đủ để làm hắn mất mạng.

Ngu thống lĩnh không dám phí thời gian kiểm tra vết thương khác trên người Lý Tầm, trước tiên tùy tiện băng bó một chút thương tích nghiêm trọng liền vội vàng hoảng loạn mà đưa người trở về, chỉ sợ trên đường phát sinh vấn đề gì trực tiếp làm người này tắt thở.

Hoàng đế mới ra trướng, nhìn đến chính là Ngu thống lĩnh mới từ bờ sông gấp trở về muốn tìm thái y.

Thái y thấy hoàng đế bất động, rất có ánh mắt mà vọt đến bên người Ngu thống lĩnh xem xét tình huống của Lý Tầm, vừa thấy cũng nhíu mày.

Hoàng đế gắt gao cắn răng, thanh âm như là nghẹn ra tới: “Người, thế nào?”

Thái y vội đáp: “Lý đại nhân thương thế hiểm nghèo, chỉ có thể…Chỉ có thể…”

“Nói!”

Thái y lại chần chờ, nói: “Chỉ có thể giữ lại một hơi, còn lại nhìn tình huống.”

Hoàng đế nhắm mắt lại, thân hình lung lay một cái. Thái y vội muốn nhào tới đỡ, đã thấy hoàng đế thoáng lắc lư liền đứng vững, chỉ là sắc mặt tái nhợt rất nhiều.

“Trẫm muốn ngươi không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải đem người cứu về! Người nếu như là chết…” Hoàng đế bỗng nhiên thấy mờ mịt, hắn thầm nghĩ, nếu như người đã chết có thể làm gì bây giờ, lẽ nào cho thái y viện chôn cùng hay sao, nhưng này cùng thái y viện có quan hệ gì đây, hắn tuy là hoàng đế, lại cũng không có lý do trách tội. Vì vậy nói được nửa câu, liền nuốt trở vào.

Thái y tự biết trách nhiệm trọng đại, vội tuân mệnh hoàng đế, mang theo Lý Tầm trở về trong trướng.

Hoàng đế bỗng cảm thấy hiu quạnh, tựa hồ hiện tại không biết nên làm gì mới tốt.

Ngu thống lĩnh vừa nhìn liền biết hoàng đế tám phần cả đêm không ngủ, đang bị thương lại còn mỏi mệt, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng là rất thần kỳ, mà hoàng đế còn có vẻ không có ý muốn đi nghỉ ngơi, Ngu thống lĩnh để tránh vạn nhất liền đi theo hoàng đế chờ ở ngoài trướng.

Nhưng tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Ngu thống lĩnh nhìn ra điểm này, nghĩ thầm có lẽ chuyện về Lý Tầm có thể kích thích hoàng đế một chút, liền nói tới thời điểm tìm thấy Lý Tầm tình huống.

Lý Tầm lúc đó cưỡi ngựa của hoàng đế đi, mà con ngựa kia cũng coi như là vạn con chưa chắc thấy được ngựa tốt, tuy rằng tính tình xảo quyệt, nhưng vẫn có chút linh tính.

Ngự Lâm quân vốn là không có tìm được đến bờ sông nhanh như vậy, nhưng khi đang tìm kiếm được một nửa thì con ngựa kia bỗng nhiên chui ra, tại trước mặt mấy cái quân lính hí vài tiếng, quân lính đã được thông báo, Lý Tầm là cưỡi ngự mã đi, nếu phát hiện ngự mã Lý Tầm hẳn là ngay tại phụ cận. Cũng may mà quân lính đúng lúc đi theo, mới tại bờ sông sau một tảng đá lớn tìm được Lý Tầm xuôi dòng trôi giạt xuống lại bị tảng đá ngăn trở.

Dựa vào tình huống lúc đó, Ngu thống lĩnh đại khái cũng có thể suy đoán ra Lý Tầm gặp phải cái gì.

Này đó thích khách không có ngựa đương nhiên rất khó đuổi theo Lý Tầm đang cưỡi ngựa, chắn hẳn bọn họ cuối cùng thay đổi vũ khí dự định trực tiếp bắn chết, có thể Lý Tầm lúc ấy đang muốn qua sông, bởi vậy sau khi trúng tên trực tiếp rơi xuống nước, thích khách bên kia có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó không quá chuẩn xác, liền cho là Lý Tầm đã chết hoặc là phát hiện Lý Tầm không phải hoàng đế, vì vậy không có thêm một đao. Mà mũi tên kia đâm không trúng chỗ yếu hại, Lý Tầm mới không bị mũi tên này làm mất mạng, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Ngu thống lĩnh có thể nghĩ đến, hoàng đế đương nhiên cũng có thể căn cứ vào tình huống hắn nói suy đoán ra tám chín phần, càng nghĩ lại càng hoảng sợ, nếu như mũi tên kia lại chuẩn một chút, hoặc là những người kia tiến lên chém thêm một đao, bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là một khối thi thể.

Vẻ mặt hoàng đế càng ngưng trọng ủ dột, nhíu chặt mày, đem tình huống tái hiện lại một lần trong đầu, theo suy nghĩ dần bắt đầu rõ ràng, một cái nghi vấn đột nhiên nhảy ra.

“Các ngươi như thế nào lại tìm được chỗ trẫm ẩn nấp?”

Dù có lời dặn của hoàng đế tìm ở hướng bắc làm cơ sở, Ngự Lâm quân tìm Lý Tầm đều bỏ ra một ngày một đêm, vậy bọn họ làm sao lại tìm được chính mình? Phải biết rằng con ngựa kia sau khi chấn kinh hoảng quá không lựa đường không biết chạy bao xa, một đường chạy như bay cũng sẽ không lưu lại vết máu quá rõ ràng, này đó Ngự Lâm quân ở tình huống không biết bọn họ phương hướng như vậy làm sao trong vòng mấy canh giờ liền tìm đến bên kia được?

Ngu thống lĩnh động tác dừng một chút, lập tức thò tay vào trong lòng lấy ra mấy mảnh đồ vật.

“Thần tại nơi xảy ra chuyện phát hiện cái này, đoán chừng có lẽ là Lý đại nhân thả xuống, liền để thuộc hạ chia ra đi tìm, quả nhiên rải rác dọc theo đường đi liên tiếp phát hiện vật ấy, chúng thần chính là theo thứ này tìm tới.”

Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt, lập tức trợn to hai mắt, thời điểm vươn tay ra còn đang run rẩy. Ngu thống lĩnh không cần có lệnh liền đem mảnh đồ vật kia đều giao vào trên tay hoàng đế.

Đó là mấy mảnh giấy, thực rõ ràng từng là sách sau lại bị người phân làm mấy mảnh nhỏ, trên giấy còn viết chữ, chữ viết uyển chuyển, đúng là bút tích của Lý Tầm.

Hoàng đế dường như có thể tưởng tượng đến Lý Tầm từng nghiêm túc viết mấy thứ này thế nào, thế nhưng hiện tại quyển sách hoàn hảo này đã không còn, người viết nó cũng thoi thóp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui