Edit bởi: Mụt chiếc Thiên Bình t10 u mê cái đẹp và Đường Đường
Tóm tắt: Tôi kết hôn với người đàn ông mới chỉ gặp 2-3 lần.
Ở Bắc Kinh bây giờ đang là tháng 11, thời tiết se se lạnh.
Gió thu cuốn lá rơi trên đường.
8 giờ sáng, trên đường đang là giờ cao điểm, xe cộ kẹt cứng.
Ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm kính, bên trong cửa hàng đồ cưới trông khá yên tĩnh, có vẻ hơi nóng khiến lòng bàn tay người ta đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Ngu Tích xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nhìn vào gương.
Người bên trong gương cũng đang nhìn cô.
Lông mày lá liễu, mặt trái xoan, mắt hạnh như nước, tóc vén gọn về phía sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi và đôi tai trắng như ngọc.
Ngu Tích trời sinh đã có khuôn mặt ngoan ngoãn hiền lành, cốt cách tốt đẹp, cho dù không vui cũng không lộ ra nửa điểm u ám ác ý.
Cũng chính khuôn mặt này đã khiến lão gia Thẩm gia trong nháy mắt yêu thích cô, thậm chí không thèm để tâm đến việc Ngu Tích là người câm, nói cô chính là người thích hợp nhất.
Vì vậy, Thẩm gia đã đưa ra quyết định là chọn cô thay vì chị ba của Ngu Tích.
Điều đó khiến chị ba cô tức giận đến mức ban đêm đạp tung cửa phòng và tát Ngu Tích.
Khiến Ngu Thần và Thẩm Hoa Quyên ở phòng chính phải sững sờ.
Kết quả là cô ta bị Ngu Thần tát hai cái vào mặt.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Ngu Thần đang bảo vệ Ngu Tích.
Trong lòng cô biết rõ, thứ mà ông ta bảo vệ chính là cuộc hôn nhân với Thẩm Gia.
Cả hai đều là một trong những gia đình danh giá ở Kyoto.
Từ lâu, Thẩm gia và Ngu gia luôn là bạn bè.
Sở dĩ cuộc hôn nhân này là do thế hệ trước hứa hẹn với nhau, đối tượng kết hôn là con trai thứ hai của Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Thuật- nhân vật huyền thoại có thể tung hoành ngang dọc trong giới tài chính, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh khi còn trẻ.
Về phần Ngu Thần, ông chỉ có 3 cô con gái.
Cô con gái lớn Ngu Việt là một người phụ nữ thành công trên thương trường, năm nay đã 36 và đã kết hôn, sinh con.
Những người còn lại chỉ có người chị ba Ngu Thanh và cô con gái út Ngu Tích.
Không có ai thích hợp cho cuộc hôn nhân này.
Sau khi mẹ cô, Dương Quý Lan, biết được, bà không hề tỏ ra vui vẻ, thậm chí còn có vẻ mặt khó coi, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào kêu lên "Tề Đại Phi Ngẫu".
Chú thích: 齐大非偶qí dà fēi ǒu: ám chỉ gia cảnh không cân xứng, địa vị thấp, hơn không dám trèo cao, giàu quá không môn đăng hộ đối.
Sau khi Ngu Tích tốt nghiệp, bà ấy vẫn luôn thúc giục cô ấy tiếp tục đi xem mắt.
Trong lòng mẹ, con gái ngoan ngoãn, mềm yếu lại còn không nói được, nửa đời sau nương tựa nhau để sống cũng là vấn đề, tốt nhất nên tìm một người thật thà, biết yêu thương người khác.
Ngu Tích ngày nào chưa kết hôn, chưa có ai để dựa vào, trái tim người làm mẹ như bà luôn treo lơ lửng không thể buông bỏ.
Vì vậy bà đã không ngừng sắp xếp cuộc xem mắt này đến cuộc xem mắt khác.
Ngu Tích ít nhiều cũng hiểu điều đó.
Mặc dù cô rất muốn nói với mẹ rằng cô có thể tự lo cho mình, nhưng trong lòng cô cũng biết rằng bà sẽ không tin, cũng không an tâm.
"Thẩm thiếu phu nhân, quần áo đã chuẩn bị xong, xin mời cô đi theo tôi.
Cô nhìn xem mình muốn đeo loại vòng cổ nào?" Quản lý Lương dẫn theo hai trợ lý đi tới, chắp tay bên người, cung kính khom người nói với cô.
Lịch sự, lễ phép, không dám có một chút sơ suất.
Ngu Tích khẽ gật đầu, đứng dậy theo quản lý đi vào phòng trang sức.
Hành lang rất yên tĩnh, đôi giày cô đi hôm nay là giày cao gót 12 cm, mới đi được hai bước, mu bàn chân cô đã đau nhức.
Ngu Tích chậm rãi di chuyển, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Quản lý Lương thấy cô khó chịu, vén váy cô lên nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, mắng trợ lý bên cạnh: "Đôi giày dự phòng đâu? Các cậu làm việc kiểu gì đấy?"
Hai trợ lý đỏ mặt tía tai, vội vàng đi lấy đôi giày khác.
Quản lý Lương cúi đầu xin lỗi lần nữa, Ngu Tích lắc đầu ngăn cô lại, cảm thấy không thoải mái.
Tất nhiên, không phải vì quản lý Lương cứ khom lưng cúi đầu với cô, mà là vì người chồng nổi tiếng của Ngu Tích trong giới thượng lưu Bắc Kinh, vì Thẩm gia.
Ngu Tích là một người rất bình thường, từ nhỏ cô đã sống với mẹ là Dương Quý Lan và cha dượng Chu Hải.
22 năm ngắn ngủi, cô đi học, đi làm, mọi thứ đều đúng lịch trình, dậy sớm đi làm mỗi ngày không khác người bình thường.
Cô đã từng đến những cửa hàng sang trọng, các câu lạc bộ cao cấp tương tự trước đây, và Ngu Tích đã quá quen với việc nịnh cao đạp thấp, nhưng cô lại thường là người bị giẫm lên một cách "thấp kém".
Mặc dù lúc này vị trí bị đảo ngược, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác đồng cảm với người quản lí đó, trên mặt cô hiện lên một tia ngượng ngùng.
Phòng trang sức rất lớn, trên kệ trưng bày và trong những chiếc hộp nhung đã mở ra là những dãy trang sức rực rỡ, rất nhiều trong số đó đều là sản phẩm tinh xảo vừa mới từ nước ngoài mang về.
Ngu Tích không biết nhiều về đồ trang sức, nhưng cô có thể chắc chắn rằng mỗi món đồ đó đều có giá trị rất lớn.
Cô thực sự không thể chọn được.
Quản lý Lương cho rằng cô không hài lòng, liền toát mồ hôi lạnh, "Còn có một bảo vật khác mà tôi vừa mang về từ nhà đấu giá Christie's vào ngày hôm qua, và nó đã được vận chuyển bằng máy bay vào sáng nay.
Xin thiếu phu nhân chờ một chút, tôi sẽ cử người lấy nó đến ngay."
Ngu Tích chưa kịp ngăn lại, cô ấy đã đi ra ngoài.
Đợi được một lúc, Ngu Tích cảm thấy muốn đi vệ sinh, nhưng váy cưới cô mặc quá rườm rà, cô nhìn nữ trợ lý đứng bên cạnh cầu cứu.
Nữ trợ lý hiểu rõ, "Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Ngu Tích lấy điện thoại di động ra, khuôn mặt đỏ bừng mà gõ phím, "Tôi muốn đi vệ sinh."
Nữ trợ lý nhanh chóng đóng rèm, giúp Ngu Tích cởi váy cưới ra.
Áo cưới bình thường đều cần ít nhất hai người cởi, nhưng dây lưng không hiểu sao lại vướng vào nhau, nữ trợ lý cố gắng tháo đến đỏ mặt, Ngu Tích bị kéo cũng rất khó chịu.
Cô cắn môi dưới, do dự có nên ngăn cản hay không.
"Để tôi." Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên sau lưng cô.
Ngu Tích còn chưa kịp phản ứng, đã có người dùng lực nhẹ nhàng mà chính xác, mạnh mẽ kéo thẳng thắt lưng của cô.
Ngu Tích theo bản năng liền thẳng lưng.
Phần sau của chiếc váy cưới được thiết kế khoét sâu, đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông xuyên qua một lớp đăng ten mỏng áp vào da cô.
Trong vô thức, vùng da nào bị chạm đến đều nổi da gà.
Cũng may vừa chạm đã buông, dây thắt đã được thả ra.
Hai gò má Ngu Tích hơi đỏ lên, cô một tay ôm ngực, quay đầu lại, đối diện khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thuật.
Người đàn ông trước mặt cao lớn cường tráng, không mặc áo khoác ngoài, trên người là một chiếc áo sơ mi trắng tinh phối cùng áo ghi lê mỏng, quần tây thẳng tắp, nhìn cực kỳ phong độ.
Tính cách anh khá ôn hòa, nhưng lại có một đôi mắt híp, xếch lên, loại ánh mắt dễ khiến người ta cảm thấy bá đạo.
Đặc biệt là khi anh không cười, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thuật âm trầm khó tả, bị kiềm chế đến mức có chút lạnh lùng.
Nhưng đôi mắt đó thực sự rất đẹp, và có một phong cách đặc biệt quyến rũ khi anh cười.
Chỉ là, Ngu Tích luôn có chút sợ hãi Thẩm Thuật.
Cô thậm chí còn cảm thấy anh có khí chất giống Ngu Thần, tuy không thẳng thắn bằng, nhưng anh thực sự nghiêm khắc, có một loại điềm tĩnh tự nhiên.
Những khi ở bên cạnh anh, cô lại không thể thở nổi.
Đôi mắt anh nhìn cô từ trên xuống dưới, như thể anh đang kiểm tra xem chiếc váy cưới có phù hợp hay không.
Ngu Tích bị làm cho có chút hoang mang.
May mắn thay, anh quay đi sau khi nhìn cô, không nấn ná quá nhiều.
Sau khi quản lý Lương mang sợi dây chuyền tới, Thẩm Thuật lấy từ trong hộp ra đeo vào cho cô, dịu dàng nói: "Đi thôi." Bàn tay lớn và mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng đỡ lấy lưng Ngu Tích.
Mặc dù cô đã rất kiềm chế, tuy chỉ là chạm nhẹ vào người cô, nhưng lưng của Ngu Tích vẫn cứng đờ.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người khác giới xa lạ, chứ đừng nói đến một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, lạnh lùng và áp bức như vậy.
Hơn nữa, họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Nghĩ đến buổi chiều sẽ cùng Thẩm Thuật đi đăng ký kết hôn, trong lòng cô đã tràn ngập hoang mang và phiền muộn.
Khi đi ngang qua phòng trưng bày, một cuộc nói chuyện giữa hai cô gái vang lên, rất rõ ràng vì hành lang quá yên tĩnh, "Vợ của ngài Thẩm thật đẹp, nhưng cô ấy có vẻ không nói nhiều lắm."
Một giọng nói khác chế nhạo, "Cô ngưỡng mộ cái gì? Cô cho rằng tại sao cô ta không nói chuyện? Rõ ràng là cô ta bị câm."
Ngay sau đó, thanh âm lúc trước vang lên, mang theo chút không thể tin được: "Thật sao?"
"Vì sao tôi phải gạt cô? Tôi còn nghe được cô ta là con ngoài giá thú."
Ngu Tích sắc mặt tái nhợt, ngón tay theo bản năng co quắp.
Tuy nhiên, người có sắc mặt tái nhợt hơn cô là quản lý Lương, cô ta vội vàng lau mồ hôi trên trán và giải thích: " Thưa ngài,..."
"Tôi không muốn nhìn thấy hai người này tại bất kỳ cửa hàng nào dưới trướng tiệm vàng bạc đá quý Trung Hằng"
"Vâng vâng, tôi đã hiểu!"
Một câu nói nhẹ tênh đã quyết định cả sự nghiệp của người khác.
Sắc mặt Ngu Tích ngoài tái nhợt cũng chỉ là tái nhợt.
Lúc đi ra ngoài, cô một mực cúi đầu, không phát ra chút âm thanh nào.
Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra cô có chút kỳ quái, rất hiếm khi mở miệng giải thích: "Bàn luận chuyện riêng của khách hàng sau lưng họ là đại kỵ, cho dù hôm nay không phải cô, hai người này cũng không thể ở lại đây, đây là vì hình ảnh thương hiệu."
"...."
Ngu Tích gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Điều này là để cửa hàng quản lý nhân viên tốt hơn, cô ấy hiểu tất cả những điều này.
Chỉ là một câu nói của người "bề trên" có thể quyết định sinh tử của người ở dưới, cô vẫn cảm thấy thật khó chịu khi nhìn thấy sự thật trần trụi như vậy.
Cô hiểu và nắm rõ cách ứng xử nhất định của những người như họ, nhưng cô vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Rốt cuộc trên đời này có ai không phạm sai lầm?
Vào một giờ chiều, Ngu Tích và Thẩm Thuật đã lãnh chứng tại Cục Dân Chính.
Thủ tục rất đơn giản, hỏi thăm thông thường, sau đó chụp ảnh, ký tên và nhận sổ đỏ của từng người.
Trên đường trở về, Ngu Tích ngồi ở ghế sau xe.
Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài, đến năm giờ thì trời đã tối.
Bầu trời che lấp bởi mây, chân trời u ám, mây đen dày đặc rủ xuống như thể chốc lát sẽ mưa.
Cô nhướng mày nhìn, đôi mắt nhắm lại, cuộn mình trong góc, thỉnh thoảng bị tiếng động cơ xe chạy qua ngoài cửa sổ đánh thức, thỉnh thoảng lại tò mò liếc ra ngoài cửa sổ.
Lặng lẽ như người vô hình.
Chiếc Maybach này là bản kéo dài, hàng ghế sau rất rộng rãi, hai người gác mỗi người một góc.
Từ khóe mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Thuật dựa vào ghế với tư thế thoải mái, đôi mắt hơi nhắm lại, đôi chân thon thả bắt chéo tự nhiên, ống quần gọn gàng thẳng tắp, thậm chí trông có chút sắc bén.
Thẩm Thuật rất đẹp trai, nhưng loại đẹp trai này quá lãnh khốc, sau khi vẻ ngoài dịu dàng mất đi, biểu tình của anh rất dọa người, khiến người ta phải nản lòng mà tháo lui.
Cô vừa nhận ra một sự thật rằng có một người đàn ông vừa có thể đẹp trai mà cũng vừa xinh đẹp, không phô trương năng lực, nhưng ngồi ở đó một cách lặng lẽ cũng khiến cô hoàn toàn không thể bỏ qua.
Ngu Tích đương nhiên biết Thẩm Thuật không phải ôn nhu như vẻ bề ngoài vậy.
Cô đã từng tận mắt chứng kiến cách anh chế nhạo mọi người trong các cuộc họp của công ty, đặc biệt là khi Thẩm Thuật sử dụng giọng Bắc Kinh và nói một cách mỉa mai, từng từ từng từ đâm chọc người khác, có thể đem thể diện của họ dẫm đạp trên đất.
Nhóm giám đốc điều hành cấp cao thường mắt trên đỉnh đầu lại giống như cháu trước mặt Thẩm Thuật, họ cũng không dám tỏ ra hung dữ.
Nhưng bất cứ ai đã nhìn thấy anh lúc "khuyên nhủ" người khác thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩ quyến rũ nào đối với người đàn ông này.
Rất lâu sau đó hai người mới gặp lại, vẫn là ở chỗ của Ngu Thần.
Ngày hôm đó là buổi hẹn hò xem mắt do Ngu Thần sắp xếp cho cô và thiếu gia Tiêu gia, nhưng đối phương đã trễ hai tiếng đồng hồ và không có mặt.
Trong phòng tiếp khách, không khí im lặng chết chóc bao trùm.
Hai tách trà trên bàn đã nguội từ lâu, hương trà cũng đã nhạt.
Ngu Thần đứng bên cửa sổ, hút một điếu thuốc, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.
Vu Thế Kính ở bên cạnh không dám phát tiết, suy nghĩ một chút nói: "Có thể là trên đường đi bị kẹt, sao không gọi điện thoại hỏi...?"
"Ông muốn hỏi cái gì? Nói với Tiêu Thần rằng con gái của Ngu Thần tôi đây không phải là không thể gả đi, chuyện này quên đi, tôi sẽ chọn người khác cho con gái mình."
Ngu Thế Kính xấu hổ cất điện thoại đi.
Ngu Tích trong lòng thở phào nhẹ nhõm, kêu một tiếng "A Di Đà".
Cô đối với con cháu đời thứ hai của nhà họ Tiêu không có chút tình cảm nào, nghe nói anh ta là con cháu nhà giàu, gã trăng hoa thường cặp kè, chơi đùa với minh tinh, tin xấu bay đầy trời.
Lúc này, có người gõ cửa đi vào, cô ngẩng đầu nhìn, là Thẩm Thuật.
Khi đến cửa, anh ta nhanh chóng nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, sau đó bước vào, gọi một tiếng "Chú Ngu."
Nhìn thấy anh, sắc mặt Ngu Thần có vẻ tốt hơn, liền ra hiệu cho anh ngồi xuống bàn.
Bàn ăn không lớn, hơn nữa anh cao lớn, vai rộng lưng rộng, Ngu Tích ngồi ở chỗ đó liền cảm thấy có chút chật chội.
Cô lặng lẽ nép sang một bên để tránh chạm tay vào anh, khóe mắt liếc nhìn bàn tay của người đàn ông trên bàn, lòng bàn tay rộng, các đốt ngón tay thon dài, hơi nắm lại thành một nắm tay và khép lại một cách tự nhiên, lịch sự và chu đáo.
Cổ tay áo không có nếp nhăn, vì cánh tay cong nên một phần áo sơ mi trắng lộ ra.
Mặc dù ngồi thẳng, nhưng tư thế rất thoải mái, không hề câu nệ như những người cùng lứa tuổi khi nhìn thấy Ngu Thần, nói cười đều ung dung, tự nhiên.
Người đàn ông này nhất định phải có xuất thân phi thường, nếu không sẽ không có khí phách như vậy.
Nghe được anh cùng Ngu Thần nói chuyện, Ngu Tích lơ đãng xoa xoa tay.
Cô có chút khát nước, không khỏi nhìn về phía trước.
Ấm trà ở trong góc cách cô một mét, muốn uống trà thì phải đứng dậy lấy, vậy thì giết cô luôn cho rồi.
Nhưng mà, thực sự là quá khát rồi.
Bây giờ đầu cô đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, như hai kẻ tiểu nhân đang đấu đá trong đó.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua nhấc ấm nước lên.
Anh rót đầy cốc của Ngu Thần trước, nhân tiện cũng rót đầy cốc của cô.
Ngu Tích ngẩn ra, không biết có phải anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô không, theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt phượng đỏ thâm thúy quyến rũ của anh.
Trong đó phản ánh cái nhìn bất lực của cô.
Anh không nhịn được cười, lại ngồi xuống.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, một chiếc xe tải lớn từ bên cạnh chạy tới, tài xế đánh mạnh tay lái sang một bên.
Vì quán tính, cô lập tức bị nghiêng người ra sau.
Thẩm Thuật nhanh mắt nhanh tay, đỡ cô một phen.
Cô vô thức nắm lấy cánh tay anh.
Thẩm Thuật thoạt nhìn gầy gò, vậy mà bắp thịt từ cánh tay rắn chắc, nóng rực.
Qua lớp áo mỏng, những đường cơ bắp căng phồng vẫn hiện rõ trong lòng bàn tay cô, hơi nóng phả vào người cô.
Ngu Tích như là có lửa đốt trên tay, vội rút tay lại, mặt đỏ bừng.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Hai người im lặng một hồi, Thẩm Thuật ho khan một tiếng, chủ động cười một chút, phá vỡ yên lặng: "Đồ đạc của em khá nhiều, đêm nay có khả năng chuyển không hết, tôi giúp em kiếm công ty chuyển nhà, ngày mai lại tiếp tục chuyển."
Có người giúp hỗ trợ sắp xếp loại việc vặt này, Ngu Tích cầu còn không được, hơn nữa anh an bài như vậy cũng hợp lý, cô gật đầu đồng ý.
"Em đói chưa? Có muốn ăn trước một chút đồ ăn không? Phải một lát nữa mới đến nhà hàng."
Ngu Tích gật đầu, sau đó lập tức cảm thấy mình như vậy có chút thất lễ, lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.
Cô có một đôi mắt hạnh ngập nước, ánh mắt mênh mông sương mù, người thấy người thương.
Thẩm Thuật nở nụ cười, bất giác lại nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô trong sân trên Thập Sát Hải.
Ngày đó Ngu Thần gọi anh, muốn thương lượng chuyện hôn nhân hai nhà, chờ anh đưa ra quyết định, ông ta liền rời đi.
Chạng vạng, sắc trời trở tối.
Mưa nhẹ như dệt, như đầu kim, như lông vũ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tản hơi lạnh vào trong gió.
Nói là sân trong, nhưng kỳ thực phong cách bên trong giống như hoa viên ở Tô Châu hơn, sân sau là đình viện có đình, hành lang và eo bên bờ sông, đẹp đẽ, thanh tịnh mà hữu tình.
Một cây cầu đá dài bắc qua mặt hồ Bích Đàm nối giữa hai bờ sông, giữa hồ có một cái đình bốn góc mái đình cong cong.
Một bóng hình yểu điệu mà yên tĩnh đang ngồi đối diện với Thẩm Thuật bên trong, chính là Ngu Tích.
Tiếng mưa hòa cùng tiếng nước chảy róc rách trong hồ nhân tạo rất ồn ào, nhưng cô tựa hồ không để ý tới, lẳng lặng ngồi trong đình đọc sách một mình.
Cô trông thật mảnh mai với chiếc cổ thanh mảnh, mái tóc đen dài xõa trên đôi vai gầy.
Khuôn mặt trắng nõn, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu lam nhạt dưới làn da đó, mảnh khảnh, tinh tế và mỏng manh.
Tuy nhiên, mái tóc của cô rất đen và bóng, đôi môi có màu sắc rực rỡ, sự tương phản rõ nét như vậy khiến cả người cô trở nên sống động, có một sức hút khó tả.
Đôi mắt tựa sóng trong nước, mày tựa như Thanh Sơn Đại.
青山黛: (黛: dùng để chỉ than vẽ lông mày ; phẩm xanh đen - loại phụ nữ thời xưa hay dùng để vẽ lông mày) Những ngọn đồi xanh ở phía đông của ngôi làng, nhìn từ xa, hiện ra một màu xanh đậm, giống như loại mực xanh đen mà các cô gái dùng để vẽ lông mày đẹp.
Một dòng dài, dòng uốn lượn và chảy về phía xa.
Đó là đóa thủy tiên treo mình trong mưa phùn, cũng giống như một bức tranh cuộn lặng lẽ phản chiếu trên mặt hồ sáng trong.
Thẩm Thuật kinh ngạc phát hiện thân thể mình có chút nóng, hứng thú nhướng mày.
Anh đột nhiên hiểu tại sao Ngu Thần giấu con gái mình kĩ như vậy.
Luật pháp và trật tự ở Bắc Kinh không tốt lắm.
Đáng tiếc, cô là một người câm.
Nếu không, có thể đoán sẽ có không biết bao nhiêu thanh niên ở Kyoto sẽ vì cô cúi đầu.
Dường như ý thức được mình đang bị nhìn gắt gao, Ngu Tích có chút lo lắng nhìn về phía này.
Thẩm Thuật đã thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở lại bình thường lãnh đạm.
"Tổ tông của tôi, trời mưa thế này sao cháu lại ra đây?" Cầu Trí Vân nhìn thấy Thẩm Thuật ở đầu cầu bên kia từ xa, vội vàng cầm ô chạy qua cầu.
"Chú Cầu, chú chớ lo lắng thái quá như vậy, cháu không phải là một cô gái nhỏ yếu ớt, chỉ một chút mưa cũng có thể mắc bệnh." Thẩm Thuật bật cười, dưới chân bước như gió, đạp nước mưa bắn khắp mặt đất.
Anh còn có lịch trình vào hôm nay.
Cầu Trí Vân vội vàng đi theo, ân cần dạy bảo: "Ông nội của cháu bảo chú phải trông chừng cháu, người trẻ tuổi các cháu đừng lúc nào cũng coi thường sức khoẻ mình.
"
Một thoáng qua ngày hôm ấy, lúc đó, tâm trí anh đầy công việc và lịch trình bận rộn, anh cũng không để ý lắm, sau đó phải xử lý công việc phiền hà, anh đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ấy trong đêm khuya.
Tựa như dư âm còn lại sau cơn say, từng chút từng chút một rõ ràng hơn.
*********
Tác giả có vài điều muốn nói về những bài viết mới, hôn nhân gia đình, cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn.
chênh lệch 8 tuổi.
Nam chính, nam phụ từ có hảo cảm đến bắt đầu yêu sâu đậm, nữ chính cưới trước yêu sau.
Thích ứng lẫn nhau, chậm rãi hâm nóng.
Phòng xưa bén lửa, nam chính lạnh lùng như hoa chậm rãi rơi vào tay giặc không thể kiềm chế.
- -----
Mọi người đọc thấy có lỗi thì báo mình với nha, mình mới bắt đầu edit lấy kinh nghiệm, trình độ chưa cao lắm hihi.
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây!.