Tóm tắt chương: Ngu Tích, chúng ta nói chuyện nhé.
- ---
Trong lồng ngực Ngu Tích có chút ngột ngạt, không có hứng thú cùng Sơ Ý tán gẫu, liền tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện, đi vào phòng tắm rửa.
Gần sáu giờ, Tạ Phổ gửi tin nhắn cho cô, nói xe đến đón cô đã ở dưới lầu.
Ngu Tích tâm tình không vui đi xuống lầu, để anh ta đưa cô đến khách sạn mà Thẩm Thuật đã đặt trước.
Thẩm Thuật đặt phòng tổng thống, gian phòng rất rộng, có phòng khách, phòng làm việc, phòng tiếp khách, tất cả đều ở một nơi, mỗi góc đều được sắp xếp rất có trật tự, phía đông có ban công có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Ngu Tích vừa vào cửa liền sửng sốt, không hiểu vì sao lại muốn đặt khách sạn.
Bọn họ không phải buổi tối sẽ trở về sao?
Thẩm Thuật đang ngồi xử lý văn kiện trên bàn gỗ được làm nguyên khối, nghe thấy âm thanh liền đặt bút xuống, nới lỏng cổ tay áo đi về phía cô.
Khi đến gần, anh rất tự nhiên chải mái tóc hơi rối của cô, nắm tay cô, cười hỏi: "Sao em không đeo chiếc nhẫn anh vừa chọn cho em?"
Ngu Tích gõ điện thoại: [ Đắt quá, em sợ nó bị hỏng nên đã cất nó đi, nếu không sau này cần sẽ không có để sử dụng.]
Thẩm Thuật nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô cảm thấy cô thật đáng yêu, "Một viên kim cương có thể bị vỡ được sao?"
Ngu Tích bị câu hỏi của anh làm cho bối rối.
Thẩm Thuật ngừng trêu chọc cô, vòng tay qua eo cô.
Ngu Tích mặc một chiếc váy làm bằng vải sa tanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bó sát eo, mặc dù áo khoác dày nhưng vòng eo vẫn mềm mại tinh tế không bằng một nắm tay, anh có thể dễ dàng véo một cái.
Tay hơi dùng sức, cô đã ngã vào trong lòng anh, vội vàng vươn tay nắm lấy vai anh.
Thẩm Thuật có mùi thông thoang thoảng trộn lẫn với một chút mùi thuốc lá.
Ngu Tích nghĩ nghĩ, đoán rằng vừa rồi có lẽ anh hút thuốc.
Cô đã phát hiện ra rằng Thẩm Thuật có thói quen hút thuốc khá nặng, đặc biệt là khi anh đang tập trung làm việc.
Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, nhưng cô thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhàn nhạt trên người anh, có lẽ anh đã về nhà sau khi hút thuốc.
Có lẽ anh nghĩ chính mình che dấu rất kỹ.
Có điều, anh khí chất xuất chúng, tao nhã mà sạch sẽ, không có mảy mảy chút gì không đúng mực, nhưng không ngờ anh lại là một người nghiện thuốc lá.
Nhìn từ bên ngoài, cái thói quen này thực sự không hiện hữu rõ ràng chút nào.
Nhưng Ngu Tích cũng có thể hiểu rằng anh là người thường xuyên bận rộn với công việc, áp lực rất lớn mà lại ở một mình, vì vậy anh có thể cần một số cách để tiêu khiển.
Họ đến nhà hàng phương Tây ở tầng dưới để ăn tối.
Như thường lệ, Thẩm Thuật thay cô gọi món, cũng gọi món như thường, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi ý kiến của cô rồi mới tiếp tục.
Tất cả những gì Thẩm Thuật gọi đều là món ăn yêu thích của Ngu Tích, chẳng hạn như gan ngỗng, bít tết cá tuyết và quả thông, được phục vụ trên đĩa từng món một.
Anh vẫn luôn chu đáo như vậy, có anh ở bên, dường như Ngu Tích cái gì cũng không cần làm, cứ để anh an bài là được.
Nhưng cảm giác này không giống một cặp đôi, cô thực sự giống như một món quà anh nhận được, là kiểu mua một tặng một, coi cô như con nít mà đối xử.
Có lẽ khuôn mặt và cơ thể của cô vẫn hợp với gu của anh, vì vậy anh không tiếc rẻ trưng ra bộ mặt tươi cười với cô.
Ngu Tích cảm thấy có chút thất bại cùng bức bối.
"Lát nữa anh đi gặp đối tác rất quan trọng." Lúc sắp ăn xong, anh giải thích với cô: "Buổi tối anh không về, sợ để em một mình sẽ bị sợ hãi.
"
Ngu Tích hơi giật mình nhìn Thẩm Thuật.
"Chờ anh, buổi tối làm xong việc anh sẽ trở về với em." Thẩm Thuật nói.
Ngu Tích cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt thiêu đốt của anh, không biết có phải là nhìn nhầm hay không, nhưng vẫn gật đầu.
Thẩm Thuật ăn xong liền rời đi, vừa đi vừa khoác áo, đưa điện thoại lên tại, nghe đầu dây bên kia nói chuyện.
"Phu nhân, mời đi lối này." Tạ Phổ hơi hơi đưa tay, chuẩn bị dẫn cô lên phòng.
Ngu Tích đi theo Tạ Phổ trở lại phòng tổng thống theo con đường ban nãy đã đi.
Đêm đã khuya, cô nghĩ ánh đèn chói mắt nên chỉ bật một chiếc đèn tường mờ ảo, tắt hết các đèn còn lại.
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bóng cây quay cuồng, mặt trăng lặng lẽ leo lên ngọn cây, hắt ra ban công những tia ánh sáng yếu ớt cô độc.
Gió thổi, lá xào xạc.
Ngu Tích ngồi có chút buồn chán, nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối.
Cô khuỵu gối vùi đầu vào cánh tay.
Thẩm Thuật nói buổi tối sẽ trở về...
Chẳng lẽ chỉ là tùy tiện nói thôi sao?
Cô cũng không biết chính mình đã chờ lâu như vậy, cũng không biết là như thế nào.
Không tức giận lắm, chỉ là có chút bực bội khó hiểu.
Nghĩ đến nụ cười dịu dàng thâm trầm, ánh mắt rộng rãi bao dung của Thẩm Thuật, thật sự có cảm giác cô là cả thế giới.
Đáng tiếc, trên thực tế, anh một chút cũng không để cho cô cảm thấy an toàn, nói ra cũng chỉ là tùy tiện đùa giỡn mà thôi.
Nhưng cũng phải thôi, người như anh làm sao có thể thật lòng quan tâm cô chứ.
Ngu Tích không đợi anh nữa, thay đồ ngủ, ôm gối ngủ thiếp đi.
Thẩm Thuật nửa đêm trở về, mở cửa đi vào, bước chân nhẹ nhàng.
Ngu Tích đã ngủ rồi, váy ngủ không che được đôi chân thon thả trắng nõn, lộ ra hơn nửa bắp chân, chăn bông bị kéo xuống đất.
Bước chân anh nhẹ hơn, bóng đen cao lớn dần di chuyển, dừng lại bên giường, trong nháy mắt bao trùm lấy cô.
Ngu Tích cau mày, giống như không quen với bóng tối đột ngột bao trùm thế này, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, phảng phất như đang lo lắng có con ma nào đó đang đứng bên giường.
Dường như cảm thấy có chút bất an, cô ôm chặt một chiếc gối khác trong tay.
Chiếc váy ngủ màu trắng củ sen này rất ngắn, bởi vì động tác lật người của cô, dây treo mỏng manh màu trắng đã trượt sang một bên, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng, khiến người ta thèm thuồng vô hạn.
Ngu Tích có một khuôn mặt thuần khiết, nhưng dáng người của cô lại cực kỳ nóng bỏng.
Thẩm Thuật ở bên giường dừng một chút, đem áo khoác vừa cởi ra đặt ở một bên, cởi cà vạt.
Anh có uống chút rượu, còn lâu mới say, nhưng không biết có phải do nhiệt độ trong phòng quá cao, trong người như có lửa đốt.
Thẩm Thuật ngồi xuống bên giường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cau mày.
Sau khi bình tĩnh lại, anh xoay người ôm Ngu Tích vào trong lòng.
Vì nhất thời cả cơ thể như không trọng lượng, cô gái vô thức bám vào vai anh, vặn vẹo khó chịu trong vòng tay anh, tìm tư thế thoải mái.
"Ngu Tích", Thẩm Thuật nhẹ giọng gọi cô, vỗ vỗ cánh tay trắng nõn mịn màng.
Ngu Tích nửa mê nửa tỉnh, mí mắt nặng trĩu.
"Thật xin lỗi, buổi tối anh phải bàn một dự án rất quan trọng nên về muộn", Thẩm Thuật giải thích, thật lâu cũng không có phản hồi, quay đầu nhìn lại, cô đã rơi vào giấc ngủ lần nữa.
Anh bật cười, lắc đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của cô.
Làn da trắng như sữa của Ngu Tích làm cho đôi môi cô càng thêm căng mọng, trong lòng khẽ động, anh bước nhanh hơn một bước, cúi đầu hôn cô.
Anh nhẹ nhàng tấn công vào, nhưng vấp phải sự kháng cự nhẹ.
Cô thật sự buồn ngủ, khó chịu nức nở, tựa hồ như bị người khác quấy rầy giấc ngủ của mình làm cho khó chịu, cô dùng bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên vai anh.
Nhưng lượng sức lực này căn bản không đáng kể, thật sự không đẩy ra được, Thẩm Thuật vẫn nửa ôm lấy cô, không có ý định buông ra.
Anh cạy răng cô, hôn dọc theo môi cô, dần dần hôn sâu hơn khiến cô có chút bối rối.
Chỉ là cô có vẻ phối hợp không tốt lắm, hai mắt mơ hồ mở ra một nửa, sau đó lại nặng nề nhắm lại.
Ngu Tích phát ra vài tiếng thút thít, thanh âm đã có chút nức nở, như đang cầu xin tha, lại như đang nói mình thật sự buồn ngủ, rất muốn ngủ.
Ngu Tích có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Thuật, tuy rằng Thẩm Thuật rất biết kiềm chế, nhưng mỗi lần uống rượu, anh sẽ có chút bốc đồng hơn so với bình thường.
Nhưng hôm nay cô thật sự rất buồn ngủ, trong lòng có chút oan ức.
Cảm giác được cô thật sự chống cự, Thẩm Thuật buông Ngu Tích ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác này, trong lòng có chút mềm nhũn, ngoài miệng lại nói: "Buông em cũng được, nhưng mà hôn chồng em thêm một cái đi."
Ngu Tích ban đầu gần như đã ngủ.
Nhưng, khi nghe những lời này, cô mở mắt ra như thể bàng hoàng ngồi dậy từ trong cơn bệnh nặng.
Vẻ mặt của Ngu Tích vô tội, có chút không thể tưởng tượng nổi, như thể không cách nào tưởng tượng được lại có thể có một người quá đáng như vậy, lúc này còn bắt nạt người khác.
Trong mắt Thẩm Thuật hiện lên một tia ý cười sâu xa, cuối cùng không nói một lời nào, tha cho cô.
Anh đặt cô dưới chăn và cẩn thận đắp chăn cho cô.
Vừa được tự do, Ngu Tích nặng nề nhắm mắt lại.
Thẩm Thuật ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô một hồi, sau đó bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Lần này Ngu Tích chìm vào giấc ngủ say, ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Thuật đã không còn ở bên cạnh.
Gần 9 giờ, Tạ Phổ đến đón cô, "Ngài Thẩm sắp ra nước ngoài, để tôi đưa phu nhân về, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô muốn tự ăn hay để người mang lên phòng? "
Ngu Tích lắc đầu, đứng lên quyết định tự mình đi ăn cơm.
Ngồi trong phòng điểm tâm ít người, cô vừa gặm chiếc bánh mì trong miệng vừa nghĩ anh quả nhiên là muốn ngủ cô.
Bữa cơm của cô cũng chẳng còn mùi vị gì.
Cô không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào, ăn xong điểm tâm liền quay trở về.
Sau đó, Ngu Tích bận rộn với công việc một thời gian, những ngày của cô vẫn như trước, không có gì khác biệt.
Cho đến sáng thứ hai hôm đó, tổng giám đốc Nghiêm Nhan dẫn một chàng trai trẻ trông khá tươi trẻ bước vào, giới thiệu với mọi người trong văn phòng: "Đây là giám đốc kế hoạch mới, Tiêu Lâm, chúng ta làm quen với nhau nhé."
Mọi người tò mò nhìn, Ngu Tích cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn theo.
Người thanh niên này khoảng hai mươi sáu mười bảy tuổi, tuy dung mạo tuấn tú nhưng ăn mặc rất thời trang, tóc tẩy nhuộm vàng, trên tai đeo một chiếc hoa tai kim cương màu lam, có vẻ không đáng tin cậy.
Anh đút một tay vào túi, mí mắt buồn chán rũ xuống, trên mặt viết đầy dòng chữ "Đừng ngại yên ổn mà đến chọc tôi", trông không giống như là đến để đi làm.
Tuy nhiên, ông chủ Cố Diên dường như không để ý đến điều này, rời đi ngay sau khi giới thiệu.
Ngu Tích không hề nghi ngờ, đây là người nhà của nhân vật cấp cao nào đó, là "hoàng thân quốc thích" đến đây giết thời gian.
Ngu Tích luôn luôn nhớ quy tắc đầu tiên để giữ vị trí của mình, lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ có thể cúi đầu, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Lâm có tính cách rất lạnh lùng, còn có chút tự cao, anh ta có văn phòng độc lập của riêng mình, nằm ở cuối hành lang, thường không giao tiếp với mọi người, chỉ thỉnh thoảng ra khỏi văn phòng để chỉ đạo họ làm vài thứ.
"Cả ngày nghiêm mặt, như thể chúng ta nợ anh ta hàng triệu kế hoạch dự án hàng quý, tôi còn phải sửa đi sửa lại, vậy mà anh ta còn soi mói không dứt." Từ Vi Vi đi tới với khuôn mặt u ám.
Ngu Tích liếc nhìn về hướng cô ấy đi tới, biết rằng cô ấy vừa mới từ văn phòng của Tiêu Lâm đi ra.
Cô không muốn tham gia vào chuyện này, đang định cúi đầu làm việc của mình, Từ Vi Vi lại tóm lấy cô mà kể khổ: "Cô không cảm thấy anh ta có vấn đề gì sao? Một tên được vào nhờ mối quan hệ thì tự tin từ đâu mà có? Tôi thực sự không phục!"
Một đồng nghiệp khác cũng đi tới và lẩm bẩm, "Đúng vậy, đúng vậy, tôi thực sự không thể chịu đựng được anh ta nữa."
"Nếu như cô không thể, cô có thể nói thẳng trước mặt tôi." một giọng nói vô cảm truyền từ phía sau.
Mấy người lập tức im lặng, ngượng ngùng quay đầu lại.
Tiêu Lâm đứng sau lưng họ với vẻ mặt bình thường, giơ một chồng tài liệu trong tay lên và ném chúng xuống bàn trước mặt họ một cái "bộp".
Sau đó, trước mặt mọi người, anh ta hỏi Từ Vi Vi: "Bây giờ hãy nói cho tôi biết, tại sao cùng một công ty dịch thuật lại đầu tư nguồn lực và sức lực như nhau, nhưng giá trị thương hiệu của công ty aec lại cao hơn của Hải Thụy?"
Các câu hỏi nối tiếp nhau, không quá gay gắt, nhưng câu hỏi nào cũng mấu chốt, hỏi đến mức khiến Từ Vi Vi không nói nên lời.
Đây là một khoản sổ sách lộn xộn ở hầu hết các công ty, bình thường nào có ai thật sự nghiêm túc mà phân tích loại này chứ.
Sau đó anh ta lại nhìn Ngu Tích, cau mày, không biết vì sao đi ngang qua cô, lại hỏi Tống Khả bên cạnh.
Sau vài câu hỏi, cả văn phòng chìm trong im lặng.
Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Lâm tới đây để giải trí, giết thời gian, nhưng không ngờ anh ta lại có sự am hiểu tinh thông với các liệu như vậy.
Trong tuần tiếp theo, Tiêu Lâm đã tiến hành chấn chỉnh mạnh mẽ công ty, sáp nhập các vị trí có tỷ lệ thay thế cao và sa thải nhiều người.
Lúc đầu người nào người nấy đều khó chịu mà buông lời oán hận, cũng rất kiêng kị, nhưng với thành tích ngày càng tiến bộ, anh ta cũng không ngần ngại chi tiền thưởng, lòng tốt và quyền lực của Tiêu Lâm nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, tiếng nói cũng dần thay đổi.
Mà điều đó, cũng chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi.
"Thật ra Tiêu tổng cũng khá đẹp trai, hơn nữa anh ấy cũng rất có năng lực, nhưng không hiểu sao anh ấy lại để kiểu tóc không đáng tin cậy như vậy, thoạt đầu khiến tôi còn tưởng Tiêu tổng là một tiểu xã hội đen."
Ngu Tích chỉ có thể cười.
Từ Vi Vi lại nói: "Không biết anh ấy có bạn gái chưa nữa...."
Lúc này thang máy đến, Ngu Tích ngẩng đầu nhìn, thấy người bên ngoài liền sửng sốt.
Từ Vi Vi cũng sững người, đỏ mặt.
Tiêu Lâm khẽ liếc nhìn họ, "làm phiền rồi, cho qua."
Lúc này Ngu Tích mới nhận ra rằng cô đã chặn đường anh vào, vội vàng lùi lại.
Tiêu Lâm nhìn cô một lần nữa, mỉm cười một cách khó nhận ra, một tay đút vào túi quần bước vào.
Từ Vi Vi đã nhìn trộm anh suốt, Tiêu Lâm chỉ đơn giản là quay lại, để cô ấy nhìn một cách hào phóng, còn mỉm cười với cô ấy.
Từ Vi Vi xấu hổ đến mức vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Lâm đi xuống hai tầng liền rời đi.
Khi cửa thang máy lần nữa đóng lại, Từ Vi Vị hưng phấn nắm lấy tay cô nói: "Sao trước đây tôi không nhận ra Tiêu tổng đẹp trai như vậy? Nụ cười của anh ấy thật dễ gây nghiện mà."
Ngu Tích không nói nên lời.
Xin hỏi trước đây người đã từng gọi anh ta "tóc vàng xoi mói" là ai?
Hai người chia tay ở cửa, Ngu Tích đi đến ga tàu điện ngầm chờ tàu.
Không biết hôm nay có chuyện gì, đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy tàu điện ngầm đến.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói "Một phần của Tuyến 1 và Tuyến 3 ngừng hoạt động hôm nay do đường bị sụt lún" được phát trên đài phát thanh.
Ngu Tích chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, sau đó cô tìm ứng dụng taxi, mới biết mình phải xếp hàng chờ ít nhất một giờ.
Cô chán nản, quyết định đến một nhà hàng gần đó để giải quyết vấn đề bữa tối trước.
Ai ngờ, vừa đi ra khỏi trạm đường sắt liền gặp Tiêu Lâm.
Anh ta đang cúi đầu nghe điện thoại, một giọng nữ the thé ở đầu bên kia nói: "em không muốn chia tay, em hối hận rồi.
Tiêu Lâm, nếu anh không đến, em sẽ tự tử."
Bên kia nói luyên thuyên ồn ào một hồi, anh ta vừa di chuyển điện thoại ra xa một chút, tựa như phiền âm thanh bên kia ầm ĩ, thản nhiên nói.
"Muốn sao cũng được."
Anh ta đi quá nhanh, rất vội vàng, Ngu Tích không kịp né tránh, hai người va vào nhau.
Khi điện thoại di động của anh ta rơi xuống đất, có một tiếng "bụp" và màn hình vỡ tan.
Tiêu Lâm sửng sốt một lúc trước khi lấy lại tinh thần, nhìn cô vừa tức giận vừa buồn cười, "tôi và cô sao lại xui xẻo như vậy chứ, trong một ngày mà gặp phải hai người phụ nữ phiền phức?"
Ngu Tích "..." bọn họ không phải rất quen thuộc với nhau sao, cái gì mà "Người phụ nữ phiền phức" chứ.
Nếu anh ta không phải là ông chủ của cô, cô thực sự nghĩ tốt, cô không thể làm gì anh ta.
Tiêu Lâm nói điều đó dĩ nhiên cũng có đạo lý.
Phó Ty Lãng, ông chủ lớn đứng sau Hải Thụy, là chú của anh ta, nhưng Phó Tư Lãng sở hữu rất nhiều tài sản, công ty này ông ấy hoàn toàn nuôi thả, tùy tiện ném cho Cố Diên một cái xoẹt cũng chưa từng hỏi đến.
Anh ta đến Hải Thụy lần này chủ yếu là vì không muốn về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, và tránh các loại hẹn hò mù quáng do cha mình sắp xếp.
Phó Tư Lãng không dặn dò cái gì khác, chỉ dặn dò hắn chiếu cố Ngu Tích, ít nhất đừng gây khó dễ, ông ấy hiển nhiên hiểu rõ đức hạnh của cháu trai này.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh, Tiêu Lâm nhướng mày mà nở một nụ cười hiếm hoi, giọng điệu bất cần đời mà nói chuyện với ông ấy: "Chú ba, tình nhân của chú bộ dạng cũng không tồi."
Phó Tư Lãng tức giận lấy điếu thuốc trên miệng xuống, cười mắng, "Cút ngay! Người ta có người nhà, là một vị bằng hữu bảo chú giúp đỡ chiếu cố con bé chút."
Để được Phó Tư Lãng coi là bằng hữu, còn đặc biệt chiếu cố, hẳn là có chút lai lịch.
Tiêu Lâm ngay từ đầu đã chú ý nhiều hơn đến Ngu Tích.
Anh ta càng ngạc nhiên hơn khi biết cô không nói được.
Sau đó, anh ta vô tình phát hiện ra bản thảo mà cô đã dịch, trình độ chuyên nghiệp đến mức khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, lúc này mới buông bỏ thành kiến với cô.
"cô ở đâu, tôi đưa cô về." Tiểu Lâm lấy thẻ điện thoại ra, không chớp mắt ném chiếc điện thoại vô dụng vào thùng rác bên cạnh.
Ngu Tích vốn muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, suy nghĩ một chút, cô quyết định không lãng phí thời gian.
Xe của Tiêu Lâm là một chiếc Ferrari màu xanh lam, lái rất nhanh, trên đường đi anh ta không nói với cô một lời nào, cứ thế đưa cô đến tiểu khu.
Thiên Hi phóng tầm mắt vào đều là những dinh thự nổi tiếng trong toàn bộ thủ đô, nhưng anh ta thậm chí không nhấc mí mắt, đưa người về liền rời đi.
Nhìn bóng lưng xe rời đi, Ngu Tích cảm thấy kỳ quái.
Nhờ có những sự việc vừa rồi, liền cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng không cảm thấy đặc biệt buồn khi sắp trở về ngôi nhà trống trải.
cô đeo túi bước lên lầu, mở khóa cửa.
Vừa mở cửa ra, cô liền sửng sốt, trong phòng khách xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Là Thẩm Thuật đang làm việc, nghiêng người về phía cô, phòng khách thiếu ánh sáng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình laptop soi sáng gương mặt tuấn tú của anh.
Nghe được thanh âm, Thẩm Thuật ngẩng đầu, nở nụ cười với cô nói: "em về rồi sao."
Ngu Tích vô ý thức buông túi trong tay xuống, có chút khó đối phó tình huống đột ngột này.
Thẩm Thuật đặt laptop xuống, đi tới.
Thân hình anh cao lớn, đôi chân thon thả, mỗi bước đi dường như đều dẫm lên nhịp đập của trái tim cô.
Ngu Tích đã ngây ngốc bị kéo vào trong ngực, anh cúi đầu áp môi lên trán cô, cảm nhận hơi thở ấm áp mềm mại từ dưới da truyền đến, trong lòng mềm nhũn: "sao lại ngơ ngác như vậy."
Giọng nói anh mang theo ý tứ cười cười, hình như cũng có chút cưng chiều không thể nhận ra.
Ngu Tích do dự giơ hai tay lên, ôm lấy thắt lưng gầy mà tràn đầy sức mạnh của anh, đem gò má dán ở trước ngực anh, cũng không nói gì.
Thẩm Thuật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, ngón tay gầy gò trắng nõn lơ đãng hơi căng thẳng, lộ ra vẻ bất an, trong lòng anh trầm xuống, trĩu nặng.
Trong vô thức, anh dùng sức, ôm chặt lấy cô.
Thẩm Thuật rất lý trí, khi còn đi học, giáo sư đánh giá anh là người lý trí, khách quan và đáng tin cậy.
Chỉ cần anh đặt mình vào công việc, anh sẽ cống hiến hết mình cho và phấn đấu để đạt đến sự hoàn hảo.
Anh là người thích cô đơn, có thể chịu đựng được tịch mịch, nhốt mình trong phòng làm việc một tuần cũng không thành vấn đề.
Công việc của anh không cố định, không có gì lạ khi anh lên máy bay riêng, bay ra nước ngoài ngay lập tức trong trường hợp khẩn cấp.
Chuyến đi này cũng rất khẩn trương, một câu chào cũng không kịp nói cùng Ngu Tích.
Đến nơi, cũng chỉ kịp tắm rửa thay quần áo rồi đi họp, bận bịu hai ngày mới nhớ đến cô gái bị anh ném ở khách sạn.
Khi đó, anh đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của khách sạn, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới chân, có thể nhìn bao quát cảnh đêm nhộn nhịp của thành phố.
Trong lòng không biết vì sao có chút trống rỗng, đồng thời cũng có chút áy náy.
Cô không thể nói, cũng không thể diễn đạt tốt suy nghĩ của mình, vì vậy hầu hết thời gian cô chỉ giữ những suy nghĩ của mình trong lòng.
Anh rất bận rộn, không có thời gian để giao tiếp với cô một cách đàng hoàng.
Nhưng trên thực tế, anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi và hoang mang trong lòng cô về tương lai.
Anh đối xử với cấp dưới vừa nghiêm khắc cũng vừa đóng góp, anh có thể kiểm soát cấp dưới của mình rất tốt, xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân khá tốt, cũng có thể hòa thuận vui vẻ với gia đình và bạn bè của mình, nhưng cô vợ nhỏ này khiến anh hơi đau đầu, anh không biết làm thế nào để đối xử với cô một cách tốt nhất.
Tâm tư cô tinh tế mà nhạy cảm, thường khiến anh phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, để không vô tình khiến cô tổn thương.
Thẩm Thuật suy nghĩ một chút, nói: " Ngu Tích, chúng ta nói chuyện nhé em.
".