Ngày hôm sau là thứ bảy, khó có được lúc nghỉ ngơi.
Đương nhiên, những ngày không cần đi làm càng lười biếng hơn, hơn nữa tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi, trong phòng kéo rèm rất kín, tối đen như mực tựa như trời còn chưa sáng, Ngu Tích vẫn ngủ một mạch rất sâu.
Cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ kéo cô dậy từ trong chăn, cô lập tức ngã vào một cái ôm ấm áp.
"Còn chưa dậy sao, mèo nhỏ lười biếng." Thanh âm của Thẩm Thuật rót vào tai cô, mang theo sự thân thiết cùng cưng chiều khó tả.
Lỗ tai Ngu Tích nóng lên, rốt cục buồn ngủ mở ra hai mắt.
Thẩm Thuật ôm ngang cô lên, anh quanh năm đều tập thể dục, cao lớn cường tráng như vậy, ôm cô nặng chín mươi cân giống như ôm búp bê, không hề tốn một chút sức lực.
Ngu Tích sửng sốt, thân thể của cô theo động tác đi lại của anh có chút lắc lư, trong nháy mắt bị anh ôm đến bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy anh một tay kéo màn ra.
"xoạt" một tiếng, ánh nắng chói mắt đột nhiên từ cửa sổ chiếu vào.
Ngu Tích bị ánh sáng chiếu vào liền nhanh chóng che lại hai mắt, vô thức vùi đầu vào trong lồng ngực của anh.
Bất kể là ai, khi đang ngủ say mà bị ép buộc thức dậy như vậy cũng không dễ chịu gì, cô hiếm khi trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng buồn bực lại có chút bất mãn.
Thẩm Thuật chẳng những không có khó chịu, ngược lại giống như phát hiện một đại lục mới, cực kỳ hứng thú nhướng mày, "lúc em tức giận cũng rất đẹp."
Anh đùa giỡn người khác cũng một bộ dạng vô cùng đoan chính đứng đắn, ánh mắt miên man xâu xa khiến người khác mơ mộng không thực.
Ngu Tích hoàn toàn không chống đỡ được, cô khẽ cắn răng, đẩy nhẹ anh một cái, ra hiệu bảo anh đặt cô xuống.
Thế nhưng Thẩm Thuật trực tiếp bế cô vào nhà vệ sinh, tim Ngu Tích đang còn đập loạn nhịp, người đã được anh ung dung bế tới bồn rửa mặt
Anh hơi đè xuống, đặt hai tay lên bên hông cô, dáng người cao lớn như một ngọn núi, sừng sững khó chạm đến, ép tới mức cô dường như không thở nổi.
Anh chắn ở trước người, phía sau là bồn rửa mặt vừa cứng vừa lạnh lại hẹp, chỉ có dưới đùi chạm xuống dưới một chút xuống mặt ghế, cô như treo lơ lửng giữa không trung, ngay cả trái tim cũng như đang treo ngược, thực sự vô cùng khẩn trương.
Cố tình cô lại không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt không có chút uy hiếp nào trừng anh.
Anh lại là tay cáo già lão luyện, cẩn thận đánh giá biểu tình không biết là hoảng loạn hay căm phẫn trên mặt cô, chỉ cảm thấy cô như vậy vô cùng sống động, cực kỳ đáng yêu.
Anh yêu thích cực kỳ cái dáng vẻ này của cô.
Anh cúi đầu định hôn lên vành tai cô, cô sửng sốt vội vàng né tránh, anh hôn vào khoảng không, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Anh cười nói: "hôn một chút nào em, cũng không làm gì khác, lát nữa còn phải ra ngoài đấy."
Bị anh chọc vào nỗi lòng, Ngu Tích càng cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ đến mức sắp thiêu cháy.
Anh khẽ vân vê cằm cô, hôn xuống, nhẹ nhàng vừa hôn vừa mút, cô bị anh hôn đến mức ngửa ra sau, người bất giác lún xuống bồn rửa mặt, chỉ có thể bám lấy anh theo bản năng.
Hôn đến mức đốt lửa trên người, bàn tay anh mò vào vạt áo cô, dây áo tinh tế trượt khỏi vai cô, bất lực rơi dọc theo cánh tay trắng như tuyết.
Cô chợt bừng tỉnh, đẩy anh ra rồi dùng hết sức nhảy xuống.
Cô giống như một con thú nhỏ hoảng loạn, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường, đi đến phòng tắm bên ngoài để rửa mặt.
Cửa rõ ràng là khép hờ, nhưng Ngu Tích tựa hồ có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của Thẩm Thuật
Bữa sáng hôm nay rất hợp khẩu vị của Ngu Tích, bánh bao cua vỏ mỏng, nhiều nước, đặc biệt tươi, vô cùng mềm, cô nhịn không được lại ăn thêm mấy miếng.
Khi ăn đến chiếc thứ tám cô do dự đứng lên, vô thức chạm vào cái bụng đã ăn đến mức tròn vo của mình.
Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn nhiều cũng không béo, hơn nữa béo một chút cũng rất đáng yêu."
Ngu Tích không tin lời nói nhăng nói cuội này của anh.
Trước khi một người phụ nữ tăng cân, đàn ông sẽ thuyết phục cô ấy ăn nhiều hơn, nhưng khi cô ấy thực sự tăng cân, đàn ông sẽ nhanh chóng cảm thấy phiền chán.
Đến lúc đó, sợ rằng anh ghét bỏ cô cũng không kịp.
Cô lắc đầu, ý bảo là ăn no rồi, nhưng lại không nhịn được liếm môi.
Thẩm Thuật nhìn thấy liền buồn cười, nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh bao trước mặt cô, giọng điệu dỗ dành: "nếu em không ăn nữa, lát nữa sẽ chui hết vào bụng anh."
Vẻ mặt của cô rối rắm, như thể cô ấy vẫn đang trong cuộc chiến giữa trời và người.
Thẩm Thuật ra vẻ muốn đưa tay ra lấy lại, cô liền vội vội vàng vàng đi trước anh một bước lấy một cái, há miệng cắn một ngụm.
"chậm thôi em." Anh trách móc nói.
Nhưng cô lại không hề sợ hãi, ăn ngon lành hết mấy chiếc tiểu long bao.
Thẩm Thuật thật sự không hiểu sự dè dặt, rối rắm khó hiểu của mấy thiếu nữ các cô, vừa rồi còn do dự như vậy, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thoải mái tự nhiên.
Bất quá những lời này không thích hợp nói trước mặt cô.
"em thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài."
Anh không nói đi đâu, Ngu Tích mơ mơ hồ hồ mà đi thay quần áo.
Mở cửa phòng thay đồ ra, cô sững sờ, bên trong treo đủ loại váy đầm nữ, đều là số đo của cô, không biết anh mua cho cô lúc nào.
Mặc dù đây đều là những thứ anh căn dặn người khác chuẩn bị, nhưng cô vẫn có chút cảm động.
Cô chọn một lúc rồi chọn một chiếc sườn xám màu bạc ánh trăng có hình hoa hải đường quấn quanh vạt áo, cô đang lo lắng không có phụ kiện nào tương xứng, liền lấy ra một chiếc khóa cài ve áo màu bạc từ hộp đựng đồ dưới đáy.
"anh thấy có đẹp không?" Ngu Tích thay xong liền đi ra ngoài.
Thẩm Thuật đang đeo cà vạt, khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh dừng lại một chút, quay đầu nhìn sang chỗ khác, "đẹp lắm."
Ngu Tích hồ nghi nhìn anh, thầm nghĩ vì sao nói cô xinh đẹp anh lại không nhìn lấy một cái?
Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Thẩm Thuật cười nói: "rất đẹp, đẹp đến mức người ta không dám nhìn nhiều."
Trên má cô lại ửng hồng, ánh mắt cô không khỏi dừng lại trên người anh.
Thẩm Thuật còn chưa mặc âu phục, áo sơ mi trắng như tuyết nhét vào thắt lưng màu đen, lộ ra khuôn eo thon gọn mạnh mẽ, khiến cho đôi chân được bao gọn trong ống quần của anh trở nên thon dài hữu lực.
Ngu Tích liếc mắt một cái cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giả vờ xoay người đi tìm cái túi.
Hơi thở nóng rực quen thuộc từ phía sau truyền tới, trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, người đã được một vòng tay ôm vào lòng, nụ hôn tinh tế mơn trớn giữa làn tóc, dày đặc âu yếm trên cổ cô.
Kiểu dáng của chiếc sườn xám không mới mẻ độc đáo, nhưng chất liệu rất tốt, là loại vải tơ tằm đắt tiền, nhưng nó cũng mỏng manh như không, thời điểm bàn tay to rộng ấm áp của anh dọc theo khuy áo vuốt ve, cảm giác nóng bỏng như cũng bao trùm lấy cơ thể cô.
Anh bế cô đặt lên bàn, rèm cửa trong phòng đều được kéo ra, không sáng lắm, có chút nhá nhem mê hoặc người thiếp đi.
Nhưng loại hoàn cảnh này sinh ra cảm giác mơ màng, Ngu Tích khẽ run, anh vùi vào cần cổ hôn cô, động tác khẩn trương mạnh mẽ, không còn biểu tình bình tĩnh ngày thường, cô chịu không nổi, cánh tay trắng nõn nhéo tay của anh, giống như nhắc nhở.
"Không có việc gì, cuộc hẹn của anh lúc hai giờ chiều, lát nữa chúng ta còn có thể ăn bữa cơm."
Cuối cùng anh cũng đạt được ước nguyện của mình.
"Ting ding ding" chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Thẩm Thuật cài khuy áo, cúi người nhận điện thoại rồi đứng lên, nhấc chân đi về phía cửa sổ.
Ngu Tích sờ sờ cần cổ của mình, trên lòng bàn tay có một tầng nóng ẩm mồ hôi, khó chịu mà buồn bực dính ở trên người cô, tựa như vừa mới tắm hơi xong.
Bộ dạng chật vật như vậy, cô không thể không tắm, ảo não mà trừng mắt nhìn Thẩm Thuật một cái, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh.
Anh đang nói cười cùng người ở đầu dây bên kia, hẳn là đối tác làm ăn của anh, trên người anh thì gọn gàng, áo quần chỉnh tề, chỉ có mình cô là chật vật như vậy.
Cô có chút hối hận, cảm thấy không nên để anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, cô tựa hồ cũng không thể chống cự lại anh, chỉ có thể buồn bực đi vào phòng tắm.
Mở vòi, nước lạnh chảy ra.
Cô dùng hai tay vốc nước lên, hất lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, cảm thấy hơi giật mình.
Vừa tùy tiện lại vừa không dè dặt, cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng anh lại lúc săn lúc vờn thành thạo như vậy, cô lại càng buồn bực, không ý thức mà bẻ bẻ ngón tay trắng nõn như củ hành của mình.
Cũng không biết là đang phân cao thấp với anh hay với bản thân mình.
Thẩm Thuật trước tiên dẫn cô đi ăn cơm, ăn được một nửa thì nhận được điện thoại, vội vàng quay về công ty.
Tuy nhiên, lần này anh đưa cô đi cùng, cũng không để cô một mình trong phòng ăn như lần trước.
Mặc dù Ngu Tích không muốn đến công ty của anh, nhưng vẫn bằng lòng đi cùng anh.
Bị anh ném ở công ty còn tốt hơn.
Do đó, cuộc hẹn không biết là gì ban đầu dự kiến là Thẩm Thuật giờ chiều đã bị hoãn lại đến buổi tối.
Anh rõ ràng là người quan trọng trong bữa hẹn ấy, vì vậy muốn hoãn lại liền hoãn lại, đối phương cũng không có ý kiến gì.
Văn phòng của Thẩm Thuật rất lớn, Ngu Tích trước đây đã từng tới đây một lần, lần này cô được dẫn vào trong phòng tiếp khách.
Âm thanh bị cửa chớp chặn lại từ từ truyền vào trong tai, cô ngồi trên ghế sô pha hơi nghiêng người nhìn thấy những bóng người lay động, đều mặc âu phục, Thẩm Thuật ngồi sau bàn làm việc nghe bản báo cáo nghiêm túc như vậy, khiến cô giống như một vị khách không mời mà đến, có vẻ vừa vô lý vừa ngượng ngùng.
Tựa như tình nhân nhỏ bị Kim ốc tàng kiều trong sách.
Nhận thức được điều này, Ngu Tích càng không dám thở mạnh, sợ có người phát hiện có người đang ở trong phòng tiếp khách.
Cô không thể hiểu những báo cáo chuyên môn này, cảm thấy buồn chán, dần dần dựa vào ghế sô pha mà ngủ thiếp đi mất.
giấc ngủ dần sâu hơn, một lát sau người liền lệch sang một bên, lảo đảo ngã lên bàn trà đem di động ở trên bàn đẩy rớt xuống đất.
Chợt nghe "rầm" một tiếng vật nặng rơi xuống đất, văn phòng ngay lập tức yên tĩnh lại.
Giám đốc Hoàng đang báo cáo cũng giật mình dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa chớp đang đóng chặt, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật đến mày cũng không nhấc lên, chỉ có bên môi xuất hiện một nụ cười nhẹ, động tác lật dở văn kiện trong tay vẫn chậm chạp như trước, "nuôi dưỡng một con mèo nhỏ, không nghĩ tới nó nghịch ngợm như vậy, đừng bận tâm, ông cứ nói tiếp đi."
Giám đốc Hoàng sửng sốt, ý nghĩ kỳ lạ "Thẩm tổng cũng nuôi mèo sao" nhanh chóng xẹt qua trong đầu, ông ta vội vàng thu liễm tâm trí, tiếp tục báo cáo.
Âm thanh Thẩm Thuật không lớn, nhưng trong phòng quá mức yên tĩnh, thời điểm anh nói chuyện, tất cả mọi người đương nhiên sẽ ở trong tư thế nghe dặn dò chỉ đạo, cho nên Ngu Tích có thể nghe rõ anh lời nói.
Gì chứ? Cho dù là kiếm lý do thoái thác cũng thật quá đáng.
Tùy tiện nói một câu cũng không quên đùa giỡn cô.
Trước đây sao cô có thể nghĩ anh là người đứng đắn lại đáng tin cậy cơ chứ.
Đúng vậy, trước kia sao lại có suy nghĩ đó chứ.
Mặc dù anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng anh cũng đem lại cảm giác đặc biệt đáng tin cậy.
Rốt cuộc đợi đến khi cuộc họp của anh kết thúc, Thẩm Thuật đóng cửa văn phòng lại, sau đó đến chỗ Ngu Tích mở cửa.
"Đi thôi, đi ăn tối nào, người chúng ta hẹn đã tới rồi."
Lúc này Ngu Tích mới đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Dọc đường, cô ngoan ngoãn đi theo anh, nhưng Thẩm Thuật vẫn phát hiện ra vẻ lơ đãng của cô, liền hỏi cô "để em phải chờ lâu, không vui sao?"
Ngu Tích lắc đầu.
Người làm thuê như các cô đã làm việc lâu, quen bị người khác sai khiến, làm sao có thể tức giận vì phải chờ đợi chứ.
Có nơi để chờ còn có đồ ăn để ăn.
Có lẽ vẻ mặt Ngu Tích ngoan ngoãn như vậy, lại khiến Thẩm Thuật cảm thấy hơi khó chịu, nhìn thấy Ngụy Lăng từ cuối hành lang sải bước đi tới, anh đưa tay nhận lấy một chiếc áo khoác lông cáo màu trắng của từ tay anh ta, cẩn thận mặc vào cho cô.
"Đừng để bị lạnh."
Anh bắt lấy bờ vai gầy gò của cô, Ngu Tích giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Thuật thần sắc chăm chú, có chút nghiêm túc, "về sau ra ngoài không được ăn mặc phong phanh như vậy, nghe rõ chưa nào?."
Hai gò má cô hơi ửng đỏ, trái tim rung động, có một hơi ấm diệu kỳ lan tỏa trong cơ thể cô.
Cô lấy điện thoại di động ra để gõ, nhỏ nhẹ giải thích rằng cô có mặc quần giữ nhiệt.
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Thuật dành cho mình, giống như ánh mắt của anh vẫn luôn trực diện mà nóng bỏng dán chặt vào cô không chớp mắt.
Mặc dù nó gây cho cô rất nhiều áp lực, nhưng nó cũng mang lại cho cô cảm giác an toàn khó tả.
Nói là cuộc hẹn, nhưng thực ra Thẩm Thuật chỉ đưa cô đi gặp một người mà thôi.
Một người đàn ông.
Khi đến nơi, đối phương đang ngồi uống trà bên cửa sổ, mặc một bộ âu phục màu xanh đậm nổi bật giữa đám đông, tóc chải gọn gàng sau tai, lộ ra vầng trán đầy đặn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức sống.
Ngay cả khi ngồi, cũng có thể thấy rằng dáng người cao lớn thẳng tắp.
Thấy bọn họ tới gần, anh ta cũng không đứng dậy, mà chỉ cười chào hỏi, "để tôi chờ đến mọc rể." Ánh mắt có chút dò xét lướt qua Ngu Tích, nhưng anh ta chỉ là khách khí dò xét một chút, rất nhanh liền thu hồi.
Ngu Tích đoán được người này hẳn là cùng Thẩm Thuật có quan hệ tốt.
Quả nhiên liền thấy Thẩm Thuật cười liếc anh ta một cái, không chút khách khí nói: "cậu chờ được bao lâu rồi nói tôi nghe một chút xem."
Anh đưa tay kéo ghế cho Ngu Tích, ấn vai cô ra hiệu cô ngồi xuống, lúc này mới ưu nhã mà ngồi xuống.
Phó Tư Lãng chỉ cười, lại nhìn về phía Ngu Tích, đôi mắt anh ta nheo lại, "Không giới thiệu một chút sao?"
Người đàn ông này anh tuấn đoan chính, nhìn vừa khoan thai lại mạnh mẽ, lúc trêu chọc người khác cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ngu Tích lặng lẽ liếc mắt đánh giá anh ta, nào biết anh cũng đang nhìn cô, trong mắt hiện lên nụ cười ôn hòa, tự nhiên mà hào phóng.
Ngu Tích đỏ mặt, quay đầu có chút bối rối nhìn về phía Thẩm Thuật.
"Phó Tư Lãng, bạn bè của anh trong kinh doanh." Thẩm Thuật giới thiệu với cô, cũng không có ý định nói gì thêm nữa, sau lại nhàn nhạt nói: "Ngu Tích, vợ của tôi, cậu đã từng gặp."
Ngu Tích hơi sửng sốt, không khỏi ngu ngơ nghĩ, trong lời nói của anh ẩn chứa rất nhiều tin tức.
Khi nào cô ấy gặp ông chủ Phó?
Phó Tư Lãng chỉ mỉm cười, cả hai bắt đầu trò chuyện về công việc.
Ngu Tích không hiểu, cũng ngại hỏi thêm, chỉ có thể yên lặng nghe, yên lặng ăn đồ trong đĩa.
Nhà hàng mà Thẩm Thuật lựa chọn là một nhà hàng cổ điển của Nhật Bản, nguyên liệu rất tươi ngon, nghe nói sáng hôm đó đều được bay từ Hokkaido lên, đầu bếp cũng là người địa phương, giá cả rất cao, địa điểm phải đặt trước hai tuần.
Tuy nhiên, thân phận của Ngu Tích cũng rất cao quý, tựa hồ như không cần đặt chỗ.
Món sushi này hương vị rất ngon, nhưng cô ăn hai miếng thì hơi no, cô nhìn qua bàn rồi nhìn nồi lẩu sukiyaki ở góc đối diện.
Ngu Tích do dự một chút, món đó cách cô quá xa, lại ở bên cạnh Phó Tư Lãng.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Phó Tư Lãng đang nói chuyện với Thẩm Thuật, "về việc này, tôi đang chống mắt lên xem bọn họ có nắm bắt được hay không, cũng không sợ trèo cao té đau." Anh ta cười lạnh, rót trà cho Thẩm Thuật, "Tôi đã quyết định rút lui, nhưng tôi muốn xem liệu Vưu Khoa có thể theo kịp mà không có tôi như một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ hay không.
Đến lúc đó, giỏ trúc múc nước công dã tràng, để xem vở kịch này bọn họ làm sao để diễn tiếp."
Vừa nói, anh ta vừa muốn chạm vào điếu thuốc, lại bị Thẩm Thuật ngăn lại, "Đừng hút, vợ tôi không quen mùi thuốc."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh, Phó Tư Lãng sửng sốt một chút, tựa hồ không thể tin được, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn Ngu Tích " kẻ nghiện thuốc nặng như cậu mà không hút thuốc lá, quả thật anh hùng khó qua khỏi cửa mỹ nhân, cậu cũng có ngày này.
Trước kia mẹ cậu thúc giục cậu kết hôn, cậu lại hận không thể trực một ngày hai tư giờ trong văn phòng.
Sao nào, hiện tại đã biết chỗ tốt của phụ nữ rồi sao."
Nghe anh nói như vậy, Ngu Tích trên mặt nhất thời nóng lên, nghĩ tới Thẩm Thuật còn ở một bên, cô càng thêm xấu hổ.
Thẩm Thuật liếc anh một cái, cau mày nói: "nói chuyện bớt thô tục lại."
Phó Tư Lãng mỉm cười, liếc nhìn Ngu Tích đang ở một bên, trong lòng hiểu rõ, liền thể hiện một ánh mắt có lỗi.
Thẩm Thuật chỉ cười, lại cẩn thận gắp thức ăn cho cô, chính là món mà cô vừa nhìn chằm chằm hồi nãy.
Ngu Tích liền rung động trong lòng, trên mặt cũng đỏ bừng cả lên.
Không nghĩ đến bản thân lén nhìn món ăn đó không chớp mắt, liền bị anh nhìn thấy..