Cuối tuần dọn dẹp nhà cửa, Mr.Bu lôi ra được hai tấm ảnh Polaroid ngày trước của tôi, anh rất kinh ngạc, “Em cũng từng có phong cách Rock thế này sao?”
Đó là tôi và cô nàng Kim Chi của thời đại học, căng tràn sức trẻ thanh xuân.
Đại học năm nhất, hội sinh viên tổ chức đêm nhạc Midi Festival. Hôm đó mưa to, mọi người đều đứng dưới mưa để đợi Thôi Kiện. Bên cạnh tôi có người kêu khát nước, từ khu vực sân khấu có người ném ra vài chai nước. Những người xa lạ nhưng cũng cùng nhau uống chung một chai nước, người này uống xong thì đưa cho người kia, đến khi tới được tay cô nàng Kim Chi thì chỉ còn lại một ngụm. Cô ấy không uống mà nhường cho tôi, “Không phải cậu vẫn kêu khát nước sao?”.
Đó là lần nói chuyện đầu tiên của tôi và cô ấy.
Đến năm thứ hai thì nước bán ở Midi Festival đắt không thể tưởng tượng nổi. Tôi lần đầu tiên lên sân khấu, hát chẳng ra đâu vào đâu, âm vực không vững, lại còn run cầm cập, mới hát được vài câu, dạo diễn đã giơ ngón giữa rồi lôi xềnh xệch tôi xuống.
Dưới con mắt trêu chọc của quần chúng, tôi gần như sắp khóc đến nơi rồi.
Lúc ấy, cô nàng Kim Chi đã xông lên đến bên cạnh tôi phán vài câu, “Tăng bass lên một chút xem nào, cậu ghi-ta chính kia không thể khí thế hơn chút được sao? Còn nữa, nghe tiếng trống nhịp sao lại nặng thế, nào, chuyển sang nhịp 4/4 xem nào”.
Lúc đó, cô ấy mới thật ngầu làm sao!
Tiếng phách đếm nhịp bắt đầu vang lên, cô nàng Kim Chi cất cao giọng thể hiện một ca khúc mang âm hưởng dân ca, còn kéo tôi hát cùng.
Đột nhiên thấy như quay về quãng thời gian ấy, tự do, lý tưởng, nhiệt huyết, bùng cháy.
Ban nhạc đứng trên sân khấu hát hết bài này đến bài khác, biểu diễn khá thành công, lát sau tất cả mọi người đều đứng dậy, khán giả phía dưới cổ vũ nhiệt tình, còn có người đốt pháo hoa, cảnh tượng ấy đẹp biết bao nhiêu!
Những tháng ngày “Midi” ấy thực sự rất gian khổ, muốn đi tắm cũng phải xếp hàng dài, đồ ăn trong căng – tin lại đắt, tôi với cô nàng Kim Chi suốt ngày uống bia, ngà ngà say thì lại ôm đàn ghi-ta hát, cảm thấy càng truyền cảm hơn. Cô ấy đàn, tôi hát, đêm không trăng không sao nhưng bầu trời lại như tỏa sáng. Hát mệt rồi, hai đứa lại bò về lều, mặt đất gồ ghề đầy sỏi đá mà hai đứa vẫn ngủ ngon lành.
Trước khi quen cô nàng Kim Chi, tôi thấy thế giới của mình rất nhỏ bé, chỉ như một góc rong rêu mà thôi, không mấy khi tức giận, cũng chẳng có gì đáng nói. Chính cô ấy đã thay đổi được tôi, khiến tôi tự tin hơn, dũng cảm hơn, phóng khoáng hơn.
Giống như câu hát: “Sau khi gặp được người đó, cả sinh mệnh như được đổi thay”, hóa ra đây không phải là tính tiết chỉ xuất hiện trong các mối tình.
Suốt quãng đời sinh viên, tôi và cô nàng Kim Chi đã tận dụng hết mọi kỳ nghỉ để đi đây đi đó, trải qua bao điều thú vị. Ví dụ như lần đầu tiên đi Seoul, cô ấy đi không cẩn thận ngã bị thương ở má, khi về nước trên má vẫn còn dính băng urgo, bạn học trên đùa cô ấy đi Hàn Quốc để thẩm mỹ, cô ấy chỉ biết đau khổ mà không kể được với ai.
Còn có một lần đi Copenhagen, vào một cửa hàng quần áo, chúng tôi thử đồ, chụp đủ kiểu ảnh “tự sướng”, khuôn mặt của nhân viên cửa hàng có biểu cảm rất dị thường, sau đó người ta phải giải thích mãi chúng tôi mới hiểu, hóa ra đó là tiệm giặt là.
Sau này, cô ấy đưa oppa Hàn Quốc đi Đài Bắc để xem liveshow chào mừng năm mới. Lúc đếm ngược, cô ấy còn video call cho tôi để tôi xem trực tiếp màn bắn pháo hoa lung linh rực rỡ ở tháp Đài Bắc 101. Tôi nói, “Giây phút lãng mạn như thế này, không phải cậu nên hôn oppa đang đứng bên cạnh hay sao?”.
Cô ấy nói, “Trước khi cậu tìm được người cùng cậu đón giao thừa, mình sẽ không để cậu phải cô đơn chào đón một năm mới đâu”.
Lần đầu tiên gặp Mr.Bu, cô ấy tỏ ra rất khó tính, nói, “Anh phải đối xử thật tốt với cô ấy, nhớ cho kỹ, nhan sắc đã không đủ thì phải lấy nhân phẩm bù vào”.
Ngày tôi kết hôn, cô ấy tặng tôi một bó hoa làm từ 99 chiếc kẹo mút sữa, chúc tôi ngọt ngào hạnh phúc đến bách niên giai lão. Sau khi tôi tiêu thụ hết “bó hoa” ấy thì đã béo lên hai cân. Mr.Bu châm ngòi ly gián, “Cô ấy muốn nhìn thấy em béo phì thì có”.
Sau khi cô nàng Kim Chi biết được điều này, ngược lại không tức giận, “Anh ấy đang ghen tỵ, ghen tỵ vì thời gian chúng ta quen biết nhau dài hơn, đàn ông như quần áo, chị em mới như tay chân. Chúng ta là chị em tốt suốt cả cuộc đời này, cho dù tóc bạc trắng, răng rụng hết cũng vẫn phải cùng nhau ngắm idol mà nhỏ dãi”.
Tôi nghĩ, chị em tốt chính là, cho dù thanh xuân đã qua đi, nhưng vẫn sẵn sàng cùng bạn làm bao chuyện điên rồ.