Năm đó trên đường phố Paris, có một nữ sinh Châu Á chặn đường chúng tôi, cô ấy nói với Mr.Bu, “Em đang thực hiện một dự án có liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật, cần khoảng một trăm bức ảnh chụp cảnh hôn nhau. Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể chụp một tấm ảnh hôn nhau lãng mạn được không?”
Mr.Bu tỏ ra rất ái ngại, chỉ vào tôi, “Đây là vợ của tôi”.
Tôi vội vàng lắc đầu, “I don’t care”.
Mr.Bu trừng mắt với tôi rồi nói với nữ sinh kia, “Xin lỗi, tôi không làm được”
Trong lòng tôi vô cùng khinh thường anh, tiến lên một bước nói với nữ sinh kia, “Tôi có thể chụp một bức ảnh hôn nhau với cô.”
Mr.Bu mạnh mẽ lôi tay tôi rời khỏi đó.
Tôi bị anh kéo đi, rất tức giận, “Chỉ là một hành động vì nghệ thuật thôi mà, anh làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta quá.”
Bởi vì chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, nên lúc này, đột nhiên Mr.Bu lại bắn một tràng tiếng Nhật. Tôi còn nghe loáng thoáng nữ sinh kia tự lẩm bẩm bằng tiếng Nhật, “Hóa ra cũng là người Nhật Bản.”