Có hôm phải tăng ca tới tận tám giờ, cả văn phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Mr.Bu bước ra, xung quanh chẳng có ai, anh nói, “Mình về nhà thôi”.
Tôi không buồn ngẩng đầu lên, “Anh về trước đi, em làm nốt việc này đã”.
Ba phút sau, anh xông lên, kiên quyết tắt máy tính của tôi, “Sếp bảo em về, em còn không về?”
Từ đó, Mr.Bu nói ra câu này càng ngày càng thuận miệng, dần dần nó trở thành câu cửa miệng của anh, “Sếp bảo em ăn, em còn không ăn?”
“Sếp bảo em ngủ, em còn không ngủ?”
Có lần chúng tôi cãi nhau long trời lở đất, đột nhiên anh hét lên, “Dừng!”, sau đó nói tiếp, “Sếp bảo em dừng, em còn không dứng?”
Đột nhiên cả hai bật cười.