Yến Tuệ Tây quay đầu lại, bất ngờ xác nhận:"Anh chắc chứ?" dù sao họ vẫn chưa từng nhìn thấy mặt ông lão đó.
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu:"Ừ, từ dáng đi đứng cho thấy ông ta có tật ở chân, bị gù, hơn nữa hình dáng cằm và tay cũng đồng nhất." sẽ chẳng có thứ gì gọi là trùng hợp ở trong phó bản cả.
Yến Tuệ Tây gật đầu, khả năng là cùng một người cũng rất lớn.
Ở nơi càng cách xa trung tâm phó bản, NPC sẽ trở nên thưa thớt, giống như khu chung cư không một bóng người của Lương Mộ.
Bởi vậy, thật kỳ lạ khi một người gác nghĩa trang không mấy quan trọng lại xuất hiện ở đó.
Nếu ông ta lại là người trong bức hình, vậy hẳn Lương Mộ đã phải nhận ra rồi chứ? Nhưng xem chừng là không, có lẽ thời gian đã làm cô ấy quên mất, hoặc cũng có lẽ là vì khuôn mặt ấy được giấu nhẹm dưới vành mũ.
Yến Tuệ Tây vừa định tiến đến xem kĩ bức ảnh hơn thì Lương Mộ đã trở lại, cô thay một bộ đồ khác: nhẹ nhàng và đơn giản, có phần giống như những trang phục cậu đã thấy trong bức hình.
Sau bao nhiêu năm, Lương Mộ vẫn không thay đổi thói quen đó.
Cô đặt xuống bàn một cái khay, trên đó có hai ly nước, Lương Mộ không hề lấy cho chính mình: cô ấy muốn kết thúc cuộc nói chuyện này thật nhanh chóng.
Yến Tuệ Tây nhìn cô một hồi, đôi mắt người phụ nữ đong đầy thứ cảm xúc không nói nên lời, như là thất vọng, lại như buồn bã.
"Em cho rằng cô biết tại sao chúng em lại tới đây."
"Phải, em là một học sinh rất nổi bật, giỏi giang và đầy tò mò, Yến Tuệ Tây.
Và cả trò, Bùi Hạc Chuẩn, cô cảm tưởng giống như chính em còn tỉnh táo hơn cả cô." Lương Mộ nói ra những lời tán thưởng tựa như đang ca thán:"Dẫu vậy, cô nghĩ rằng các em vẫn chưa đủ chín chắn để biết tất cả mọi việc."
"Người lớn rất phức tạp, nhất là trong chuyện này, với một kẻ như Lý Sơn."
"Em sẽ không bao giờ có thể lường trước được ông ta ghê gớm và kinh tởm đến như thế nào." trên mặt Lương Mộ biểu hiện nét chán ghét và căm thù, giống như những cảm xúc vụn vặt mà cô đã để chúng thoát ra trong buổi sáng ngày hôm đó.
Chỉ một vài biểu cảm của Lương Mộ đã dẫn đầu cho một chuỗi suy đoán của Yến Tuệ Tây và cả người chơi.
Giờ đây, chính cô lại một lần nữa dùng nó để bộc bạch.
Nếu như Lương Mộ biết cách che giấu cảm xúc tốt hơn, hay Yến Tuệ Tây vô tri với cảm xúc con người không thể nhạy bén phát hiện ra nó thì sao? Đó là một giả thuyết thú vị.
Trong phó bản, nơi mọi thứ không bị ràng buộc bởi không gian hay thời gian, chỉ có tâm trí của Boss và hệ thống vẫn luôn xoay chuyển để vận hành.
Mỗi hành động của người chơi hay NPC đều có sự ảnh hưởng nhất định đến cốt truyện và hướng phát triển của số phận chính họ, không có thứ gì là chắc chắn trăm phần.
Đó cũng chính là lý do một con cá lười biếng như Yến Tuệ Tây lại yêu thích tham gia phó bản dù có bao nhiêu lần thông quan.
Cậu có khao khát với tri thức, giống như một sinh vật non nớt tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, và phó bản chính là một công cụ hoàn hảo để Yến Tuệ Tây có thể tiếp cận nhiều hơn nữa, với cả con người và sự việc.
"Với sự sáng suốt của em, cô nghĩ em chắc cũng đoán được mấy phần." Lương Mộ nói.
Yến Tuệ Tây không che giấu, cậu thẳng thắn gật đầu:"Chỉ một chút ít thôi, thưa cô.
Chúng em đã biết chuyện Lý Sơn, rằng ông ta đã ra tay với Chu Lạc, Diệp Mai Uyên và Ngụy Thoa.
Thế nhưng cái chết của họ còn quá nhiều uẩn khúc, thoạt nhìn không giống như là Lý Sơn làm."
"Ông ta không giỏi giang vậy đâu.
Cô làm giáo viên ở Chi Châu cũng đã hơn mười năm, chính mắt nhìn thấy ông ta nhờ vào sự giả dối và lừa gạt để lấy được lòng tin của mọi người.
Thế nhưng Lý Sơn là một kẻ nhát gan và hèn hạ, đó là điều chắc chắn, ông ta có thể ra oai và đe dọa với lũ trẻ thế nhưng lại chưa bao giờ dám làm gì quá mức." dù sao ông ta cũng phải có phong thái của một giáo viên chính trực, nếu không sẽ bị đuổi cổ ngay lập tức.
Đó cũng là lý do Lý Sơn luôn chọn những đứa yếu đuối, không có tiếng nói và dễ dàng bị thuyết phục để ra tay.
Còn Diệp Mai Uyên, cô ta mặc dù có gia thế nhưng suy cho cùng cũng bị hạ bùa, tuy có lúc giận dỗi ghen tuông song vẫn bám vào Lý Sơn còn không kịp chứ đừng nói đến chuyện sẽ khai ông ta ra.
"Cách đây khá lâu thì những hành động mờ ám của ông ta đã bắt đầu.
Cô cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu học sinh đã ngã dưới chân Lý Sơn, nhưng khi cô dần phát giác thì ông ta đã làm chuyện đó nhuần nhuyễn vô cùng.
Chính vì che giấu quá tốt, và cái vẻ hào hoa liêm khiết chết tiệt đó mà cô không thể tố giác ông ta.
Cho đến trước khi Lý Sơn tìm đến con trai Chu Uẩn-Chu Lạc, những người bị lão nhúng chàm đều ngoan ngoãn yên phận, đến khi ra trường cũng không hó hé một lời." Lương Mộ chợt dừng, cô ngước lên, ánh mắt căm hờn đầy khó hiểu.
"Tại sao? Sao chúng lại không tố giác? Cô hiểu rằng chúng vì điểm số và khoái lạc khi được một lão hào hoa cưng chiều, nhưng đó cũng chỉ là phần thưởng nhỏ nhoi mỗi khi tâm trạng lão tốt.
Chúng không hề để tâm đến những lúc bị lão mắng nhiếc, trút giận hay sao?" chính mắt Lương Mộ từng nhìn thấy một nữ sinh gương mặt bầm vết tím xanh, bả vai rơi rụng đầy tóc chạy trối chết ra khỏi văn phòng Lý Sơn.
Cô bé bị bạo hành, đánh đập bởi lão đó trong lúc lão phát cáu.
Thế mà ngay hôm sau, Lương Mộ đã tinh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ cô bé.
Nữ sinh đó lại chịu ăn nằm với người từng đánh đập mình không thương tiếc ư? Rốt cuộc Lý Sơn có ma lực gì?
Chính Lương Mộ năm xưa cũng từng bị một thầy giáo giở trò.
Ở thôn xóm nghèo trước đây cô sống, phụ nữ không đáng một đồng.
Với gia đình có nhiều con gái như nhà Lương Mộ, thậm chí chỉ một bao gạo cũng có thể mua đứt cuộc đời đáng thương của cô.
Thật may, Lương Mộ đã cắt đứt với gia đình đó từ sớm, cô gia nhập một đoàn chuyên làm cỗ cưới, cố gắng kiếm tiền để đi học.
Nhưng mọi chuyện dù thế nào cũng không êm xuôi, khi học đại học, Lương Mộ bị một thầy giáo cưỡng bức, ông ta lấy tấm bằng sư phạm ra đe dọa: nếu không nghe lời, Lương Mộ sẽ không bao giờ có thể trở thành một cô giáo.
Cô vẫn nhớ rõ cảm xúc căm phẫn như muốn giết chết gã, muốn tố giác cho cả thế giới để gã chết không được toàn thây mặc kệ ánh mắt và lời nói người đời.
Điều đó khiến Lương Mộ tự hỏi, những nữ sinh của Lý Sơn chưa từng có cảm xúc ấy sao?
"Thằng bé Chu Lạc, cô nghĩ cô hiểu tại sao nó lại bất chợt ngu ngốc như thế.
Suy cho cùng cũng là vì Chu Uẩn không thể bước ra khỏi cái bóng của người vợ quá cố, đâm ra bỏ bê thằng bé quá nhiều.
Nhiều lần cô cũng gọi Chu Lạc để nói chuyện, nhưng ngại với lòng tự ái của thiếu niên mà, nó cũng là dạng yếu đuối, có thể hiểu tại sao Lý Sơn lại nhắm vào nó.
Nếu cô nói chuyện này với Chu Uẩn sớm hơn..." chủ yếu là vì trong thời gian đó, Chu Uẩn đang bận rộn với việc chuẩn bị kỳ thi, hơn nữa Lương Mộ cũng không nghĩ Lý Sơn lại đến mức ra tay với nam sinh.
Nhưng lão biến thái ấy có tha cho bất cứ ai đâu? Chu Uẩn không ngờ được rằng, kỳ thi mà ông tâm huyết chuẩn bị lại khiến con trai ông vì điểm số mà tự dâng mình vào vòng tay ác ma.
"Đến nỗi Diệp Mai Uyên, cô cũng không biết nói gì với con bé cho được.
Dường như con bé yêu Lý Sơn một cách thái quá, con bé có thể thực sự bỏ qua những việc lão đã làm trong quá khứ ư? Mặc dù cô đã nhiều lần nói chuyện và hẹn gặp Uyên, nhưng con bé không chịu thay đổi." và cô ta dần trở nên cáu gắt, không thèm quan tâm những lời khuyên răn của Lương Mộ.
Thì ra đó là nguồn gốc của tin đồn mà Dương Doanh đã nghe được, rằng Lý Sơn rất thân thiết với Chu Lạc, còn Diệp Mai Uyên thì dính lấy Lương Mộ, cô luôn tìm cách gọi gặp mặt với cô bé mỗi khi Lý Sơn và Diệp Mai Uyên chuẩn bị ở riêng cùng nhau.
Lương Mộ không muốn khi Diệp Mai Uyên tỉnh ngộ, cô bé sẽ phải đau đớn với sự dơ bẩn của chính mình.
Tiếc rằng, đáp lại cô lại là ánh mắt ngày càng khó chịu của con bé.
Sau khi thổ lộ hết nỗi lòng mình, Lương Mộ thở ra một hơi dài.
"Nhưng chuyện có nữ sinh chết trong trường thật không thể tưởng được.
Lú Sơn là một tên không bằng rác thải, nhưng lão không gan, lão hèn hạ vô cùng, sao có thể dám mó tay đến tính mạng con người? Chưa kể lại là tiểu thư có hậu phương vững chắc như Diệp Mai Uyên." cha của cô bé đã biết chuyện giữa bọn họ, với thái độ gay gắt của ông chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho Lý Sơn.
Lão trọng danh dự và đạo mạo, tuyệt sẽ không đem hình tượng và nghề nhà giáo đang nuôi sống lão ra làm trò đùa.
Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn tất nhiên biết người ra tay với hai nữ sinh Diệp Mai Uyên và Ngụy Thoa không phải Lý Sơn, kẻ chủ mưu ở đây là Nhâm Toa, thế nhưng cậu chẳng có các nào nói cho Lương Mộ-một NPC vô tri biết điều đó.
"Chúng em cũng đang điều tra về việc này." Yến Tuệ Tây hạ mắt, nói dối nhẹ nhàng như không, chỉ có ngón tay út hơi run rẩy bị Bùi Hạc Chuẩn tinh mắt nhìn thấy.
Đừng bận tâm, chỉ là một thói quen khó bỏ của quý thiếu gia được dạy dỗ cẩn thận mà thôi.
"Nhân tiện, cô có thể cho em hỏi một chút, người trong tấm hình kia là ai thế, trông rất giống cô."
Lương Mộ không phát giác rằng Yến Tuệ Tây đang lái sang chuyện khác, hướng mắt về phía tay cậu chỉ đến.
Đó là khung ảnh cô đặt trên tủ.
"Là cô khi còn trẻ, em nhận ra được sao? Cô đã thay đổi khá nhiều rồi." ánh mắt cô chất chứa đầy hoài niệm.
"Cô không phải người ở thành phố này ư?"
Lương Mộ gật đầu, giải thích:"Cô đã chuyển lên đây để học đại học và làm việc, cũng đã gần chục năm rồi." trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh của chính mình năm nào, một sinh viên non nớt thiển cận đến từ một thôn quê hẻo lánh, yếu đuối làm người ta phát bực, mặc cho người thầy giáo năm ấy xâu xé.
Xua đi hình ảnh đó, cô nói:"Cô từng làm việc cho một gánh làm cỗ cưới để kiếm tiền đi học.
Em nhìn kìa, người phụ nữ đang cầm nuôi kia là đầu bếp chính, bà ấy họ Dương.
Cô rất hâm mộ bà, thời điểm ấy, một người phụ nữ được đứng bếp trong các dịp lớn như đám cưới thì thật là đáng nể.
Đứng bên cạnh là chồng bà ấy, ông họ Phong, lúc trẻ từng là thợ mắc rạp bày cỗ, nhưng khi đó ông đã lớn tuổi, chỉ có thể rửa bát dọn mâm với cô.
Còn đây, hai đứa trẻ này là hàng xóm với cô, nhà chúng cũng nghèo, hay phụ việc trong đám cưới để kiếm vài xu tiền mua quà vặt." Lương Mộ rất nhớ những ngày đó, dù vất vả nhưng vui sướng vô cùng, dưới ánh nắng gay gắt và mùi khói dầu, tiếng mắc rạp lẻng kẻng, năm người bọn họ cùng nhau chụp một tấm hình hiếm hoi trong những năm đói nghèo nhất.
Vô tình, Lương Mộ nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy sắc trời đã ngả vàng, vội nói:"Cũng trễ rồi, các em về đi, kí túc xá sẽ đóng cửa sớm hơn mọi lần đấy, dù sao nhà trường cũng không thể làm lơ việc có hai học sinh tử vong được." dù việc này có xảy ra ngay chính trong kí túc xá, nhưng thế vẫn còn tốt hơn là để học sinh lông nhông ngoài trường.
Yến Tuệ Tây uống vội một ngụm nước rồi đứng dậy cùng Bùi Hạc Chuẩn, khi thay giày, Yến Tuệ Tây bỗng hỏi.
"Nơi trước đây cô từng sống là ở đâu thế?"
Lương Mộ đột nhiên sâu xa nhìn cậu, giống như khi ta có một bí mật, không thẳng thừng che giấu nhưng lại không muốn bị người khác phát hiện.
"Thôn Ngân Hạng, nó nằm dưới chân hai ngọn núi Mây và Ráng, rất xa từ phía đông trung tâm thành phố."
Hai người rời khỏi khu chung cư, đến lúc khép cửa lại, Yến Tuệ Tây thấy khuôn mặt Lương Mộ như có điều gì đó nặng lòng.
Cô ấy vẫn chưa nói hết.
Vẫn còn điều gì đó mà đích thân họ phải tự mình tìm ra.
Cũng phải thôi, có được Yến Tuệ Tây giúp đỡ đã là sự gian lận lớn nhất của những người chơi, nếu NPC còn thành thật nói hết mọi chuyện, không chừng phó bản này sẽ trở thành một cái trường mẫu giáo mất.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, một cơn gió thổi qua mang theo lá rụng và sự lãng mạn của mùa thu.
Kịch trường:
Bùi công: tại sao có cảm giác đất diễn của tôi càng ngày càng ít?.