Mrnpc Và Bạn Trai Đại Lão Của Cậu Ấy


"Chúng ta đi tiếp?" giọng Bùi Hạc Chuẩn vang lên.
Yến Tuệ Tây phải thừa nhận, cậu rất thích đi cùng với Bùi Hạc Chuẩn.

Hắn ít nói nhưng làm việc chắc chắn, thích đứng trong bóng tối nhường lại sự nổi bật và quyền chủ động cho người khác.

Nhưng Bùi Hạc Chuẩn chưa bao giờ tỏ ra yếu thế, hắn trầm mặc và tỉnh táo, yên lặng tiếp thu thông tin và lên kế hoạch hành động.
Yến Tuệ Tây quay lưng, thấy hắn đang yên lặng dựa vào tường, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng hành động.
Không chừng nếu bây giờ Yến Tuệ Tây thật sự đòi đi tréo, hắn cũng sẽ không phản đối một lời.
Nói thật, bọn họ đã đi cả ngày trời rồi, hôm qua cũng vậy, đêm qua cũng ngủ không ngon giấc, đến một NPC hay bôn ba đây đó như Yến Tuệ Tây cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vậy mà Bùi Hạc Chuẩn có vẻ vẫn còn rất nhiều sức lực.
Họa chăng phải chiến đấu cả một ngày trời thì hắn mới biết mệt.
Chậc, ghen tỵ ghê đó, Yến Tuệ Tây chỉ là đang bị cảm, kiệt sức vì phó bản trước thôi, nếu không cậu cũng chẳng thua kém đâu.
Yến Tuệ Tây xoa vai, là do ngồi trên ghế cứng quá lâu nên bị tê mỏi.

Cậu lắc đầu:"Bỏ đi, hôm nay như vậy là được rồi, chúng ta về trường." cậu mệt mỏi.
"Vậy đi thôi." hắn gật đầu, bước trước bấm thang máy.
Cả hai về trường nhanh lắm, men theo lối đi được vạch ra bởi sương mù trước đó là xong, cũng không cần tính đến chuyện ghi nhớ đường đi.

Đến khuôn viên, Yến Tuệ Tây bỗng nảy ra một ý:"Bùi Hạc Chuẩn, tôi có việc muốn tìm hiểu, ngay trong trường thôi."
"Cùng nhau không?" hắn quay người, đưa ra lời mời.

Yến Tuệ Tây từ chối, cậu nhìn thấy từ xa, những người chơi khác cũng đã tập trung lại:"Không cần đâu, tôi chỉ đột nhiên nghĩ tới thôi, nếu thật sự đúng là như vậy thì sẽ nói lại cho anh sau." nói rồi vội chạy đi mất.
Đó chỉ là một ý nghĩ bộc phát nửa chừng, nhưng nếu thật là như thế thì....
Yến Tuệ Tây lần đầu chạy nhanh như thế, cậu sợ nơi đó sẽ đóng cửa mất, may mắn là vẫn kịp.

Khi Yến Tuệ Tây đến nơi, một cô giáo đang chuẩn bị khóa cửa phòng hồ sơ.

"Cô ơi!" đôi tay cô ngừng lại, nghi hoặc nhìn nam sinh, khi nhận ra là Yến Tuệ Tây thì nếp nhăn giữa lông mày cũng mờ đi nhiều.

"Chuyện gì tìm cô mà vội thế?"
"Em có chút việc phiền cô, em muốn xem qua phòng hồ sơ có được không cô?" ánh mắt trưng cầu đầy yếu thế và khiêm nhường của Yến Tuệ Tây dễ dàng làm cho cô giáo mủi lòng.
Cô hơi do dự, phòng hồ sơ chứa thông tin của toàn bộ nhân viên trong trường, tuy không phải thông tin tư mật gì nhưng cô có trách nhiệm phải quản lý và giữ gìn chúng, cho học sinh vào xem như thế có vẻ không được hay cho lắm...
Nhưng Yến Tuệ Tây nào có phải học sinh bình thường, cha cậu giàu có và quyền lực, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Yến Tuệ Tây trở nên đặc biệt.

Chính tòa nhà nơi họ đang đứng và phòng hồ sơ này cũng được xây dựng bằng tiền quyên góp của cha cậu, vậy thì hẳn Yến Tuệ Tây cũng có quyền được vào chứ...hơn nữa, giáo viên nào cũng biết Yến Tuệ Tây là người khuôn phép và quy tắc, sẽ không tùy tiện làm gì không hay.
Cô giáo tự thuyết phục mình một lúc, lòng dạ cũng từ từ yên xuống, sau cùng không thèm hỏi lý do mà dứt khoát giao luôn chìa khóa cho Yến Tuệ Tây, chỉ dặn dò cậu đừng làm lộn xộn và nhớ trả lại chìa khóa cho phòng bảo vệ.
Yến Tuệ Tây thầm nghĩ, cha nuôi vẫn chu đáo như xưa, lúc nào cũng tự tạo cho mình một thân phận trong phó bản để dù không thể ra mặt thì cũng có thể che chở cậu.
Yến Tuệ Tây thuận lợi vào được phòng hồ sơ, nơi bị cấm đối với các học sinh khác.

Nơi đây cũng không khác văn phòng Lương Mộ hay Lý Sơn là mấy, nó chỉ bị chất đầy bởi các tủ sắt đựng hồ sơ, xanh một mảnh mắt.

Cậu lại gần, cần thận lấy ra một chồng hồ sơ từ ngăn tủ được ghi chú [Giáo viên], từ trong đó tìm được hồ sơ thông tin của Lương Mộ.
[Quê quán: Thôn Ngân Hạng]
Đúng như những gì cô ấy nói.

Yến Tuệ Tây đặt tập hồ sơ vấn còn đang mở xuống mặt bàn một chiếc làm việc, tiếp tục tìm trong tủ có ghi chú [Học sinh].
Cậu tìm được hồ sơ của Nhâm Toa và Ngụy Thoa, trong đó viết:
[Quê quán: Thôn Ngân Hạng]
Quả nhiên là thế.
Yến Tuệ Tây thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trần nhà, yết hầu thanh tú xinh đẹp lộ ra.

Cậu dựa lưng vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc, còn những tập hồ sơ bị đặt thật cẩn thận cạnh nhau.

Nhìn dòng chữ giống nhau trên mục quê quán, rốt cuộc Yến Tuệ Tây cũng hiểu vẻ mặt đó của Lương Mộ, cũng như chiếc móc khóa hình hoa cúc trên chìa khóa nhà cô đại biểu cho thứ gì.
Ba người Lương Mộ, Nhâm Toa, Ngụy Thoa đều là người từ thôn Ngân Hạng, họ là hàng xóm với nhau.


Năm xưa khi Lương Mộ gia nhập gánh làm cỗ cưới, hai đứa trẻ một trai một gái cùng chụp hình với cô năm đó, đồng thời cũng xuất hiện trong vô số tấm hình khác chính là Nhâm Toa và Ngụy Thoa.
Yến Tuệ Tây có thể suy đoán, Nhâm Toa và Ngụy Thoa vốn là bạn thân từ bé, hai người thân thiết với Lương Mộ khi cô cho chúng phụ việc trong gánh.

Sau này, khi Lương Mộ lên thành phố học đại học, mối quan hệ giữa họ mới cắt đứt, mà hai đứa trẻ năm nào cũng lại tình cờ trở thành học sinh của cô.
Ngay từ đầu Yến Tuệ Tây đã nghi ngờ, nếu chỉ với từng đó dây dưa, nếu quan hệ giữa Lương Mộ và Ngụy Thoa chỉ đơn giản là vài ba câu khuyên nhủ giữa cô trò thì Lương Mộ không thể nào là một NPC mấu chốt được.

Cô ấy biết quá nhiều, đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa cô và Ngụy Thoa, Nhâm Toa phải có gì đó thâm sâu.
Kết quả Yến Tuệ Tây đã đoán đúng, hai đứa trẻ trong ảnh chụp, đặc biệt là bé gái khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, chiếc kẹp tóc hình hoa cúc đôi với móc khóa của Lương Mộ cũng vậy, tất cả là vì cô bé đó chính là Ngụy Thoa khi còn nhỏ.

Trước khi chết, vào buổi mà cậu cùng Bùi Hạc Chuẩn cứu Ngụy Thoa, nàng cũng kẹp một chiếc kẹp tóc hình hoa cúc y hệt.
Vậy còn Nhâm Toa thì sao?
Yến Tuệ Tây bỗng nhiên nghĩ đến cái cớ "bạn khi còn nhỏ" mà cậu bịa ra để thăm dò Lương Mộ.

Lúc đó, cô ấy biết Yến Tuệ Tây đang nói dối, bởi chính cô đã bầu bạn cùng Nhâm Toa và Ngụy Thoa suốt những năm ấy, lấy đâu ra một người bạn khác chứ?
Điều làm Yến Tuệ Tây bất ngờ là Lương Mộ vẫn chịu nói mọi chuyện, có lẽ cô ấy khao khát một người có thể thay cô làm điều gì đó cho Nhâm Toa, giúp cậu ấy có được một cái chết trong sạch, rạch ròi.
Suy cho cùng, việc tận mắt nhìn thấy hai đứa em mình từng chăm sóc bị từng chút một dồn vào bước đường cùng mà không thể làm gì đã thật sự làm Lương Mộ suy sụp.
Vậy Ngụy Thoa, nàng liệu có biết điều đó không? Rằng Lương Mộ không chỉ đơn thuần là một cô giáo mà chính là người chị năm xưa đã bầu bạn cùng nàng và Nhâm Toa, thậm chí cô còn giữ kỹ món đồ kỉ niệm của hai người đến tận bây giờ.
Yến Tuệ Tây cho rằng nàng không biết, bởi sự tuyệt vọng không có chỗ trút mà nàng thể hiện.

Nếu Ngụy Thoa biết thân phận của Lương Mộ, có lẽ khi Nhâm Toa gặp chuyện hay khi nàng bị bắt nạt, nàng bức thiết sẽ nói cho Lương Mộ, mà không cần phải đặt mình vào tâm thái không có bất kỳ ai nương tựa, thấu hiểu.

Mối quan hệ giữa họ nhìn có vẻ phức tạp, nhưng suy cho cùng hai đầu giây vẫn nối lại thành một vòng tròn.
Yến Tuệ Tây bỗng giật mình, chỉ Lương Mộ thôi thì chưa đủ, vòng tròn này vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Cậu vội tìm trong ngăn tủ sắt chứa hồ sơ nhân viên, cuối cùng cũng tìm ra một người nữa xuất thân từ thôn Ngân Hạng-Phùng Xuân.
Người này là ai? Trong ký ức của Yến Tuệ Tây và cả thông tin hệ thống, không có bất kỳ người nào có tên như vậy trong trường.


Trong đầu cậu đào qua một vòng họ tên lao công, đầu bếp,..., kết quả vẫn là không có ai, chẳng lẽ người phụ nữ này không liên quan gì ư?
Yến Tuệ Tây liếc xuống chút nữa, bên dưới có một dòng chữ ghi rằng Phùng Xuân đã kết hôn, người chồng là ông Dương Lạch.

Trong đầu Yến Tuệ Tây bỗng lóe lên một suy nghĩ, nhưng nó lướt qua quá nhanh, khiến cho cậu cũng không kịp nắm bắt.
Nhưng Yến Tuệ Tây bỗng quyết đoán lấy điện thoại ra.

Thật ra trong phó bản, kể cả NPC hay người chơi đều không được sử dụng điện thoại, bởi như vậy chẳng khác nào ăn gian.

Nhưng Yến Tuệ Tây là ai? Sự tồn tại của cậu trong phó bản đã là sự gian lận lớn nhất, cho nên vận dụng một ít đặc quyền cũng không sao.

Dù gì đây cũng là phó bản nghỉ dưỡng do đích thân cha cậu chuẩn bị, tuy bị xếp hạng sai về độ khó nhưng chung quy phép tắc vẫn lỏng lẻo cho Yến Tuệ Tây một cơ hội.
Yến Tuệ Tây quay số, gọi cho trợ lý của "cha" cậu.
"Xin chào anh, anh giúp tôi điều tra một người được chứ?"
Giọng trợ lý vang lên qua loa, trầm ổn, điềm tĩnh mà máy móc:"Vâng thưa cậu chủ."
"Tra giúp tôi quê quán của người tên Dương Lạch, ông ta khá lớn tuổi, đang làm công việc gác nghĩa trang ở nghĩa trang thành phố." Tiếng gõ phím lạch cạch vang lên từ đầu dây bên kia, tiếp theo là giọng nói nhanh chóng của người trợ lý:"Theo hồ sơ tôi tra được, quê của ông ta ở thôn Ngân Hạng..." giọng anh ta nhòe dần theo tiếng rè rè của điện thoại.

Cuộc gọi bị ngắt nửa chừng, Yến Tuệ Tây cũng đã đoán được, đây là sự nhân nhượng lớn nhất mà phó bản dành cho cậu, không thể nhiều hơn được nữa.
Nhưng điều đó cũng đủ để làm khẳng định suy đoán của Yến Tuệ Tây.

Người tên Dương Lạch này, chính là ông lão gác nghĩa trang mà họ vừa gặp, ông ta cũng là người ở thôn Ngân Hạng.

Vậy ra đó chính là lý do một ông lão không có gì đặc biệt lại xuất hiện trong diễn biến cốt truyện.

Ắt hẳn, Dương Lạch phải có gì đó liên quan đến Ngụy Thoa và Nhâm Toa.
Yến Tuệ Tây nhớ Bùi Hạc Chuẩn đã từng nói, người đang ông lớn tuổi trong tấm ảnh ở nhà Lương Mộ chính là người gác nghĩa trang.
Phải chăng người đó chính là Dương Lạch?
Yến Tuệ Tây nhìn sắc trời đã muộn, vội dùng điện thoại chụp lại hồ sơ của cả bốn người sau đó khóa cửa phòng rời đi.

Cậu còn không quên trả chìa khóa lại cho bảo vệ đúng như những gì cô giáo đã dặn.
Về đến kí túc xá, Văn Tinh đã nằm sẵn trên giường, anh dường như lúc nào cũng đang bận rộn với đống trò chơi trên điện thoại.


Nghe thấy tiếng động, Văn Tinh theo bản năng ngẩng đầu:
"Yo, cậu chủ của chúng ta cuối cùng cũng bận rộn xong rồi?" tay anh vẫn không rời màn hình:"Sao rồi, một ngày hẹn hò bí mật có mệt mỏi không?" hôm nay anh nhìn thấy Việt Bách Quân đi một mình, hỏi ra mới biết, hai con người này thế mà lại đi riêng với nhau.
Yến Tuệ Tây cởi áo ngoài vắt trên ghế:"Không cần lo lắng Văn công công, còn nữa, cẩn thận lời ăn tiếng nói của cậu." cậu liếc mắt đe dọa.

Chỉ thấy Văn Tinh bĩu môi:"Giờ thì hay rồi, có người mới là không cần tôi nữa." rõ ràng anh mới là bạn từ nhỏ của Yến Tuệ Tây.
Yến Tuệ Tây không đáp, xoay người vào phòng tắm, thuận tay ném cho Văn Tinh một thứ.
"Đừng giận dỗi linh tinh." sau đó đóng cửa lại.
Văn Tinh ngơ ngác nhìn chiếc máy chơi game loại mới nhất siêu đắt đỏ bị bạn thân ném một cách không thương tiếc xuống giường, xúc động đến nỗi phát rồ, đến cả điện thoại cũng quăng đi.
"Hu hu bạn thân, bạn tri kỉ, anh em chí cốt của tôi! Tôi yêu ông!" chiếc máy chơi game nay bị Văn Tinh nhòm ngó đã lâu, nhưng anh không đủ nhanh tay, trong khoảng thời gian bán giới hạn bị người ta mua mất chiếc cuối cùng.

Vì chuyện này mà anh đã khóc lóc với Yến Tuệ Tây một hồi lâu, không ngờ cậu vẫn còn nhớ.
Văn Tinh thật cẩn thận ôm lấy chiếc máy chơi game còn không to bằng hai bàn tay, nâng niu như vật gì bảo bối.

Anh đột nhiên nghĩ tới, vội xuống giường chạy ra cửa.
"Tri kỉ ới, tôi ra ngoài đây, sang ngay phòng bên cạnh đây thôi, nếu tôi không kịp về thì ông cứ ngủ trước nhá!" chiếc máy chơi game này là thứ ao ước của mọi đứa con trai trong lớp đó, sao anh có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này để khoe khoang được! Văn Tinh vừa tưởng tượng gương mặt ao ước ghen tỵ của những đứa phòng bên vừa xỏ giày, sau cùng còn không quên chốt cửa lại giúp Yến Tuệ Tây.
Bên này, trong phòng tắm, Yến Tuệ Tây thả lỏng mình trong nhân dạng Siren, chiếc đuôi bung mềm như lụa, làn da đọng nước ấm, thơm ngát giống như một viên bánh trôi nước ngâm trong nước gừng thơm nồng.

Khí chất của cậu thiên về thanh lãnh cấm dục, có chút gì đó cao quý hút hồn, dù có đang trong trạng thái thả lỏng tùy ý cũng không cho người khác nảy sinh bất kỳ một ý khinh nhờn.
Một Siren tốt cần phải biết quản lí chính mình, Yến Tuệ Tây không phải loại Siren tùy tiện là quyến rũ người khác.

Tất nhiên nếu muốn, Yến Tuệ Tây cũng có thể mê hoặc bất kỳ ai, chỉ dựa vào khuôn mặt thanh tao không dích khói bụi trần gian đó, cậu sẽ khiến người khác cảm thấy dù có yêu đến mấy cũng sẽ không thể xúc phạm đến.
Chính Yến Tuệ Tây cũng cảm thấy khuôn mặt có phần lạnh nhạt này của mình có hơi ra vẻ, nếu không chủ động cười lên người khác còn nghĩ cậu rất khó chịu cơ.
Không có đâu, Yến Tuệ Tây có thể là bánh trôi nhân vừng đen, nhưng cũng là một cái bánh trôi mềm mại ngọt ngào.
Hấp thu đủ nước cho hôm nay rồi, đợi đến khi nước trong bồn hoàn toàn nguội lạnh cậu mới rời khỏi.

Yến Tuệ Tây cũng có những lúc mặc kệ mọi thứ mà lưu luyến làn nước như thế này, đó là khi cậu ấy cực kỳ mệt mỏi, chân cũng đau mà người cũng đau.
Đi bộ đúng là không thích hợp với Siren.
Yến Tuệ Tây bước ra khỏi phòng, hơi nước bay ra, mang theo một mùi sữa tắm khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man, đôi chân trần trắng như ngọc, thật may là trong phòng có lót thảm.
Tất nhiên, không phải phòng kí túc xá nào cũng xa hoa như thế, cho dù đây có là một trường học dành cho giới nhà giàu đi nữa.
Yến Tuệ Tây ngồi lên giường, đùi trắng trần trụi áp lên chăn đệm, đôi tay nhẹ nhàng xoa tóc, hoàn cảnh yên tĩnh và thoải mái không khỏi làm cậu suy nghĩ lung tung.
Là về chuyện của Lương Mộ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận