Liệu Lương Mộ có đứng về phe của bạn họ hay không? Yến Tuệ Tây không dám chắc điều đó.
Trước đây, cậu cho rằng Lương Mộ chỉ đơn thuần là một nhà giáo nhiềt tình và tận tâm, mắt cô không chứa nổi những hành động báng bổ của Lý Sơn nên mới ra tay giúp đỡ.
Nhưng bây giờ thì sao? Lương Mộ đã có một mối quan hệ sâu xa với hai nạn nhân, chính có cũng từng là nạn nhân của cưỡng hiếp.
Liệu cô ấy có thể từ bỏ hai đứa trẻ đồng hương lớn lên cùng mình, vừa chung cảnh ngộ vừa có tình cảm sâu đậm để đứng về phía bọn họ-những học sinh mà cô vốn không hề thân thiết.
Có thể nói, hai đứa trẻ Nhâm Toa và Ngụy Thoa chính là hai cứu tinh đối với một Lương Mộ rời bỏ gia đình từ sớm, sống trong sự cay nghiệt và dè bỉu của họ hàng và cái nặng nhọc của lao động.
Chẳng phải tự nhiên mag Lương Mộ lại bày biện nhiều ảnh chụp giữa họ ở nhà mình, đó là lời nhắc nhở, cũng là động lực để cô vực dậy trong khoảng thời gian vừa mới chân ướt chân ráo lên thành thị.
Chính vì vậy mà Yến Tuệ Tây mới càng lo.
Yến Tuệ Tây lo sợ cô cũng sẽ giống như Ngụy Thoa vậy, bị mối thù hằn của Nhâm Toa làm cho mụ mị đầu óc, chấp nhận đứng về phe boss.
Nhưng cậu vẫn giữ lại nửa phần tin tưởng đối với Lương Mộ, tin tưởng cô với cái nhìn toàn diện của một người trưởng thành sẽ không bị cuốn vào kế hoạch trả thù mù quáng của Nhâm Toa, tin tưởng vào nội tâm cứng cỏi của một đứa trẻ năm xưa dám tự cắt đứt quan hệ với gia đình, mưu sinh đủ đường vẫn hướng về tri thức.
Một người phụ nữ tỉnh táo và chín chắn như cô, Yến Tuệ Tây tin rằng cô sẽ không chọn làm điều dại dột, tiếp tay lấy mạng người khác, kể cả đó là hai người em mà cô yêu quý nhất.
Trời đã tối muộn, tiếp tục suy nghĩ cũng chẳng thể làm được gì, Yến Tuệ Tây đành lên giường đi ngủ, bởi xem chừng đêm nay Văn Tinh không về kịp rồi.
Ánh đèn màu cam vàng vụt tắt.
Ký túc xá giáo viên.
Lý Sơn ngồi trằn trọc trước bàn làm việc.
Đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng ông ta được ở đây, bên phía nhà trường đã bắt đầu nghi ngờ ông ta, mặc dù lũ chúng nó chẳng có chứng cứ quái gì, thế nhưng chỉ vin vào một câu nói của cha Diệp Mai Uyên-một kẻ lắm tiền nhiều của mà lại quyết định tạm thời cách chức ông ta.
Lý Sơn hận những kẻ giàu có tự cho mình là đúng đó.
Chỉ dựa vào việc cô con gái yêu quý nhất quyết đòi cưới, si mê một thầy giáo mà cứ thế chụp mũ lên đầu ông ta ư? Lý Sơn cảm thấy quá buồn cười.
Đời nào lại thế, Diệp Mai Uyên cũng chỉ xứng là một thí nghiệm cho ông ta vui đùa mà thôi, sao có thể khiến ông ta đích thân ra tay ép cho tự sát?
Nếu nói đến kiệt tác hoàn mỹ nhất, thì ông ta thà rằng kéo Yến Tuệ Tây xuống bùn còn tốt hơn một nghìn lần cô ta.
Sự cố chấp và ngu muội của Diệp Mai Uyên dường như đã khiến cho đôi mắt cô ta không còn được tốt như trước nữa, hay có phải là sự si mê trong ánh mắt của ông ta chưa đủ hay không? Sao mà cô ta chẳng có chút tự giác nào của một vật thay thế, khiến cho Lý Sơn ngày càng thấy phiền, nhen nhóm trong đầu ông ta một suy nghĩ: biết thế chẳng bỏ vùa cô ả làm gì.
Đối với Lý Sơn, nuôi thú cưng chỉ vui khi không có sự rằng buộc, thái độ khăng khăng muốn xích ông ta lại của Diệp Mai Uyên khiến Lý Sơn phản cảm vô cùng.
Nhưng cũng có thể là do không đúng người? Nếu người muốn kết hôn với ông ta là Yến Tuệ Tây, không chừng Lý Sơn cũng không phản đối đến thế.
Nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh cao không thể với đó, Lý Sơn bỗng rùng mình, ông ta nhếch cái mép do suy sút nên đã mọc râu lởm chởm, vói tay vào trong quần.
Lý Sơn cứ thế dựa vào những suy nghĩ đội bài mà giở trò, ngay trước bàn giáo viên và những bài tập ông ta đang chấm dở, ngay chiếc cửa sổ đang mở toang toách, ngay căn phòng vẫn chưa được chốt cửa.
Lý Sơn mặc sức tưởng tượng, rằng tình nhân trong mộng của ông ta có khi sẽ bất chợt mở cánh cửa ấy ra, thấy được dáng vẻ cuốn hút của ông ta, sau đó không kiềm lòng được mà tự dâng mình cho Lý Sơn.
Nghĩ vậy, động tác của ông ta ngày càng hăng, Lý Sơn xoa nhẹ chân ghế, hướng người về phía cửa, ngực hơi ưỡn, như một con chó hoang đang cầu được giao cấu.
Ông ta nhìn chằm chằm phía cửa, chỉ chờ mong ai đó sẽ xuất hiện, nhưng đến vài phút sau khi ông ta đã xong việc thì vẫn không có bất kỳ ai bước vào như mong muốn.
Lý Sơn tiếc nuối thở dài, cũng không thèm kéo khóa quần mà đi luôn vào nhà tắm.
Tiếng nước chảy róc rách.
Đến khi Lý Sơn bước ra, ông ta đã là một bộ dàng hoàn toàn mới, trở về hình dáng một người đàn ông hào hoa phong nhã, đầy lịch thiệp và cuốn hút như những ngày đầu tiên.
Lý Sơn nghĩ, đằng nào ông ta cũng bị đình chỉ, không bằng nhân cơ hội này câu lên Yến Tuệ Tây, không chừng sẽ có cơ hội đổi đời.
Lý Sơn thật hài lòng với dự tính của mình, ông ta nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, đành quyết định đi ngủ để giữ gìn nhan sắc.
Dù sao đó cũng là chiếc cần câu của ông ta.
Lý Sơn dường như đã ngủ say lắm, điều đó làm cho ông ta bất ngờ, vốn Lý Sơn nghĩ mình sẽ trằn trọc cả đêm vì chuyện bị cách chức giáo viên, thế nhưng xem chừng ông ta vẫn còn nhởn nhơ quá.
Lý Sơn ngủ một giấc thật sâu, giống như ông ta đã ngủ hẳn mấy ngày đêm, thế nhưng đến khi mở mắt thì đồng hồ mới chỉ điểm một giờ sáng.
Ông ta bỗng cảm nhận được một cơn ngừa râm ran truyền về từ nên dưới rốn, đau xót như thể đang có ai đó ác độc xát ớt vào.
Lý Sơn vội bật dậy, ông ta lo cho cái đàn ông của mình trên hết, đôi bàn tay mò mẫm toan bật đèn.
Tiếng tạch tạch của công tắc thì có, nhưng bóng đèn mãi không sáng.
Xui thật, mất điện ư? Vào đúng lúc thế này? Lý Sơn lổm ngổm bò dậy, tiếng chăn đệm sột soạt như làm giảm đi cái âm thanh ong ong chói tai trong đầu ông ta.
Lý Sơn mở đèn pin của điện thoại lên, ánh sáng của nó lay lắt quá, ông ta thấy góc phải màn hình đỏ chót chỉ còn lại đúng 1% pin.
Tồi tệ thật.
Ông ta vội vàng chạy vào nhà tắm, lo sợ ánh sáng yếu ớt từ điện thoại sẽ tắt mất nên nhanh chóng cởi quần ra.
Những người vừa mới ngủ dậy, tầm mắt họ sẽ mờ đi nhiều, không nhìn được rõ ràng đặc biệt là trong bóng mờ của ánh sáng lèm nhèm.
Lý Sơn cũng thế, ông ta không muốn thừa nhận nhưng cơ thể này đã bắt đầu lão hóa rồi, đôi mắt dần trỏe nên không còn tinh tường nữa, mặc dù vẻ ngoài bóng bẩy cũng không thể che dấu được, chỉ đành khom lưng nheo mắt xem cho thật kỹ.
Ngay sau đó liền hốt hoảng lùi lại, sống lưng đập mạnh vào mặt tường lát men sứ khiến cả người ông ta như rét lạnh theo nó.
Thật nhiều ốc sên quá.
Nơi ấy của Lý Sơn bị lũ ốc sên bu vào mút mát, dáng đầy đất cát tanh hôi, lúc nhúc giống như có hàng trăm, hàng nghìn con.
Đôi mắt của chúng cũng chẳng giống ốc sên thường, từng con một, mắt to tròn lồi ra, chỉ bị giữ lại bằng một lớp da và tơ máu mỏng manh.
Đành rằng vậy, nhưng đôi đồng tử của chúng thế mà chả phải màu đen hay nâu, đó là một màu tím xanh như màu hoa cẩm tú cầu.
Cái thân hình nhớt nhát, mềm oặt, xù xì với cái vỏ ốc nâu đen như vỏ cây mà lại mang đôi mắt xinh đẹp như một thiếu nữ.
Trông lại chẳng khác gì một cô công chúa lộng lẫy có cái đầu của loài trâu.
Lý Sơn nhìn mà ghê cả người, đến nỗi ông ta còn chẳng dám dùng tay móc chúng ta, luống cuống cầm lấy vòi hoa sen.
Lý Sơn vặn cho nó đến mức nóng nhất, thật may sao nước nóng dư lại từ khi ông ta tắm rửa vẫn còn một ít, Lý Sơn bèn đem nó xối vào trong quần.
Lý Sơn thấy, những đôi mắt màu tím của chúng ngước lên nhìn chằm chằm ông,rồi bị nước xối vào thì vội nhắm chặt mắt, từ trong hàng lông mi cong cong ấy chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu.
Ánh nhìn ấy, giống hệt như cái cách những "đứa con" của Lý Sơn nhìn ông ta, sợ sệt nhưng đong đầy ngưỡng mộ, say đắm.
Chính vì vậy mới làm Lý Sơn nổi da gà rân rân, mặc kệ cảm giác bỏng rát khi bị xối nước nóng cũng muốn trút hết lũ ống sên ghê tởm này xuống.
Quả thật ông ta làm không sai, lũ quái vật nhỏ bé này rất sợ nước nóng, có lẽ là vì chúng có một đôi mắt đẹp và nhạy cảm.
Thế nhưng chúng vẫn ngoan cố không chịu bỏ đi, ráng sức mà bò ngược lên trên bụng Lý Sơn, chui vào rốn của ông ta, từng con từng con một, cho đến khi cái bụng nhăn nheo của Lý Sơn căng lên như bong bóng.
Lý Sơn choàng tỉnh lại trên giường, ông ta bụm mặt, hóa ra tất cả chỉ là mơ thôi.
Có lẽ những việc xảy ra gần đây đã làn tâm hồn ông đam ra không yên ổn cho nên mới gặp ác mộng.
Vuốt mặt một cái, Lý Sơn mở điện thoại lên, những con số trên đó làm ông ta trợn tròn mắt hồi lâu.
Bây giờ vẫn là một giờ sáng, số pin còn lại của điện thoại vẫn là 1%.
Điều này làm ông ta lạnh gáy.
May sao, dường như tất cả chỉ là một sự trùng hợp, ông ta thuận lợi bật được chiếc đèn ngủ lên, làm cho lòng Lý Sơn an đi chút ít.
Ông ta đã sợ bóng sợ gió rồi.
Lý Sơn xỏ dép lê vào, loẹt quẹt đi phòng tắm, bật điện sáng trưng rồi đứng trước bồn rửa tay.
Nhìn vào trong gương, ông ta cảm thấy mặt mình có hơi đỏ, nóng ran rát, sợ rằng ngày mai sẽ có vấn đề, Lý Sơn vội xả một bồn đầy nước lạnh rồi cúi đầu nhấn cả khuôn mặt xuống.
Ông ta nhắm mắt lại, tránh cho nước vào.
Ở đằng sau, Diệp Mai Uyên đang đứng, nhìn vào phần gáy bò lúc nhúc đầy ốc sên của Lý Sơn.
Kí túc xá học sinh.
Yến Tuệ Tây bỗng nhiên tỉnh giấc đột ngột, mái tóc nâu dài tán loạn trên giường bị cậu nằm đè lên, có hơi khó chịu.
....nhưng khoan đã.
Tóc của Yến Tuệ Tây là tóc ngắn.
Vậy mái tóc nâu này là của ai?
Ngay lập tức, bản năng phòng thủ của Siren thức dậy, đồng tử của Yến Tuệ Tây hơi thu hẹp lại, vươn móng tay sắc bén cào thẳng vào bóng đen đang nằm bên cạnh cậu.
Một nhát xé gió.
Bóng đen nâng tay lên che chắn, nhưng móng tay sắc như lưỡi dao của Yến Tuệ Tây vẫn làm nó bị thương, cánh tay trắng bệch bị xé toạc, treo lúc lắc.
Nó lùi lại, như chạy trốn đến cách giường ngủ một quãng xa.
Yến Tuệ Tây đề phòng nhìn nó, đôi mắt của một thợ săn dưới đáy đại dương đen tối đã giúp cậu nhìn rõ được khuôn mặt của bóng đen.
Mái tóc nâu dài, xoăn màu hạt dẻ, làn da trắng bệch của người chết, là Diệp Mai Uyên không lẫn đi đâu được.
Cô ta trông có vẻ chật vật, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt lồi, khóe miệng chảy ra bọt trắng, móng tay dài đỏ chót nguy hiểm chết người.
Mà, xem ra nó vẫn còn thua xa móng tay xé kim loại như xé giấy của Siren.
Diệp Mai Uyên ôm lấy cánh tay đang lắc lư sắp rời, cô ta không lường trước được việc Yến Tuệ Tây sẽ thẳng tay đến vậy, miệng hấp hé cười:
"Xem ra lời Nhâm Toa nói là hoàn toàn không sai."
Yến Tuệ Tây kinh ngạc, dường như cậu đã đoán được điều Nhâm Toa nói là gì.
Dường như, Nhâm Toa đã biết bọn họ-những học sinh chuyển trường và cả Yến Tuệ Tây đều không phải người thuộc về thế giới này.
Một boss có nhận thức nằm ngoài phó bản ư? Nhâm Toa đã biết điều gì rồi, liệu cậu ta đã chạm đến đâu trong hằng hà sa số những bí mật của trò chơi?
Điều đó dường như là một câu hỏi thật khó trả lời, trừ khi Yến Tuệ Tây có thể đích thân thuần phục và tra hỏi cậu ta.
Đôi đồng tử đầy sát khí của Siren lập lòe ánh bạc, một ý tưởng đầy táo bạo lóe lên trong đầu Yến Tuệ Tây.
Nhưng trước mắt, cậu cần phải đối phó với vị khách không mời này trước đã.
Yến Tuệ Tây chủ động công kích, đối với người chơi bình thường, họ có thể sẽ bị hạn chế trong bóng tối mịt mù, thế nhưng ông trời đã ban cho Siren một đôi mắt có thể nhìn thấu con mồi trong cái tăm tối của đáy đại dương, vậy nên việc đánh nhau trong khi tắt đèn hoàn toàn không thàng vấn đề với Yến Tuệ Tây.
Siren là loài đi săn có thiên phú kinh người, dường như mọi tấc da tấc thịt trên người chúng đều dành cho việc chém giết.
Là một Siren thoạt nhìn đã bị thuần hóa, Yến Tuệ Tây lại không kém cạnh gì những đồng bạn sống ngoài tự nhiên, thậm chí chém giết lại càng có bài bản, động tác nhanh nhẹn lại không kém thanh lịch, tuy đẹp mắt nhưng mỗi lần ra tay lại như muốn lấy đầu, moi tim đối thương.
Trong xương cốt Siren đã là loài tàn độc.
Trong môi trường tự nhiên hoang dại, chúng có thể phóng túng mọi thói hư tật xấu, đi trêu đùa những loài khác.
Thế nhưng Yến Tuệ Tây đã chọn giả trang thành một con người, dưới sự hun đúc và dạy bảo của cha, cậu đã thu liễm đi nhiều, giấu những cái ác liệt vốn có của Siren vào trong tâm, trở thành một người lễ độ phép tắc.
Và quy tắc hàng đầu của một quý ông, không được đánh phụ nữ.
Kể cả trong trường hợp cô ta là một con quỷ muốn lấy mạng cậu.
Nhưng Yến Tuệ Tây vẫn còn giữ lại thiên tính thù dai của Siren, cậu vẫn chưa quên việc Diệp Mai Uyên trèo lên giường mình rồi hù cậu lúc nửa đêm, vậy nên quyết định trả thù chút đỉnh.
Cho đến khi hai cánh tay của Diệp Mai Uyên sắp lìa ra thì Yến Tuệ Tây mới thu tay lại, thật may là ma quỷ không biết đau, những đòn tấn công của Yến Tuệ Tây nhìn thì có vẻ đáng sợ, thế nhưng nếu không dùng tới phương pháp tâm linh thì nó chẳng ăn nhằm gì với Diệp Mai Uyên, không chúng chỉ một lát nữa cô ta sẽ hồi phục.
Bình thường ma quỷ không có thực thể, chúng sẽ không bị con người chạm vào.
Quỷ chỉ tạm thời có thực thể trong một số trường hợp, một trong số đó chính là khi vừa mới giết người xong.
Khứu giác nhạy cảm của Siren ngửi được mục máu tươi còn chưa phai bao nhiều trên người Diệp Mai Uyên, Yến Tuệ Tây đã có kết luận.
Cô ta vừa giết người, nạn nhân có khả năng rất lớn là Lý Sơn, người mà Diệp Mai Uyên căm hận nhất..