Tác giả: Yến Chi Châu.
Chủ nhiệm lớp A là cô giáo Lương, một người phụ nữ tài giỏi chưa lập gia đình.
Gương mặt thanh tú, giọng nói ôn hòa, cử chỉ nhẹ nhàng, trung thành với nghề nhà giáo, chưa bao giờ lạnh nhạt hay đánh mắng ai, chính vì vậy nên cô tương đối được lòng học sinh.
Tuy rằng ở ngôi trường này, phần lớn các giáo viên đều không dám đả động gì đến những cậu ấm cô chiêu giàu có này, tất nhiên là trừ giám thị Chu ra.
Lúc này, cô Lương dẫn theo bốn người chơi tiến vào lớp.
Những học sinh đang ồn ào lập tức im tiếng, quay trở lại chỗ ngồi.
Mấy cô cậu này cũng rất sợ bị gọi phụ huynh, bởi như vậy chẳng khác nào ném mặt mũi cha mẹ, nên bình thường đều sẽ nghe lời giáo viên.
Yến Tuệ Tây cũng ngồi thẳng dậy, cậu thích đóng vai một học sinh ngoan ngoãn yên phận hơn.
Không dấu vết đánh giá những "học sinh chuyển trường" một chút cũng không giống học sinh kia.
Bốn người, ba nam một nữ, trong đó một nam là người đã đứng ra xin lỗi khi Vu Nhiên kiếm chuyện với Yến Tuệ Tây, một nam một nữ còn lại không quen biết, còn người cuối cùng.....
Là hắn.
Người nam nhân có đôi mắt hung dữ.
Yến Tuệ Tây nghĩ vậy.
Chờ sau khi ổn định lại chỗ ngồi, cô Lương mới gõ gõ bàn, hắng giọng nói một tràng rất vinh dự chào mừng học sinh mới.
Sau đó thì để đám người chơi tự giới thiệu.
Yến Tuệ Tây có chút buồn cười nhìn biểu cảm không được tự nhiên của mấy người trên bảng.
Cậu có thể lý giải, rốt cuộc xem chừng đều là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, còn từng thông quan mấy cái phó bản cực độ nguy hiểm, mà bây giờ lại phải giống như học sinh cấp ba giới thiệu bản thân với người mà tương lai có khi là kẻ thù của mình.
Ha ha.
Sau cùng, người thanh niên nói xin lỗi với Yến Tuệ Tây sáng nay làm tiên phong, xem ra anh ta là người khá biết cách nói chuyện, giả thành học sinh cũng rất giống.
"Xin chào mọi người, tôi là Việt Bách Quân, mong được chỉ giáo nhiều hơn." giọng nói của Việt Bách Quân rất tốt, mang âm sắc như màu nắng, rực rỡ dương quang.
Anh lại thoáng nhìn về phía nam nhân đứng bên cạnh, giống như thúc giục, xem ra là có quen biết.
Sau đó, nam nhân có ánh mắt hung dữ cũng theo sau mà tiếp lời.
Nhưng hắn không giống như Việt Bách Quân hào sảng dương quang, chỉ trầm ổn mà phun ra ba chữ "Bùi Hạc Chuẩn".
Hoàn toàn thể hiện cái gì gọi là xa cách lãnh đạm.
Yến Tuệ Tây đang chống cằm mơ màng bỗng sửng sốt trong chốc lát, hơi mở lớn mắt.
Bùi Hạc Chuẩn?
No.1 bảng cấp hạng Tân tinh Bùi Hạc Chuẩn? Quỷ quyệt? Gian xảo? Nhiều mưu kế?
A, thứ duy nhất Yến Tuệ Tây thấy là người này lạnh lùng muốn chết.
Quả nhiên, người chơi đồn đoán là không tin được.
Dường như có hai người trước tiếp thêm can đảm, một nam một nữ còn lại cũng theo sau báo ra tên mình.
Tuy không được tự nhiên như Việt Bách Quân nhưng ít ra cũng coi như trôi chảy.
Xem ra không phải tay mới, mà cũng không phải tay già đời gì.
Nhưng ở lớp A chỉ có bốn người chuyển tới, hơn nữa trong lớp chỉ còn thừa bốn cái chỗ trống.
Vậy xem ra lần này nhóm người chơi sẽ bị tách ra.
Tuy nhiên, đó không phải là việc mà Yến Tuệ Tây sẽ quan tâm.
Cậu chỉ là một NPC qua đường muốn đi nghỉ dưỡng mà thôi.
Nhưng dường như ông trời, số phận, định mệnh, thậm chí là cô Lương hay thứ gì đó tương tự lại không muốn vậy.
Bởi vì bên cạnh Yến Tuệ Tây là một chỗ trống.
Và sao nữa? Không cần nói cũng biết, chắc chắn một trong bốn người chơi kia sẽ phải ngồi cạnh Yến Tuệ Tây-người qua đường không hề thích dính dáng đến người chơi vì chắc chắn sẽ bị dò hỏi trên trời dưới đất để lấy manh mối.
Tất nhiên là Yến Tuệ Tây có thể xin cô Lương chuyển chỗ, nhưng như vậy chẳng khác nào vẽ lên mặt mình hai chữ khả nghi.
Liệu cậu sẽ muốn nhóm người chơi kia bám đuôi theo mình để tìm manh mối hay sao? Không, sự lười biếng của Yến Tuệ Tây không cho phép điều đó.
Vậy nên Yến Tuệ Tây dứt khoát liền không quan tâm.
Cô Lương cũng không gặp khó khăn trong việc xếp chỗ, chẳng mấy chốc mà ai đã về chỗ nấy.
Yến Tuệ Tây bỗng nhiên cảm thấy có gì đó.
Cậu ngẩng đầu lên khỏi sách, đột nhiên chạm phải đôi mắt của Bùi Hạc Chuẩn ở bên cạnh.
Hắn ngồi ở đây?
Ồ, vậy thì có duyên thật đấy.
Yến Tuệ Tây không đặt nặng điều này trong lòng, cậu cũng khá vui vẻ.
Bởi nhìn Bùi Hạc Chuẩn là biết hắn sẽ không hỏi đông hỏi tây rồi.
Trên kia cô giáo Lương đã bắt đầu giảng bài, Yến Tuệ Tây đơn giản là bỏ qua chuyện này.
Hai tiết học chẳng có bao lâu, rất nhanh đã đến giờ nghỉ.
Văn Tinh ngồi đằng trước Yến Tuệ Tây thì ngay khi hết tiết đã bắt đầu thảo luận với bạn cùng bàn về mấy trò chơi tâm linh, tạm thời để cậu được yên ổn đọc sách.
Yến Tuệ Tây nhàm chán lật trang sách, đôi tay xinh đẹp như ngọc chống cằm, khuôn mặt mỹ miều mang nét cấm dục sạch sẽ như đóa bạch trà sau mưa.
Bỗng nhiên, có một chai nước trái cây và vài viên kẹo được thả xuống trên bàn Yến Tuệ Tây.
Yến Tuệ Tây nương theo nhìn lên, là một bàn tay to hơn hẳn tay của cậu nhưng vẫn cực kì bắt mắt, khớp xương rõ ràng, tràn đầy sức lực đến nổi gân.
Điều đó càng làm chai nước và kẹo ngậm có vẻ nhỏ xinh như thứ đồ chơi tinh xảo.
Lên thêm một chút nữa mới phát hiện, chủ nhân của nó là Bùi Hạc Chuẩn.
Hắn đang đứng cạnh bàn Yến Tuệ Tây, thả đồ xong thì vẫn chưa đi.
Bùi Hạc Chuẩn đứng ngược sáng với Yến Tuệ Tây, hơn nữa hắn rất cao, Yến Tuệ Tây đoán chắc cũng đến hơn 1m9, cứ thế mà tạo thành một vùng bóng ma bao phủ lấy cậu.
Giờ mới để ý, Bùi Hạc Chuẩn đẹp trai thật đấy.
Khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, ngũ quan cực kì có dã tính, hung hăng như thú hoang, làn da màu đồng cổ như một chiến binh thực thụ.
Dưới lớp áo sơ mi là lớp cơ bắp căng tràn đầy sức lực, như con mãnh thú lúc nào cũng trong trạng thái săn mồi, cả người tỏa ra hormone giống đực nồng đậm.
Đến cả người tự luyến(một chút thôi) như Yến Tuệ Tây cũng phải công nhận, Bùi Hạc Chuẩn rất đẹp trai tuấn tú, tỉ lệ cơ thể còn hoàn mỹ hơn cả những bức tượng chiến binh La Mã trong phòng cậu.
Chỉ là ánh mắt của hắn quá sắc, quá hung, đầy tính xâm lược, dễ dàng hấp dẫn làm người khác bỏ quên mất vẻ ngoài.
Xem ra đây là "tên học sinh chuyển trường đẹp mã" mà Văn Tinh nhắc tới.
Còn về việc Bùi Hạc Chuẩn đưa đồ cho cậu, Yến Tuệ Tây tỏ vẻ rất bất ngờ.
Dường như Bùi Hạc Chuẩn nhìn thấy được dấu chấm hỏi trên đầu Yến Tuệ Tây, chưa đợi cậu hỏi đã nói trước:"Chuyện sáng nay, đền cho cậu." giọng nói trầm như chính con người của hắn.
Sau đó thì đi rồi, chắc là hội họp với nhóm người chơi.
Từ những câu chữ ít ỏi đó, Yến Tuệ Tây thần kì mà hiểu được, rằng đây là đền cho cậu vì chuyện Vu Nhiên gây chuyện sáng nay.
Thật ra thì Yến Tuệ Tây đã sớm quên chuyện này ra sau đầu, cá vàng có trí nhớ bảy giây, Siren cũng gần giống vậy thôi.
Chỉ là vài câu lời nói và một túi bánh quy, không đến mức khiến cậu ghi hận một ai đó.
Hơn nữa, Yến Tuệ Tây không thích nhận đồ từ người lạ.
Ngay lúc này, có một tầm mắt nóng bỏng quen thuộc nhìn chằm chằm Yến Tuệ Tây khiến cậu nổi cả da gà.
Là Văn Tinh.
Anh tám chuyện xong với bạn rồi, định quay xuống tìm Yến Tuệ Tây thì tình cờ bắt gặp một màn trước đó.
Giờ đây, ánh mắt của Văn Tinh nhìn Yến Tuệ Tây chính là ánh mắt bát quái nhiệt liệt, hừng hực ngọn lửa của sự tìm tòi nghiên cứu, còn pha lẫn trong đó là một tia trêu chọc.
Yến Tuệ Tây bị anh nhìn cho rợn cả người, hỏi:"Sao đấy?"
Văn Tinh xoa tay hằm hè, lén lút ngó hai bên, mới mang vẻ mặt hèn mọn nịnh nọt như mèo thấy mỡ, nói:"Ayyyyy, không ngờ nha~Tặng đồ? Thân thiết vậy sao~?" giọng điệu vô cùng thiếu đánh.
Trán Yến Tuệ Tây nổi lên gân xanh, vuốt phẳng lại ý muốn đánh người, híp nửa con mắt liếc Văn Tinh:"Giống nhau thôi.
Hơn nữa đây là đền bù chuyện sáng nay." ý cậu nói là đây cũng chỉ giống như quà của fan tặng mà thôi.
"A~" Văn Tinh ngả ngớn nhướng lông mày:"Vậy thì đưa cho tôi đi thôi.
Chẳng phải bình thường ông không nhận quà tặng của người khác sao?" đoạn đưa tay định lấy đồ đi.
Yến Tuệ Tây chưa kịp suy nghĩ thì đã tay nhanh hơn não lấy đồ về.
Sau khi tỉnh lại, cậu sửng sốt, lại ma xui quỷ khiến mà nói với Văn Tinh đang vẻ mặt mộng bức:" Của tôi.
Ông đi mà ăn của ông đi."
Đậu!
Lưng Văn Tinh như có sấm sét đánh qua, vẻ mặt khó tả mà nhìn bạn thân.
Sau đó anh như tự hiểu ra gì đó, híp mắt cười khằng khặc đáng khinh.
Bỏ lại một câu "Tôi hiểu mà", Văn Tinh lại đi tìm người khác tám chuyện.
Anh ngửi được mùi bát quái! Nhưng nề hà Yến Tuệ Tây sẽ đánh mình, Văn Tinh không dám hỏi.
Yến Tuệ Tây nhìn Văn Tinh không hiểu ra sao, rồi lại nhìn đến đồ ăn trong tay mình.
Làm sao bây giờ?
Đã nhận đồ của người ta rồi, trả lại thì không được, cho người khác thì Yến Tuệ Tây lại có chút không nỡ.
Chai nước trái cây này là nước chanh dây cậu thích mà.
Cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ vặn nắp uống.
Ừm, không tệ, chỉ là không biết tại sao Bùi Hạc Chuẩn lại tìm được chai nước này, hình như trong trường không có bán? Yến Tuệ Tây hơi suy tư.
Số kẹo được cho thì cậu cất vào trong túi.
Giờ học nhanh thì giờ nghỉ giải lao cũng vậy.
Rất nhanh đã vào lớp, Bùi Hạc Chuẩn cũng quay trở lại, hắn không có vẻ gì khác lạ khiến Yến Tuệ Tây không thể biết mấy người chơi đó đã tìm được manh mối gì hay chưa.
Nhưng Yến Tuệ Tây cũng không tò mò lắm, cậu chỉ cần tận hưởng là đủ rồi.
Có lẽ là do sáng nay dậy khá muộn nên Yến Tuệ Tây hiếm thấy mà không ngủ ngày, chỉ là cậu cảm thấy hơi lạnh nên nằm gục xuống bàn như không xương.
Giáo viên đang giảng bài thấy nhiều không trách.
Yến Tuệ Tây là học sinh có thành tích rất tốt, dung mạo không có gì để chê, tính tình cũng dễ mến, gia cảnh cực phẩm.
Một học sinh hoàn mỹ như vậy, khiến giáo viên nào trong trường cũng thích.
Vậy nên, với những lúc như vậy họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà dung túng.
Dù sao một mỹ nhân mệt mỏi rất làm người đau, hơn nữa dù ngủ gật thì Yến học bá cũng sẽ không rớt hạng.
Yến Tuệ Tây nằm rạp xuống bàn, tư thế tùy ý nhưng vẫn ưu nhã.
Cậu vùi đầu vào khuỷu tay, nhàm chán mà quan sát Bùi Hạc Chuẩn đang ngồi bên cạnh.
Tuy không giống như học sinh cấp ba nghịch ngợm đầy màu sắc thanh xuân, nhưng ít ra cũng không khác biệt nhiều lắm.
Khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm, cơ thể nam tính hoàn mỹ, tuy phải ngồi trên ghế học sinh nhỏ hẹp có chút đáng tiếc nhưng vẫn cực kì hấp dẫn tầm mắt.
Yến Tuệ Tây đã thấy nhiều nữ sinh liếc trộm hắn.
Yến Tuệ Tây không biết là, trong lúc cậu đang nhìn đối phương thì Bùi Hạc Chuẩn-nhìn như đang tập trung nghe giảng-cũng đang đánh giá cậu.
Bùi Hạc Chuẩn từng là quân nhân, được huấn luyện qua, hơn nữa đang ở trong phó bản nên sự cảnh giác của hắn vẫn luôn duy trì cao độ.
Ngay từ lúc Yến Tuệ Tây nhìn qua là hắn đã cảm nhận được.
Bùi Hạc Chuẩn cảm thấy NPC này rất kì lạ.
Bùi Hạc Chuẩn và nhóm người chơi đã tiến vào phó bản trường Chi Châu từ sáng sớm, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối gì.
Sau khi làm quen nhau, hôm nay họ phải đến trường đi học, hơn nữa còn là tách ra, đồng nghĩa với việc cốt truyện đã bắt đầu.
Sáng hôm nay, các người chơi đã thống nhất kế hoạch, trước hết hãy cứ cư xử như bình thường, tranh thủ hỏi chút manh mối là được, chưa cần manh động đến NPC.
Nhưng ngay khi đến nhà ăn, Vu Nhiên đã phá vỡ kế hoạch, không những gây chuyện với NPC, mà dường như đó còn là một NPC quan trọng.
Người chơi còn lại trong nhóm rất đau đầu vì điều này.
Dù Việt Bách Quân đã xin lỗi thay Vu Nhiên, nhưng ai cũng cam chịu rằng NPC sẽ không dễ dỗ như vậy (không đâu).
Tuy họ muốn gặp mặt xin lỗi, nhưng như vậy lại dường như đang làm quá vấn đề, hơn nữa ngay lúc họ muốn tìm Yến Tuệ Tây thì luôn có người "vô tình" cản lại.
Những người chơi này làm sao mà ngờ được, những lần "vô tình" đó là do hội Kỵ sĩ bảo vệ Yến giáo thảo cố ý không cho họ tìm Yến Tuệ Tây gây phiền toái.
Có lẽ là do họ không thể tưởng tượng được, trong im lặng, họ đã trở thành đối tượng bàn tán và khiển trách của fan Yến giáo thảo.
Tuy những người chơi ở lớp khác thì khó, nhưng người cùng lớp với Yến Tuệ Tây thì cũng dễ hơn phần nào, đặc biệt là Bùi Hạc Chuẩn ngồi ngay bên cạnh cậu.
Bất quá nề hà danh tiếng và thực lực của hắn, không ai dám yêu cầu hắn làm cái gì.
Nhưng có lẽ người khác không rõ, Vu Nhiên lần này vào phó bản là có liên quan đến Việt Bách Quân và Bùi Hạc Chuẩn.
Vu Trọng, cha của Vu Nhiên, từng là cấp trên của Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân khi họ còn trong quân đội.
Ông cũng là một người chơi, tuy không được như đám thanh niên nhưng tốt xấu gì cũng là người từng xông pha chiến trường, bản lĩnh vẫn là có.
Vu Trọng độc thân cả đời vì sự nghiệp chiến đấu, nhưng khi vào trò chơi thì lại có một người vợ.
Bà sinh cho ông một đứa con trai, đó là Vu Nhiên.
Nhưng không lâu sau đó, bà qua đời vì thông quan thất bại.
Vu Trọng rất đau khổ, vậy nên ông lại càng thương yêu đứa con trai này.
Khi Vu Nhiên lớn, đủ tuổi để tham gia phó bản, Vu Trọng bắt đầu lo lắng.
Ông sợ rằng con trai mình sẽ thông quan thất bại.
Trùng hợp, lúc này Vu Trọng gặp được Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân.
Họ luôn biết ơn ông vì đã chỉ dạy mình khi còn trong quân ngũ, kèm theo đó là sự tôn trọng với cấp trên.
Vu Trọng đã nhờ hai người tổ đội cùng Vu Nhiên, dẫn cậu ta thông quan phó bản cho đến khi tích lũy đủ kinh nghiệm và điểm để mua vũ khí và đạo cụ.
Tất nhiên là có thù lao.
Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân không hiếm lạ gì chút thù lao đó, nhưng đó là người mình tôn kính, hơn nữa mang theo một người thông quan cũng chẳng mất gì.
Nên họ đồng ý.
Chẳng qua không ngờ Vu Nhiên, người trông thì ngoan ngoãn nhưng lại dám gây chuyện với NPC.
Vậy nên vì thông quan và nhiệm vụ mang người, Bùi Hạc Chuẩn tự giác cảm thấy nên làm gì đó.
Còn Việt Bách Quân ngồi quá xa, hơn nữa mồm miệng nhanh nhẹn, còn đang hỏi manh mối.
Hơn nữa...
Nhìn dáng vẻ Yến Tuệ Tây chịu thiệt bởi Vu Nhiên, Bùi Hạc Chuẩn cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ là vì từng là quân nhân nên nhìn không quen mấy chuyện làm khó dễ này chăng?
Bùi Hạc Chuẩn đang chăm chú nghe giảng thực chất đang suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên cảm thấy cơ bắp ở cánh tay bị chạm vào.
Quay đầu nhìn qua, là Yến Tuệ Tây.
Cậu vùi một bên mặt vào cánh tay, một nửa nhìn Bùi Hạc Chuẩn.
Cậu chọc chọc cánh tay rắn chắc của Bùi Hạc Chuẩn để gây sự chú ý, ngón trỏ trắng như sữa, móng tay hồng hào càng nổi bật tương phản với màu da bánh mật của hắn.
Sau khi thấy Bùi Hạc Chuẩn quay qua nhìn mình, Yến Tuệ Tây hơi nghiêng người lại gần, nhỏ giọng:"Cho anh.
Cảm ơn." rồi lấy ra một viên kẹo chanh dây vàng nhạt.
Đây là kẹo mà Bùi Hạc Chuẩn cho cậu lúc nãy.
Loại kẹo và nước vị chanh dây này là phần thưởng tuyến phụ ở phó bản đầu tiên của hắn, không phải mua ở nhà ăn.
Hai người cách nhau gần đến nỗi hắn có thể ngửi được mùi thơm nhạt như có như không trên người Yến Tuệ Tây.
Bùi Hạc Chuẩn nhìn chiếc kẹo nhỏ xinh trong lòng bàn tay trắng mềm của Yến Tuệ Tây, như suy tư điều gì.
Đến nỗi cậu còn cho rằng hắn không muốn nhận, thì Bùi Hạc Chuẩn mới duỗi tay ra cầm lấy.
Làn da hai người chạm nhau, màu sắc đối lập, lại hài hòa bắt mắt vô cùng.
Tay của Bùi Hạc Chuẩn rất nóng, và cả cơ thể hắn cũng vậy, nhiệt độ cao hơn người bình thường.
Trái ngược với Yến Tuệ Tây, bởi Siren nhiệt tính thiên lạnh.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay hắn cũng có vết chai, xem ra là do nhiều năm luyện tập, chiến đấu.
Chậc, vừa vặn trái với đôi bàn tay chưa từng dính nước mùa xuân của Yến tiểu công tử.
Thứ nhất là do cậu lười, thứ hai là Siren thì không có thói quen chiến đấu bằng vũ khí.
Cả hai người đều cảm thấy chỗ bị đối phương chạm vào rất kì lạ, nóng, tê dại.
Bầu không khí dường như hơi mất tự nhiên.
Yến Tuệ Tây-người hiếm khi ngại ngùng- mất tự nhiên gãi gãi má.
Bùi Hạc Chuẩn-người xưa nay bình tĩnh lạnh lùng-rũ mắt ngẩn người nhìn viên kẹo vàng nhạt vẫn còn vuong mùi hương của chủ trước.
Bùi Hạc Chuẩn hiếm khi chủ động mà đánh vỡ trầm mặc:"Không có gì.
Cậu đáng được đền bù.
Vu Nhiên đã gây phiền phức cho cậu." đoạn vươn tay phải ra:"Tôi là Bùi Hạc Chuẩn, hi vọng được giúp đỡ nhiều hơn."
Yến Tuệ Tây có chút chần chờ trước cái bắt tay này.
Thú thật lúc nãy khi đụng vào tay Bùi Hạc Chuẩn, cậu cảm thấy hơi lạ, có chút....biệt nữu.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn là bắt tay rồi:"Tôi là Yến Tuệ Tây.
Mong được giúp đỡ."
Lần tự giới thiệu này đã khiến quan hệ của hai người họ có chút biến đổi.
Lần này cả hai người đều buông tay ra rất nhanh như bị phỏng.
Yến Tuệ Tây nắm lại duỗi ra bàn tay xinh đẹp khiến vô số người quỳ liếm của mình, tự hỏi có phải lâu lắm rồi chưa nắm tay con người hay không nên mới có mấy phản ứng kỳ lại như vậy.
Ở ngay bên cạnh, Bùi Hạc Chuẩn dường như đang rất bình tĩnh, nhưng những ngón tay phải đang mất tự nhiên cọ xát và vành tai hơi nóng lại không nói như vậy.
A, thứ không khí kì lạ này cứ như vậy mà duy trì đến khi hết buổi sáng.
Giờ ăn trưa đến rồi.
Học sinh lục tục đi tới nhà ăn, còn Yến Tuệ Tây và Văn Tinh thường sẽ đợi muộn một chút mới đến.
Bùi Hạc Chuẩn lại lần nữa rời lớp rất sớm cùng ba người chơi khác, Yến Tuệ Tây đoán là đi sưu tầm manh mối hay gì đó.
Văn Tinh thì đang rất chuyên chú giảng cho Yến Tuệ Tây nghe về mấy cái trò chơi tâm linh mà anh nghe được từ bạn.
Bỗng nhiên, Yến Tuệ Tây nắm lấy tay Văn Tinh.
Lập tức, mấy chục đôi mắt đổ dồn về phía họ.
Văn Tinh đơ người trong chốc lát, đến khi cảm thấy mấy ánh mắt hình viên đạn sắp xuyên thủng người mình thì mới hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi Yến Tuệ Tây:" Ông làm gì đó? Bộ thích tôi hay gì?"
Rồi sau đó tự trả lời:"Không được đâu, mấy fan của ông sẽ giết tôi mất!" anh vẫn còn nhớ câu nói cửa miệng của họ:Yến giáo thảo là của mọi người, nếu ai dám độc chiếm, giết không tha!
Yến Tuệ Tây thấy không có cảm giác giống như lúc nãy thì cũng buông tay ra rồi, vô ngữ nhìn Văn Tinh:"Không có gì.
Tôi thử nghiệm một chút." nhưng kết quả không được như ý muốn cho lắm.
Văn Tinh cảm nhận được mấy ánh mắt sắc như dao kia đã rút đi, thở ra một hơi.
Sau đó lại tiếp tục nhiệt huyết phun trào mà kể mấy câu chuyện tâm linh.
Yến Tuệ Tây có chút khó hiểu nhìn chằm chằm tay mình.
Sao lại như vậy? Nhưng cậu cũng không băn khoăn lâu lắm, đến khi Văn Tinh kể xong gọi cậu cùng đi ăn trưa thì đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Siren chính là vô tư như vậy.
Đến nhà ăn, người cũng đã vơi đi chút ít, cũng không cần xếp hàng lâu lắm.
Sau khi Yến Tuệ Tây hỏi được hôm nay có đồ ăn gì xong, thấy bản thân không ăn được những món đó thì đành mua bánh mỳ đen rồi đi kiếm chỗ ăn.
Dù sao thì Yến Tuệ Tây cũng không thích dùng bữa ở nơi ồn ào như nhà ăn.
Còn Văn Tinh thì anh sẽ ăn ở đây luôn, bởi anh không kén ăn như Yến Tuệ Tây.
Sau khi ăn xong Văn Tinh sẽ đi tìm cậu.
Nhưng xem ra bữa trưa này không yên ổn như Yến Tuệ Tây nghĩ rồi.
Tiểu kịch trường số 1:
Một ngày nào đó trong tương lai xa xa...
Yến tiểu thụ đang nằm liệt giường vì bị Bùi tiểu công phát hiện từng chủ động "thân thiết" nắm tay Văn tiểu Tinh.
Yến tiểu thụ: Trả lại bạn trai năm xưa chạm tay một chút là đỏ mặt lại đây cho em!
Bùi tiểu công: A? Em thích như vậy? Nếu anh hiện tại và anh lúc trước rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai?!
Yến tiểu thụ: Anh cút đi! Người bơi 3km cũng không biết mệt như anh không xứng đáng hỏi câu đó!
Văn tiểu Tinh:Không ai quan tâm tôi bị lườm sao?!
Tiểu kịch trường 2:
Fan:Yến giáo thảo là của mọi người, nếu ai dám độc chiếm, giết không tha!
Bùi tiểu công:Hửm? Lên đi.
Ba phút sau, toàn bộ fan nhỏ bị KO.
Fan:Đánh không lại QAQ *trơ mắt nhìn Yến nam thần bị "quái vật" mang đi*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi ngắn vì tớ vừa thi xong nên hơi mệt:(( với lại tớ sẽ viết cho hết nội dung từng chương tớ đặt ra nên số chữ có lẽ sẽ hơi khập khiễng
Nội dung chương này chủ yếu là cơm tró nhẹ nhàng của hai bạn trẻ thôi:v các bạn ý chỉ mới bị nhau hấp dẫn thôi
Vu Nhiên sẽ là một nhân vật quan trọng để thúc đẩy tình cảm của hai người
Bí mật hôm nay là: Vu Nhiên yêu thầm Bùi Hạc Chuẩn, đó cũng là lý đo Vu Trọng chọn Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân thay vì những người khác.
Ông ấy có ý gán ghép mà~ nhưng yên tâm, các bạn ý sẽ chỉ có lẫn nhau thôi.
Tớ rất vui vì có người thích truyện tớ viết, đó là động lực để tớ ra chương 2 chỉ trong hai ngày.
Bình luận và ngôi sao màu cam của các bạn là niềm vui của tớ.
Yêu các em bé nhìu..