Mười một giờ đêm, khi Tô Mặc khó khăn lắm mới thoát khỏi đám
người đeo mặt nạ a dua nịnh hót trở về nhà, thất cả căn phòng trống trải
Không, nói chính xác môt chút là trong phòng chỉ có mỗi mình
Bánh Bao, nó đang đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Mặc, ngồi xổm trong phòng
khách, nhìn tư thế này, chắc là đã đói bụng khá lâu rồi
Lâm Thư đi đâu vậy? vấn đề này nhanh chóng nhảy vào óc Tô Mặc
Trong phòng bếp không có, trong phòng ngủ cũng không có,
trong phòng tắm cũng không có, thậm chí, cái trên cái ghế mây đặt ở ban công mà
Lâm Thư thích nhất cũng không tìm được bóng dáng cô
Lúc Tô Mặc mở tủ quần áo ra, trong lòng đột nhiên rét lạnh
Nhớ rõ lúc Lâm Thư vừa mới chuyển tới nhà anh, vừa mở tủ quần
áo ra liếc mắt nhìn anh một cái coi thường: "Những bộ quần áo này của em sẽ
làm tăng thêm màu sắc trong cuộc sống đen thui bụi bặm của anh" Vừa nói vừa
đem những bộ quần áo đủ màu sắc treo vào bên trong
Bây giờ, trong tủ quần áo chỉ còn lại những bộ quần áo mang
màu sắc cô liêu lẻ loi, nhì qua, không khỏi cô đơn
Lâm Thư..... bỏ nhà đi sao?
Tô Mặc sửng sốt, trong thoáng chốc, trước mặt chợt thấy
trông rỗng, trong vô thức nắm chặt điện thoại đi ra ngoài, nhưng đầu dây bên
kia liền truyền đến một tiếng "Alo...."
Goi điện thoại đến nhà họ Lâm, bà Thi rất là kinh ngạc:
"Tiểu Thư, không ở chỗ cậu sao?" xem ra, ngay cả Lâm gia cô cũng
không trở về. Tô Mặc thở dài một cái, nhíu mày càng chặt hơn
Trong đầu đột nhiên có cảm giác đau đớn đánh úp tới, nháy mắt
quét sạch tới từng ngõ ngách nhỏ nhất
Cuối cùng, ở trên tủ đầu giường, Tô Mặc mới tìm được một tờ
giấy nhỏ Lâm Thư để lại, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: "Em muốn tự tìm con đường
đi cho mình"
Nội dung rất đơn giản, nhưng mà Tô Mặc làm sao lại không hiểu
thâm ý trong câu nói đó chứ? Anh muốn che chở Lâm Thư dưới cánh chính chủa
mình, nhưng từ trước tới giờ Lâm Thư luôn như giống như vậy khiến hắn không thể
đoán trước được, hôm nay, cô muốn rời khỏi nhà, anh nên thả cô đi sao?
Tất cả những lý trí trong quá khứ, trong lúc này giống như
toàn bộ đều tan vỡ, rơi xuống từng chút một, không cách nào nhặt lên
Dường như có chút hồ đồ, bất tri bất giác anh đã lệch khỏi
quỹ đạo dự định từ lúc nào, nhưng anh lại không tìm được, rốt cuộc là bắt đầu
thay đổi từ đâu. Khí phát giác ra, cũng đã mất đi toàn bộ thế giới
Ánh mắt Tô Mặc rũ xuống, trong đáy mắt là khoảng không đen kịt,
quá nhiều tâm tình phức tạp phập phòng, cuối cùng cuống cùng lắng đọng xuống,
giống như chìm trong bóng tối, không tìm được lối ra
***********
Mà lúc này Lâm Thư, thật là thì đang ở nhà, vùi đầu trong
chăn bông dày, làm đà điểu
Bà Thi hận không thể rèn sắt thành théo ngồi ở bên giường,
kéo Lâm Thư ra ngoài
"Cái con nha đầu chết tiệt này, lại sao lại không có tiền
đồ như vậy? Có bị trời long đất lửo cũng không đến mức như này đâu?" bà
Thi trợn trừng mắt, giật nhẹ mái tóc lộ ra ngoài chăn của Lâm Thư: "Tên Tô
Mặc kia đã phạm phải tội cầm thú gì, mà mày nói với mẹ màu là nó lừa dối?
"Mẹ à, mẹ nói xem, có phải là con rất vô năng
không?" từ trong chăn Lâm Thư nói vọng ra
"Tất nhiên" bà Thi trả lời không chút do dự
~~~~(>_
"Nhưng mà...." bà Thi nhìn dáng vẻ bi thương của
Lâm Thư, vẫn là có chút không đành lòng: "Nhưng con đã làm được một chuyện
thành công, đó chính là thành công đánh chiếm được một tên tiểu tử tốt như Tô Mặc"
Lâm Thư càng phiền muộn hơn, bà Thi an ủi căn bản chính là họa
đơn vô chí
Chẳng lẽ rời khỏi Tô Mặc, thật sự cái gì cô làm cũng không
xong sao? Lâm Thư không khỏi liền nghĩ tới chị Lee một chút, nếu như được ra nước
ngoài như chị ấy nói, vậy thì, có nên thay đổi một chút không?"
Phát hiện Lâm Thư khóc thê thảm hơn, rốt cuộc bà Thi đã nhận
ra, có lẽ con gái đã gặp phiến toái thật sự rồi, hơi kinh ngạc lôi Lâm Thư từ
trong chăn ra: "Chẳng lẽ Tô Mặc thật sự là cầm thú, sau khi ăn xong quệt
miệng không chịu trách nhiệm? Nhín dáng dấp, không giống như loại người như vậy
mà?"
"Không phải..." Lâm Thư từ trong chăn nhô đầu ra,
mắt đã có chút sưng lên, hồng hồng, giống như một con thỏ: "Con bỏ rơi Tô
Mặc"
Bà Thi kinh hãi kêu lên: "Tiểu Thư, con trở nên dũng cảm
như vậy từ bao giờ thế? Chẳng lẽ thực sự đã thừa hưởng được sự khí phách của mẹ
con?"
"Tại sao? Xẩy ra chuyện gì?"
Trong nháy mắt Lâm Thư nhìn thấy cặp mắt mẹ sáng lên, mẹ chắc
chắn không phải là đang chuân bị cười trộm bát quái chứ? Đúng là mình được nhận
nuôi, nhận nuoi? Nhất thời Lâm Thư cảm thấy cả thế giới nứt toạc
Bà Thi vuốt vuốt tóc Lâm Thư, thở dài: "Nói đi, mẹ
nghe"
"Mẹ...." Lâm Thư nắm tay bà Thi, đứt quãng nói đến
hơn nửa đem, nói đến Tô Mặc xuất sắc, nói đến Diệp Lan xuất hiện, nói đến chị
Lee hi vọng, nói đến mục tiêu của mình....
Đến đến lúc trời sáng, Lâm Thư rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ
thiếp đu, trên mật còn để lại hai hàng nước mắt chưa khô
Trong suốt cả quá trình bà Thi không nói một câu, chỉ lẳng lặng
nghe, chờ nhìn thấy Lâm Thư ngủ. Mới đắp chăn cho cô, lắc đầu một cái, đóng cửa
phòng ngủ lại
Lâm tiên sinh ngồi ở trên ghế solon, nghi hoặc nhìn bà Thi:
"Con gái không sao chứ?"
"Không có chuyện gì lớn...." bà Thi hạ thấp giọng
nói: "Chỉ là, lần này...."
"Tên tiểu tử ngu ngốc Tô Mặc kia" dù sao Lâm tiên
sinh vẫn yêu thương con giá, lúc tối đột nhiên thấy con gái xuấ hiện trước cửa
nhà, hai mắt sưng lên, lập tức hỏa khí xông lên, may mà có bà Thi áp chế, tới
bây giờ cuối cùng Lâm tiên sinh rốt cuộc không nhịn được nữa
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trác Tô Mặc, lúc
này cũng là dịp tốt để rèn luyện Tiểu Thư" bà Thi tinh tế phân tịch:
"Nếu không, để cho Tiểu Thư ra nước ngoài, cũng không tồi...."
"Tôi không đồng ý, Tiểu Thư lớn như vậy, những vẫn chưa
bao giờ rời khỏi chúng ta xa như vậy" Lúc này khí chất oán phu của Lâm
tiên sinh hiển nhiên được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn
Bà Thi bình tĩnh đem sự xúc động của Lâm tiên sinh như không
có, nói thầm: "Có muốn cùng Tô Mặc kêu một tiếng chít chít hay không? Hai
người cũng có thể...."
Lâm tiên sinh: ......"Rõ ràng là bà thật sự có tấm lòng
của một mẹ kế đó"
Bà Thi: "Vậy sao? Thật khổ cho ông nhiều năm như vậy?"
Nói xong, nhìn thoáng qua Lâm tiên sinh, phong độ nữ vương hiển thị rõ
******************
"Cô quyết định muốn nhận cơ hội lần nay sao?" Chị
Lee mừng rỡ nhìn về phía Lâm Thư mặt măỳ có chút hả hê
Lâm Thư khẽ cắn răng, nhớ tới buổi sáng bà Thi như chém đinh
chặt sắt nói
"Mặc kệ ở trong mắt người khác mày là cái dạng gì,
nhưng ở trong mắt mẹ, mày vẫn là một đứa con gái tốt, rất tốt"
"Coi như mày ra nước ngoài, muốn tạm thời rời đi, mẹ sẽ
không ngăn mày, nhớ về nhà là được rồi"
"Mày phải tin rằng, mày là người tốt, nếu như Tô Mặc
buông tha mày, vậy đó sẽ là tổn thấy lớn nhất của cậu ta"
Khi còn bé, Lâm Thư từng vì những lưỡi nhẫn tâm độc ác bà
Thi nói mà cảm thấy khổ sở
Bà luôn khoa trương con gái nhà người ta xinh đẹp mức nào,
thục nữ bao nhiêu, bà luôn luôn oán giận vì sao điểm thi của con gái mình không
thể cao một chút; mỗi lần đi họp phụ huynh, sau khi về đến nhà, chung quy đều sẽ
tự hỏi tại sao con gái bà lại thua kém như vậy; đối với thời kỳ trưởng thành của
con gái thì cười nhạo có đậu đậu; cho dù lúc thi lên đạ học cũng chỉ nói con
gái may mắn thật....
Một người mẹ như vậy, nhìn qua thật sự không thể làm cho người
ta yêu, lúc đó Lâm Thư nghĩ mãu, có lẽ có một ngày có một người phụ nữ xinh đẹp
khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng động lòng người sẽ đi tới bên mình nói:
"Mẹ mới là mẹ ruột thực sự của con...." Nhưng sự hiện này, nghĩ từ hồi
năm tuổi nghĩ tới năm hai mươi tuổi, cũng chưa từng xẩy ra
Bây giờ nghĩ lại, thật là ngây thơ.
Rõ ràng tính cách bà Thi thâm trầm, rõ ràng quan tâm, nhưng
lại càng muốn giả bộ dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ; rõ ràng là dịu dàng, nhưng lại
thường hùng hổ táo bạo; rõ ràng - là người mẹ quan tâm con cái nhất, là người mẹ....
Lâm Thư đột nhiên cảm thấy, không có tình yêu thật ra thì
cũng không có gì đáng ngại lắm. Tình yêu giống như mật, đem thêm hương vị vào
cuộc sống, nhưng tình thân lại giống như không khí, vĩnh viễn không thể mất đi
"Tôi quyết định đồng ý" Lâm Thư nhắm chặt mắt lại,
hung hăng gật đầu môt cái
Xoay người ra khỏi phòng làm việc cảu chị Lee, Lâm Thư vừa mới
trở lại vị trí cũ, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, ngẩng đầu lên nhìn kỹ
, là Tô Mặc, cứ như vậy không chút kiên gdè nào mà bước thắng đi vào
"Này, này, Tô Mặc, anh đang làm cái gì vậy?" Lâm
Thư kêu la. Còn Tô Mặc chỉ là quay đầu thâm trầm nhìn Lâm Thư một cái, trong
lúc đó Lâm Thư giật mình cả kinh, mất đi phản ứng
Có đồng nghiệp thấy cảnh này, liền muốn tiến lên giúp Lâm
Thư, lại chị chị Lee ngăn lại: "Chuyện như vậy, đừng có dính vào, giúp Lâm
Thư xin nghỉ nửa ngày đi"
Vì thế, cứ như vậy trơ mắt nhìn Lâm Thư bị Tô Mặc nửa kéo nửa
lôi Lâm Thư lên xe
"Tiểu Thư, em phải đi sao?" Tô Mặc trầm mặc một
lúc lâu, mãi đến khi Lâm Thư có chút nôn nóng, muốn tháo dây an toàn ra xuống
xe, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi
Không biết vì sao, trong đầu Lâm Thư đau xót "Ừm"
"Tiểu Thư, em muốn tự do, anh không thể ngăn cản quyết
định của em, nhưng mà, có một số việc anh muốn nói rõ với em" Tô Mặc cảm
giác mình thật buồn cười
Cả buổi tối thần chí không rõ; đợi đến lúc ý thức được, lại
phát hiện mình đã lái ô Tô đến phía dưới công tycủa cô
Điện thoại không gọi được, trong ký túc xá không có người,
nghĩ đến, chỉ có thể là về nhà, nhưng mà, phản ứng hôm đó của bà Thi cho Tô Mặc
biết, co lẽ bây giừo Lâm gia cũng không chào đón anh tới, nghĩ như vậy, có thẻ
thấy muốn gặp cô chỉ có cách duy nhất là tới công ty
Đối với việc bản thân mất kiểm sót, Tô Mặc cảm giác không thể tin được
Mà bây giờ, Tiểu Thư ngồi yên ben cạnh mình, hương thơm
thoang thoảng của sữa tắm, rất lâu rất lâu Tô Mặc hít một hơi thật sâu, chỉ có
thể dựa vào hơi lạnh để làm dịu con sóng mênh mông trong lòng
Con người khi còn sống, có lẽ chỉ có thể gặp được một người,
cho bạn vui, cho bạn buồn, cho bạn giống như con thiêu thân lao vào lửa, cho bạn
phẩn đấu quên mình. Mà Tô Mặc, tam thời không nghĩ tới muốn thay đổi người đó
"Tiểu Thư, nếu em ra nước ngoài, anh có thể chờ em
Chờ em có đầy đủ sự tự tin, tới sánh vai cùng anh