CHƯƠNG 16: QUA NHÀ ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Lý Tư nằm ở trên giường, nhớ đến chuyện vừa xảy ra. Cô vẫn còn nhớ rất rõ bàn tay ôn nhu vuốt ve cô của anh, rồi nụ hôn cháy bỏng, rồi người anh em to lớn của anh và cả… lúc anh lên đỉnh bắn tinh dịch vào mặt cô. Trong lòng cô tràn đầy mật ngọt, trong tâm trí chỉ có mỗi hình ảnh của anh, lúc anh yêu cô, lúc anh mơn trớn, lúc anh xuất ra vì cô… Aaaaaaaaaa... Cô thật sự thích anh đến phát điên.
Thời điểm thức dậy, Lý Tư đỏ mặt thay quần lót, chiếc quần màu hồng ướt một mảng. Tối hôm qua, cô mộng xuân mơ thấy anh… cùng cô hoàn thành nốt việc còn dang dở hôm qua. Còn mơ thấy cô quấn quýt ôm lấy hông anh không cho anh đi… Thật sự mắc cỡ muốn chết, cô nhanh chóng tắm rửa qua loa, đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống nhà ăn sáng.
Điện thoại di động vang lên, là mẹ cô - Vương Thanh.
“Alo, mẹ à.” Lý Tư nhanh chóng nhận điện thoại, trong giọng nói không giấu được tâm trạng hưng phấn.
“Sao thế Tư Tư, có chuyện gì vui vẻ vậy a?” Vương Thanh cười hỏi han con.
“Không có ạ.”
“Ba, mẹ đang công tác ở nước ngoài. Công việc chưa xong, khả năng mấy ngày nữa mới về. Con tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, đến khi về, ba mẹ sẽ đền bù cho con.” Vương Thanh áy náy nói.
“Không sao đâu ạ. Con có thể tự chăm sóc bản thân mà. Ba mẹ yên tâm làm việc nhé. Đừng lo lắng.” Lý Tư giả bộ xuống tinh thần nói. Ba mẹ chưa về, vậy cô có thể ngày ngày ở bên Trần Dật rồi, nghĩ đến điều này, cô liền cao hứng không thôi.
Thời điểm nghỉ giữa giờ, Lý Tư tới tìm Vương Văn Văn, cô có rất nhiều điều muốn tâm sự với cô bạn.
Sau đó, tại hành lang cô gặp Chu Thần. Cậu ta đứng tựa vào cửa tư thế vừa tùy tiện lại lười biếng, nhưng vẫn không mất vẻ tuấn tú, tiêu sái. Hình như cậu ta đang chờ ai đó. Lý Tư bước đến mỉm cười nói: “Cậu biết Văn Văn ở đâu không? Mình đang muốn tìm cậu ấy nói chuyện.”
Chu Thần nghe xong khẽ cau mày: “Không phải chứ, cô ấy là bạn gái tôi, tôi tìm cô ấy còn hiểu được, còn cậu, cậu tìm cô ấy làm gì?”
“Mình có việc muốn nói… Trong sách từng nói: Tiểu biệt thắng tân hôn, cậu suốt ngày quấn lấy cậu ấy không buông như thế, Văn Văn sẽ sớm chán cậu cũng chưa biết chừng.” Lý Tư tỏ vẻ tận tâm khuyên bảo.
Chu Thần nghĩ ngợi một chút, sau đó rời đi.
Vương Văn Văn đi ra, nhìn thấy Lý Tư chứ không phải Chu Thần thì hơi kinh ngạc: “Không phải Chu Thần đến tìm mình à? Cậu ấy đâu rồi?” Cô nhướn người khỏi cửa sổ, nhìn bốn phía tìm kiếm cậu bạn trai ngang tàng của mình.
“Bị mình lừa đi chỗ khác rồi. Mình nói nè, dạo này thường xuyên không nhìn thấy cậu đó nhé!” Lý Tư nắm lấy tay Văn Văn cọ xát.
“Lâu gì? Mới mấy ngày thôi mà.” Vương Văn Văn cưng chiều vỗ vỗ má cô.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Cô lại hỏi.
“Hôm qua… mình và Trần Dật… rút ngắn khoảng cách thần tốc.” Lý Tư đỏ mặt nói, ngón chân không ngừng chạm xuống đất, bộ dạng có chút nhăn nhó.
“Đã lên giường rồi?” Vương Văn Văn kích động hỏi.
“Chưa có! Chỉ là… mình… giúp anh ấy… giải quyết… bằng tay…” Lý Tư kích động phủ nhận, sau đó lắp ba lắp bắp nói. Tự nhiên nhớ lại cảnh tượng ấy khiến cô có chút xấu hổ.
“Có cảm giác gì???” Vương Văn Văn hỏi.
“Mỏi tay…” Lý Tư kìm nén nói.
“Bình thường thôi mà, sau đó…” Vương Văn Văn ghé sát tai cô nói nhỏ: “Cậu cảm thấy chân tay run rẩy, thần hồn mơ hồ, miệng xót…” Văn Văn cười mờ ám, thành thục thuật lại.
“Nào…” Lý Tư lấy tóc che mặt, hai gò mà cô đã đỏ rực từ lúc nào, tưởng tượng lại cảm giác khi ấy cô cảm thấy cực kì ngượng ngùng.
Lại nói về anh chàng Trần Dật của chúng ta. Sau khi đưa cô gái của mình về nhà, thì hoàn toàn không thể ngủ nổi, trằn trọc đến sáng. Trong giấc mơ chập chờn anh ngẫu nhiên gặp cô, mang cô về nhà. Sau đó vì quá thèm muốn cô mà phải tự giải quyết không may bị cô bắt gặp liền tỏ tình với cô. Nụ hôn cuồng nhiệt ập đến, cô giúp anh an ủi cậu nhỏ bằng tay,... cuối cùng hai người hôn tạm biệt nhau. Chỉ cần nhắm mắt lại anh có thể chuẩn xác nhớ không sai một chi tiết nào kể cả khuôn mặt thẹn thùng của cô, đường cong nóng bỏng sau lớp áo xám mỏng ướt nhẹp, bầu vú căng tràn, đẫy đà, chiếc tay nhỏ nhắn mềm mại không xương dính đầy tinh dịch của anh, nụ cười ngọt ngào đến độ muốn bóp nghẹt trái tim anh, rồi cả bộ dáng hờn dỗi khi anh không hôn cô…
Hết thảy đều hoàn hảo, đẹp đẽ như mỹ bảo.
Anh muốn yêu cô một đời, nâng niu quý trọng cô như báu vật, không nỡ để cô chịu khổ dù chỉ một chút.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lý Tư nhanh chóng cầm cặp sách rời khỏi phòng học. Cô chạy rất nhanh, như là vô cùng vội vàng muốn gặp anh.
Trần Dật dừng xe ở cách cổng trường cấp ba không xa, nhịn không được nhìn chằm chằm vào khoảng sân trường, chờ đợi hình bóng cô, không biết cô ấy hôm nay có muốn gặp mình không…?
Chuông tan học reo không bao lâu, liền thấy công chúa nhỏ của anh đeo cặp sách chạy về hướng mình. Gió hất tóc cô tung bay phía sau, làn váy trắng cũng bị gió thổi dán chặt vào cơ thể, trên mặt cô không giấu được sự vui vẻ.
Khi chạy đến trước mặt anh, cô chẳng thèm để tâm đến ánh mắt người ngoài, lập tức bổ nhào vào lòng Trần Dật. Những phụ huynh bên cạnh nhìn thấy chỉ cho là em gái vui vẻ khi thấy anh trai đến đón, đơn giản cảm thán, tình cảm anh em nhà này thật tốt.
Trần Dật ôm cô, đặc biệt thỏa mãn, vòng ôm thật chặt như thể ôm một trân bảo trong lòng. Thân thể cô nhỏ nhỏ, chôn trong lồng ngực anh thơm thơm, mềm mại khiến tim anh muốn tan chảy.
Lý Tư đang dựa sát vào ngực Trần Dật, bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn đứng thẳng lên, cách xa anh một chút… Mặt đỏ bừng, vừa rồi mình kích động quá, tại nơi công cộng thế này không kìm được ôm chầm lấy anh,... đúng là xấu hổ chết mất.
Trần Dật nhìn cô gái nhỏ trước mắt cúi đầu thẹn thùng, dưới làn tóc đen nhánh như gỗ mun, đôi gò má khẽ ửng hồng, ài... anh đành đưa tay vuốt đầu cô, cười khẽ nói: “Xấu hổ rồi?”
“Không có.” Lý Tư ngẩng đầu nhìn anh, quyết không nhận, nhưng gương mặt đỏ ửng như ráng chiều thì không ngừng tố cáo cô.
“Được. Giờ em muốn đi đâu?...” Trần Dật phát hiện sau khi quen cô, anh nói chuyện cũng từ tốn, dễ nghe hơn hẳn, nhưng như vậy cũng tốt, nên ôn nhu một chút không chẳng phải sẽ dọa công chúa của anh sợ sao. Thế không tốt lắm. Anh rất tự nhiên xoay bàn tay bắt lấy tay cô, đem đôi tay trắng nõn, mềm mại bao trong lòng tay lớn của mình, bỗng nhiên anh cảm thấy cực kì thỏa mãn, cong miệng cười.
“Tùy anh…” Lý Tư hơi mất tự nhiên giật tay lại, giữa nơi công cộng anh nắm tay mình khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Ba mẹ em không ở nhà à?” Trần Dật nghe cô nhu thuận trả lời, hạ thể lại cứng lên. Mẹ nó, sao anh hệt như một tên súc sinh thế này, mỗi giờ, mỗi khắc nhìn cô là lại động tình?
“Ba mẹ em…! Đi nước ngoài công tác, cuối tuần này chưa chắc đã về…” Lý Tư mơ hồ có điểm kích động, nghĩ lại vậy là cuối tuần này có thể cùng anh dính lấy nhau cả ngày, tự nhiên lòng tràn đầy hạnh phúc.
Trần Dật đưa Lý Tư đến một hẻm nhỏ cách trường học không xa.
“Đến đây làm gì à? Em còn tưởng anh định đi đến con phố ăn vặt gần trường em cơ.” Lý Tư đứng cạnh xe anh, nghi vấn hỏi.
“Không muốn mấy tên thô thiển kia nhìn công chúa bảo bối nhà chúng ta.” Trần Dật cười đứng sát lại cạnh cô.
Lý Tư nghe thấy biệt danh “công chúa bảo bối nhà chúng ta” anh đặt cho mình thì cả người như được nhúng trong vại mật, cô cười ngọt ngào nhìn anh. Anh có lòng chiếm hữu như vậy, có phải là rất thích cô, đúng không? Vậy là tốt rồi. Trần Dật một bước lại một bước tiến gần, Lý Tư theo bản năng lùi lại, đến khi lưng dán vào tường đá, cô mới thẹn thùng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô không biết anh muốn gì… Trần Dật một chân chống đầu gối vào vách tường, tay phải bắt lấy gáy cô, cúi đầu hạ xuống cánh môi ngọt ngào của cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi giao thoa, hơi thở hòa quyện vào nhau, hôn đến khi Lý Tư cảm thấy mình sắp bị anh hút hết không khí rồi, đầu chóng mắt hoa xụi lơ vào ngực anh, Trần Dật mới chịu dừng lại. Anh quay đầu nhìn chung quanh. Tốt không có người… Anh sao có thể ở đây làm xằng làm bậy được chứ. Trần Dật vẫn dán sát người vào Lý Tư, ám muội nói: “Qua nhà anh, được không?” Anh tựa bên tai cô, nỉ non dụ dỗ, đôi môi không ngừng mơn trớn thùy tai cô.
“Vâng…” Lý Tư bám lấy góc áo anh nhu thuận đáp.