CHƯƠNG 20: CHỖ NÀY, CHỖ NÀY VÀ CẢ CHỖ NÀY ĐỀU MUỐN ANH
Lý Tư bị Trần Dật cọ tới, cọ lui mà tỉnh dậy. Anh đã dậy từ sớm, không một mảnh vải che thân, phía dưới còn đang trong trạng thái chào cờ. Côn thịt cứng rắn đặt giữa háng cô liên tục cọ sát, lần nào cũng như có như không chạm bao quy đầu vào cửa mình của cô, cách một lớp quần lót, vẫn có thể cảm thấy được múi thịt mẫn cảm dùng sức hút lấy côn thịt của anh đầy ham muốn.
“Đừng… Trần… Dật.” Lý Tư cúi đầu vén chăn lên, theo nhịp điệu ra vào của anh có thể trông thấy rõ bao quy đầu tím ngắt, sung mãn quấn quýt nơi tư mật của cô, trên nền da trắng như tuyết lại càng nổi bật hơn. Cô kìm lòng không được hơi cong lưng, tư thế này giống như đem mông mình hướng sát hơn về phía anh.
“Thật thoải mái… Thật mềm…” Trần Dật duỗi tay bao lấy bầu ngực trắng như sữa của cô. Núm vú của Lý Tư vì động tình sớm đã căng cứng, dựng thẳng lên, đôi bàn tay với những nốt chai mỏng của anh khẽ khàng xoa nắn càng khiến cô đê mê vì khoái cảm.
Dưới động tác thuần thục của anh, toàn thân Lý Tư run lên, trên giày vò, dưới tấn công, Lý Tư hoàn toàn bị hàng ngàn lớp sóng tình đánh cho hôn mê. Cô nhíu mày, nhăn mũi thở hổn hển, lại vì cảm giác không được lấp đầy mà sinh ra thèm muốn, tự đưa tay bóp ngực của chính mình, tựa như ngăn cản lại tựa như đang khích lệ, cổ vũ người đàn ông phía sau chiếm lấy mình.
Cuối cùng sau trận vận động kịch liệt sáng sớm, Trần Dật thỏa mãn bắn lên bắp đùi cô.
Lưng Lý Tư tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, Trần Dật ôm gọn cô trong vòng tay, dịu dàng chỉnh lại quần lót của cô, sau đó ôn nhu đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay lại nhìn anh. Cô từ từ mở mắt, gò má ửng hồng, đôi môi nũng nịu, có chút hờn dỗi. Anh cúi đầu hôn lên cái miệng khẽ nhếch của cô, “Tư Tư nhà chúng ta thật ngoan.”
Lý Tư mở mắt nhìn anh, trong đáy mắt còn vương tia tình dục chưa tan, vừa nhu tình vừa yêu mị, thấy bên dưới của anh vẫn còn cứng rắn ngóc đầu, “Vậy hôn em đi.” Cô bĩu môi nói, giọng của cô vốn mềm mại, nhẹ nhàng, hiện tại do mệt mỏi mà hơi khàn khàn càng câu dẫn lòng người.
Trần Dật cầu còn không được, anh nhếch khóe miệng, cúi đầu ngậm chặt lấy cánh môi ngọt ngào của cô, nồng nhiệt hôn xuống, hôn đến tận khi Lý Tư liên tục thở gấp mới thôi.
Anh đứng dậy, thân thể trần trụi, săn chắc, đẹp đẽ, đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt mũi.
Lý Tư nằm trên giường, lấy chăn che đầu lại, chỉ chừa ra mỗi đôi con mắt tròn xoe, nhìn theo bóng lưng cường tráng của anh, vai rộng eo hẹp, cơ bắp săn chắc, cô đỏ mặt cười ngọt ngào. Ở cùng anh, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, Lý Tư ngồi vào bàn ăn sáng. Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người, vẫn là bộ đồ tối hôm qua, chút nữa cô nhất định phải trở về thay quần áo, vì quần áo hiện giờ chỗ nào cũng lưu lại mùi vị ân ái của hai người. Cô uống một ngụm sữa đậu nành, vị sữa nhạt nhạt, âm ấm vô cùng dễ chịu. Trần Dật đưa cho cô một chiếc sandwich, nhìn dáng vẻ gặm bánh của cô cực kì đáng yêu. Anh mỉm cười, khóe môi cong lên nghĩ, đúng phải cho cô ăn nhiều một chút, béo lên vài cân, sờ mới có cảm giác.
“Bảo bối, uống sữa đậu nành ngực sẽ lớn hơn, tôi không chê lớn, vì vậy em uống nhiều càng tốt.” Anh cố ý chuyển ánh mắt dừng trên vòng 1 của cô.
Lý Tư bị anh chọc suýt nghẹn, đỏ mặt, ho khan mấy tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn uống thêm mấy bát sữa đậu nành. Anh thích, thì liền uống nhiều hơn đi…
Trần Dật đưa cô đi học, hai người dừng xe ở ngõ hẻm hôm trước, trời còn rất sớm, ngõ vắng tanh, không có bóng người, chỉ có tiếng chim líu ríu vui tai trên những mái hiên xung quanh.
Anh gỡ mũ bảo hiểm xuống cho cô, đặt trên bình xăng, xoay người lại, khuôn mặt hai người bỗng chốc cách nhau chưa đầy 1cm, “Muốn anh. Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này. Đều muốn anh.” Anh đưa tay phủ lên đôi môi đỏ mọng, bầu ngực sữa đầy đặn và cả… nơi tư mật phía dưới.
Lý Tư đỏ mặt, anh đúng là người đàn ông giảo hoạt, mỗi lần anh nói mấy lời lưu manh này lại khiến cô lúng túng không biết phản ứng như thế nào. Cuối cùng … quyết liệt ngẩng đầu, bạo dạn hôn lên môi anh, nhỏ giọng đáp: “Được.” sau đó gấp gáp xoay người chạy đi.
Trần Dật chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, bạc môi mỏng khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng cô. Anh hình như như thật sự bị cô mê hoặc mất rồi… cảm thấy đến cả dáng vẻ chạy đi của cô cũng đáng yêu vô cùng, hệt một chú thỏ nhỏ.
“Cậu vẫn mặc lại bộ quần áo hôm qua?” Vương Nhất Minh tinh mắt nhìn phát hiện.
“Ừ… quên đổi.” Lý Tư nói dối, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Ồ.” Vương Nhất Minh quay quay cây bút bi trong tay, gật gù, không hỏi thêm gì nữa.
…
Giờ nghỉ trưa Lý Tư và Vương Văn Văn đi ăn trưa cùng nhau.
“Trần Trạch Khải hình như đang hẹn hò Lầm Oánh, mình nhổ vào, đúng là một đôi cẩu nam nữ.” Vương Văn Văn ngồi bên cạnh cô, hận không thể chọc nát hộp cơm trước mặt.
“Thề à…? Chẳng phải thế rất tốt sao, Lâm Oánh xấu tính kia sẽ bớt tìm mình kiếm chuyện.” Lý Tư điềm nhiên vừa từ tốn nhai cơm, vừa nói.
“Mình chống mắt lên xem đôi yêu tinh này có thể làm nên sóng gió gì.” Vương Văn Văn uống cạn ly nước. Bạn trai cô là đại ca, còn ai có thể khiến cô để vào mắt chứ.
“Rốt cuộc là cậu đang giận cái gì?” Lý Tư lựa lời nói.
“Cậu còn hỏi…? Trần Trạch Khải trước đó theo đuổi mình, sau khi bị Chu Thần uy hiếp, thì không dám lởn vởn quanh mình nữa. Vậy mà mới qua mấy ngày đã tình tính tang với Lâm Oánh, vậy há chẳng phải hạ thấp mình cùng cấp bậc với loại con gái như Lâm Oánh hay sao.” Vương Văn Văn cắn răng nói.
“Thật á? Đúng là tên chỉ cần là con gái thì sẽ theo đuổi.” Lý Tư thầm sỉ vả tên Trần Trạch Khải kia 1000 lần.
“Thôi nồi nào úp vung nấy, vừa vặn đẹp đôi, không đi tạo nghiệp cho thiên hạ.”
Lý Tư nói chuyện với Vương Văn Văn rất hợp, hai người huyên thuyên hết giờ ăn trưa.
Lúc sắp đi, Lý Tư còn cố tạt qua cửa hàng mua một bình đậu nành. Vương Văn Văn thấy cô mua bình sữa mà mặt mũi đỏ tía tai như làm chuyện xấu, bèn nghi hoặc hỏi: “Cậu uống sữa đậu nành làm chi?”
“À… vì… sữa đậu ngon… lại tốt nữa.” Lý Tư lắp bắp đáp, trong đầu hồi tưởng lại biểu cảm xấu xa ban sáng của Trần Dật, anh hình như rất thích nghịch ngực của cô… lớn hơn chút nữa, chắc anh sẽ càng thích, cố gắng thỏa mãn anh ấy một chút.