CHƯƠNG 3: THÍCH
Buổi chiều, Trần Trạch Khải ở ngoài cửa sổ gọi tên cô, cô cúi đầu giả bộ không nghe thấy. Nhưng Lâm Oánh đã lên tiếng trước: “Lý Tư, có người tìm cậu kìa.” Cô ta kêu rất lớn, âm thanh bén nhọn từ giọng nói the thé vang vọng khắp lớp. Toàn bộ lớp đều nhìn về phía cô, Lý Tư đành bất đắc dĩ đứng lên, cúi đầu đi qua chỗ Lâm Oánh, đi về hướng hàng lang.
Lý Tư vốn muốn tránh mặt Trần Trạch Khải, nhưng cậu ta đã dùng tay chặn trước mặt cô, hành lang trường không quá rộng, nếu muốn đi qua cậu ta để vào WC thì không thể tránh đụng đến cánh tay đang dang ra kia. Cô rút cục không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu nhìn lên, ngữ khí lạnh lùng, khác hẳn thanh âm nhẹ nhàng, hòa nhã ngày thường: “Cậu đang làm gì vậy?”
Trần Trạch Khải cười lấy lòng nói, “Sắp đến sinh nhật mình, cậu tới nhé?”
“Tôi không đi.” Lý Tư nói xong liền muốn rời đi.
Trần Trạch Khải sốt ruột, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô đứng lại.
Lý Tư lập tức tránh sự tiếp xúc này, bày ra khuôn mặt chán ghét cực điểm nhìn hắn, rồi nghênh ngang rời đi.
Đến nhà vệ sinh, Lý Tư xối nước thật mạnh kì cọ cánh tay bị nắm lúc nãy. Cô ghét nhất cảm giác bị người khác dây dưa, cũng không thích người lạ vô duyên vô cớ chạm vào mình. Vòi nước ồ ồ chảy, do bật to hết cỡ dòng nước xả xuống, va đập mạnh với thành bồn bắn ra những bọt nước trắng toát. Lý Tư hắt nước rửa mặt, mái tóc vì động tác của cô mà cũng bị ướt nhẹp theo, lộn xộn dán lên trán. Lý Tư bình tĩnh ổn định tâm trạng, sửa sang lại đầu tóc, quần áo, sau đó về lớp.
Thời điểm cô quay lại lớp, Lý Tư cảm thấy ánh mắt của các bạn học nhìn cô vô cùng kì quái, có chút thương hại lại có chút đồng tình. Cô không hiểu nổi lý do, cho đến khi trở về chỗ ngồi. Trên mặt bàn vốn sạch sẽ, bị người nào đó dùng bút lông dầu viết hai chữ to đùng: “GÁI ĐIẾM.”
Cô sững sờ, tay run run. Vương Nhất Minh ngẩng đầu nhìn cô, “Vừa rồi Lâm Oánh viết lên đó. Tôi đi vệ sinh, khi quay lại thấy cậu ta từ chỗ cậu rời đi, đến gần thì thấy cái bàn đã bị biến thành dạng này.” Lý Tư hít sâu một hơi, ngồi xuống.
Tiếng chuông vào học vang lên, cô bình thản ngồi xuống, ung dung lấy sách vở ra, nghiêm túc nghe giảng bài. Cô không làm ầm lên, cũng không ấm ức khóc nháo, coi như chưa từng có việc gì xảy ra, thản nhiên làm những việc cần làm. Mãi đến khi tan học, Vương Nhất Minh bắt gặp cô thẫn thờ ngồi nhìn mặt bàn mình, không đành lòng nói, “Cậu không định nói cho thầy chủ nhiệm?” Lý Tư gật đầu, bàn tay trên bàn nắm lại thành quyền: “Mình sẽ tự xử lý.”
Chờ đến lúc Vương Nhất Minh rời đi, cô đến phòng giáo viên, lễ phép gõ cửa.
Bên trong truyền đến thanh âm ôn tồn của thầy chủ nhiệm: “Vào đi!”
…
Trần Dật ngồi trên con xe, bắt chéo chân nói chuyện phiếm cùng mấy tài xế khác.
“Trần Dật, cậu còn trẻ như thế, sao lại đi lái xe ôm làm gì cho phí ra.” Lão Vương, một ông chú có khuôn mặt hơi bặm trợn, đôi môi nứt nẻ, nhưng giọng nói rất ấm, tò mò hỏi.
“Đơn giản là cháu thích cảm giác vặn tay ga, còn có thể kiếm thêm thu nhập. Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy khá tốt.” Trần Dật nói xong, liền muốn rút một điếu hút, anh nâng tay, định rút hộp thuốc trong túi ra. Vừa rút một điếu, ngậm vào miệng, châm lửa xong thì đột nhiên phát hiện ra một thân ảnh bé nhỏ, quen thuộc đi tới. Anh nhíu mắt, kia chẳng phải cô công chúa nhỏ thích mặc váy trắng hay sao? Hôm nay hẳn là ba mẹ cô lại không đến đón? Trần Dật nghĩ ngợi, sau đó cất bao thuốc đi.
“Em muốn về nhà.” Lý Tư đứng trước mặt anh, vẫn bộ dáng nhút nhát ấy, cúi đầu nói, nhưng giọng nói cô bé hôm nay có chút khác ngày thường.
Trần Dật không nói lời vô nghĩa. Đã lái chở cô hai lần, anh cũng chẳng nhắc lại tiền xe, nhà cô anh rất quen thuộc, nhanh gọn, dứt khoát đưa cô mũ bảo hiểm, cô tự nhiên nhận lấy, đội lên, sau đó ngồi lên, tất cả động tác của hai người tựa như nước chảy mây trôi vô cùng nhịp nhàng.
Trần Dật nhướn mày, cảm thấy hôm nay cô công chúa nhỏ này có tâm sự, tuy nghĩ vậy, nhưng cô bé cùng mình có quan hệ gì đâu chứ, quan tâm làm gì? Anh hắng giọng, sau khi cả hai ổn định vị trí, bắt đầu vịn tay ga, phóng đi.
Chạy được nửa đường, qua kính chiếu hậu, anh nhìn Lý Tư, cô bé kia có chút mất tự nhiên hơi quay đầu, nương theo ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ, anh nhìn thấy khóe mắt cô có ánh sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn lại lần nữa, quả nhiên cô đang khóc. Anh vội vàng giảm tốc, ngừng xe lại ven đường, bên cạnh có một cái công viên, hai bên là những hàng cây bạch đằng cao lớn, tạo thành hai bức tường thiên nhiên vô cùng đẹp mắt.
Lý Tư thấy anh dừng xe, bèn hốt hoảng lấy tay lau vội nước mắt, lại bị kính gắn trên mũ bảo hiểm chặn, cô thẹn quá hóa giận tháo luôn mũ bảo hiểm ra đặt lên yên xe, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh xe khóc rấm rứt. Làn váy vàng nhạt xòe ra, rơi trên mặt cỏ xanh thẳm, nhìn thoáng qua hệt như một đóa hoa nhài dịu dàng, mong manh.
Hốc mắt Lý Tư đỏ hồng, đầu cúi xuống giấu mặt vào cánh tay, toàn thân cô run lên, nước mắt cứ thế rơi xuống như uất ức và tủi thân tích tụ nhiều đến cực điểm, giờ phút này trào ra, không thể kìm nén nổi. Cô khóc rất đáng thương cả người run lên, nhưng mọi âm thanh nức nở như bị cô nuốt xuống, chỉ nghe thấy tiếng nước mắt tí tách rơi trên nền cỏ và tiếng sụt sùi thi thoảng vang lên. Toàn bộ không gian giữa hai người chìm vào an tĩnh, đâu đây tiếng gió thổi khiến những chiếc lá khô kêu lên những tiếng sàn sạt như đang thì thầm một bí mật nhỏ của thiên nhiên.
Trần Dật đứng bên cạnh, không nói gì, im lặng đút tay vào túi quần nhướn mày nhìn cô, cô bé này không biết đã phải chịu đả kích gì mà thương tâm đến thế. Anh lại cúi đầu nghiền ngẫm nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, bả vai cô run rẩy, nhưng vẫn kiên cường không dám nấc lên, chỉ có nước mắt ướt đẫm tay áo tố cáo cô đang khóc. Cứ tưởng rằng cô chỉ là một cô công chúa được nuông chiều từ bé, không phải chịu bất kì ấm ức nào, bị ủy khuất một chút liền nháo với cha mẹ, thế mà lại ở một chỗ vắng vẻ thế này, lặng lẽ khóc.
Một lát sau, Lý Tư ổn định cảm xúc, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ làn váy, vẫn cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Thực xin lỗi…” Giọng nói vẫn còn mang theo giọng mũi.
“Không sao, chắc tại tôi đi nhanh quá, dọa em chết khiếp?” Trần Dật nói đùa, vốn muốn giải tỏa không khí bối rối hiện tại.
“Không phải đâu!” Lý Tư vội vàng ngẩng đầu phủ nhận nói, hốc mắt cô sưng đỏ, tơ máu giăng kín lòng mắt, chóp mũi nhỏ đỏ ửng như trái cà chua.
“Tôi biết, nói đùa thôi.” Trần Dật cong cong khóe miệng. Nước mắt của phụ nữ dạng này quả là khiến người ta đau lòng.
“Dạ.” Lý Tư cúi đầu.
Trần Dật nhìn cô, chỉ thấy làn tóc đen nhánh, mềm mại buông xuống, che kín khuôn mặt trắng ngần.
“Vậy… đã có thể đi tiếp được chưa?” Trần Dật thấy cảm xúc của cô đã bình ổn hơn, liền đề nghị.
“Không được!” Lý Tư đột nhiên ngẩng đầu cự tuyệt, sau đó vươn đôi tay trắng nõn, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, sợ hãi đề cao thanh âm.
Trần Dật rũ mắt nhìn cánh tay bị cô nắm chặt, một đen một trắng đặt lên nhau càng thêm rõ ràng, sau đó anh chuyển ánh mắt, nghi hoặc nhìn cô.
Lý Tư hoảng loạn buông tay anh, nói năng lộn xộn giải thích: “Anh không muốn biết… tại sao em khóc ư?” Dứt lời, cô vội vã nhìn vào ánh mắt anh thăm dò. Lý Tư buột miệng nói xong cũng cảm thấy mình lúc đó điên rồi, chính cô cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Hành vi này cùng với hành vi bức bách cô của Trần Trạch Khải chiều nay có gì khác nhau chứ?
Trần Dật nhướn mày, “À… Vậy em nói đi, tôi có thể nghe một chút.” Sau đó anh có vẻ rất hứng thú, dựa vào yên xe, vỗ vỗ vào bên cạnh, ý bảo cô lại gần đây ngồi. Anh có rất nhiều thời gian, nghe cô tâm sự, giúp cô giải tỏa áp lực so với việc nói chuyện phiếm cùng mấy ông chú tài xế chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao.
Lý Tư ngoan ngoãn bước đến bên cạnh anh, thế mà anh lại chịu nghe cô giãi bày, trong lòng cô bỗng nhen nhóm một tia cảm xúc ấm áp không tên. Cô ủy khuất kể lại tình cảnh của mình ở trường và cả sự tình phát sinh chiều nay. Khi nói đến cảnh Trần Trạch Khải nắm tay mình, biểu hiện của cô cực kì bài xích, lại có phần khó khăn khi phải tưởng tượng cảnh tượng khó chịu ấy rồi kể lại. Trần Dật gật gật đầu, ý bảo cô nói tiếp đi. Nghe thấy hai từ “gái điếm” từ miệng Lý Tư nói ra, Trần Dật nhíu mi, ồ bọn trẻ con bây giờ tâm địa ngoan độc đến thế cơ à?
“Em tìm gặp thầy, thầy chủ nhiệm bảo sẽ giúp em tìm Lâm Oánh nói chuyện.” Nói xong lời này, Lý Tư lại ngẩn ra, nhìn biểu hiện của anh. Trần Dật phát hiện, cô bé này lại muốn khóc rồi, hốc mắt bắt đầu ửng hồng, hơi nước đọng trên viền mắt, chỉ chực chờ rơi xuống. Anh bỗng nhiên không biết phải làm sao, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh, đang muốn rơi lệ, nhưng cũng đồng thời đang nhìn chằm chằm anh, so với tình huống anh nhìn người ta ngồi xổm bên cạnh khóc thì khó giải quyết hơn nhiều.
Một giọt nước to đùng chuẩn bị rơi xuống.
“Không được khóc! Thu về mau!” Trần Dật phản xạ thật nhanh, hô lên.
Lý Tư bị anh dọa, hơi nước mờ mờ trong đôi mắt lập tức tan mất. Cô không định khóc, chỉ là đột nhiên cảm thấy không thể khống chế được tâm tình. Sợ mình lại khóc tiếp, cô giơ tay, chà sát mắt, không ngừng thở hổn hển để đè nén cảm xúc. Trần Dật ngây người, vội vã cho tay vào túi tìm khăn giấy, lại phát hiện, trên người mình ngoài bao thuốc lá thì chả có gì….
“Không phải, tôi không muốn nạt em.” Anh giải thích.
“Em không định khóc… chỉ là… nhất thời không khống chế được cảm xúc…” Lý Tư trả lời đứt quãng, khó khăn lắm mới nói hết câu.
Trần Dật thấm thía ngộ ra một chân lý: “Con gái đều được nặn từ nước.”
…
Trần Dật đưa cô về nhà an toàn, thời điểm cô xuống xe, anh còn thiện tâm khuyên nhủ: “Người đối xử tốt với em và xứng đáng với em rồi sẽ xuất hiện, chỉ cần em luôn giữ được sự bao dung và lòng tốt, chỉ cần em kiên nhẫn chờ đợi.”
Lý Tư nằm trên giường, nhớ đến những lời anh nghiêm túc nói với cô hôm nay, cùng biểu tình vừa kiên định vừa dịu dàng, trong lòng bỗng vui vẻ, đắp chăn cười trộm thật lâu, cho đến khi sắp ngột thở mới xốc chăn lên…
Làm sao bây giờ, hình như cô đã thích anh rồi.
Nghĩ lại, gần đây, mỗi lần ra khỏi cổng trường cô luôn không thể khống chế nổi mình, ánh mắt vụng trộm tìm kiếm hình bóng của anh, khi thấy anh thì lòng cảm thấy vừa ấm áp, vừa hạnh phúc. Mỗi ngày đều tỉ mỉ trang điểm trước khi đến trường, Mỗi lần ba mẹ nhắn không thể đến đón, lòng cô lại mừng thầm, còn có tối nay sau khi được anh an ủi, những cảm xúc khó tả không ngừng dậy sóng trong lòng, khiến cô chẳng thể bình tĩnh được…
Không sai, thực sự cô đã trót thích anh rồi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง