Mù Mắt

Lại tắm cùng nhau ~

___

Hoa đào trong sân nở rồi lại tàn, đã là lần thứ bảy.

Tô Ẩn vẫn sống một cuộc sống bình bình đạm đạm, mỗi ngày tới dạy ở tiêu cục, về nhà như cũ mua theo chút đồ ăn, chỉ là hiện tại căn bản đều mang cho dì Lưu.

Từ sau chuyện ở tiêu cục năm đó, Lô tiêu đầu chẳng e ngại mặt mũi đệ tử nhà giàu nữa, mà bây giờ càng thân thiết với Tô Ẩn, mấy người Tiểu Tuần Tiểu Mạt cũng giúp được chút việc ở tiêu cục, càng thanh nhàn hơn rất nhiều.

Lô Lạc Lê thì ở kinh thành làm vài việc của quan văn mà cữu cữu giao cho, cũng coi như thỏa tâm nguyện của Lô tiêu đầu. Kinh thành đường xa, nên Lô Lạc Lê ít về, nhưng mỗi tháng đều gửi thư, mỗi lần hai phong, một cho phụ thân, một cho Tô Ẩn, mà một cho phụ thân kia ở trong ngoại trừ báo bình an, hỏi thăm tình hình gần đây, còn dặn dò phụ thân quan tâm tới Tô Ẩn một chút, thế nên Lô Ngộ Hoài hay chọc Lô Lạc Lê là lo cho phụ thân này còn không bằng lo lắng Tô Ẩn.

Huyền Ngự ngay từ đầu về đã ít, bởi mỗi lần đều phải đi về rất bất tiện, về sau lớn lên một chút, kiếm thuật, cưỡi ngựa đã khá lên không ít, sư phụ cũng an tâm để mình trở về. Hiện giờ trên cơ bản cứ hai tháng về một lần, ở lại ba ngày thì đi. Tô Ẩn đau lòng hắn đường xa mệt nhọc, lại bảo hắn về ít một tí cũng không sao, nhưng Huyền Ngự chỉ ước có thật hiều thời gian ở bên ca ca, sao chịu theo y.

"Ca ca, ca ca ~ giúp ta cầm quần áo với --" Huyền Ngự thích ý nằm trong thùng gỗ, đầu hơi ngẩng, hai tay tùy ý đặt lên thành thùng, tóc đen dài rơi loạn. Quanh năm tập võ luyện kiếm khiến cơ bắp trên người đã rõ ràng hơn, giữa khuôn mặt tươi cười là lông mày hơi xếch, nghiễm nhiên là một thiếu niên tuấn dật tài giỏi nhanh nhẹn.

Cách đó không xa truyền đến tiếng trả lời nhẹ nhàng.

"Thật là, ngươi đứa nhỏ này lần nào cũng quên đem quần áo." Tô Ẩn cầm quần áo sạch đi tới, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt lại không giấu được vui vẻ, vì mỗi lần Huyền Ngự về Tô Ẩn đều rất cao hứng.

"Ca ca, ta năm nay đã mười bảy, không còn là đứa nhỏ nữa mà." Huyền Ngự xoay người, quả nhiên thấy Tô đang sờ sờ tìm cái ghế để quần áo trong trí nhớ, nhưng lần này lại bị chuyển đến sau thùng gỗ.

"Ca ca, ở bên này nè ~" Tô Ẩn không sờ thấy ghế, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi về phía Huyền Ngự.

"Cái ghế đó..." Tô Ẩn vừa đứng trước thùng gỗ, liền cảm thấy nước trên mặt vương chút ấm, đưa tay sờ lên, mặt dính nước, không khỏi bật cười lắc đầu, dung túng hành vi trẻ con của Huyền Ngự.

Trên tay Tô Ẩn chợt nhẹ, Huyền Ngự cầm lấy quần áo tiện tay để lên cái ghế phía sau.

Một hồi tiếng nước nhẹ vang lên, thân thể Tô Ẩn chợt nhẹ bẫng, giầy trên chân cũng bị tháo ra, còn chưa kịp phản ứng đã ngâm mình trong làn nước ấm.

"Huyền Ngự!" Tô Ẩn trong lúc kinh ngạc cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không tức giận.

"Ca ca cùng tắm đi, trước kia đều là ca ca tắm giúp ta, giờ để ta giúp ca ca đi mà ~"

"Có thể... Nhưng mà..." Nhưng mà ngươi bây giờ đã lớn vậy rồi!

Tô Ẩn căn bản không cản được động tác Huyền Ngự, hai ba phát đã bị lột sạch.

Cho dù đều là nam tử, nhưng Huyền Ngự đã chẳng còn là tiểu hài tử nữa, trước kia có thể vô tư tắm cùng một chỗ chỉ có duy nhất lần kia, và lần này. Lõa thể trước mặt Huyền Ngự luôn có chút không tự nhiên.

Tô Ẩn muốn duỗi chân, nhưng cứ duỗi ra lại đụng phải chân Huyền Ngự, không khỏi chột dạ lui về sau.

Thùng nước tuy không nhỏ nhưng đối với hai đại nam nhân mà nói thì vẫn có chút chật, ngày trước toàn là Huyền Ngự ngồi bên trong mình ngồi ngoài kỳ lưng cho hắn, về sau số lần Huyền Ngự về ít đi, số lần mình tắm cho hắn cũng giảm bớt, sau khi Huyền Ngự lớn lên như hiện giờ hai người chen chúc trong thùng gỗ đối diện nhau càng là lần đầu, Tô Ẩn thế nào cũng chẳng tự nhiên được.

"Ca ca, ta giúp ngươi kỳ lưng nha." Ánh mắt Huyền Ngự lướt qua từng nơi trên làn da trắng nõn củaTô Ẩn, không chút che giấu ánh mắt nóng rực, mà ngữ khí vẫn bình tĩnh nói chuyện như thường.

"A... —— Được..." Tô Ẩn cảm nhận được sóng nước, hẳn là Huyền Ngự tiến lại gần, cẩn thận xoay người, sau lưng bỗng dán vào một lồng ngực nóng bỏng, trong lòng cả kinh, thân thể nhẹ run, theo bản năng hơi nhích về phía trước.

(Dượng đây:v)

Huyền Ngự cong khóe miệng, cố ý nghiêng người đến bên tai Tô Ẩn: "Ca ca thả lỏng, hôm nay cứ để ta chà cho ca ca."

Khí tức giữa từng chữ thốt lên đều phả lên vành tai mẫn cảm của Tô Ẩn, lần thứ hai có chút rùng mình.

"Ừ..." Tô Ẩn nín thở đáp, không biết vì sao mình lại có cảm giác khẩn trương như vậy.

Huyền Ngự rất hài lòng biểu hiện của ca ca lúc này, ca ca nhu thuận như vậy, giống như hạt của hoa sen bỏ vào đường trắng, trắng trắng mềm mềm, không hề phòng bị, bỏ qua hương vị đắng chát chỉ còn lại sự ngọt ngào, vô cùng mê người.

Từng chút từng chút cẩn thận chà lau tấm lưng trắng noãn, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì.

Huyền Ngự thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, tự nhiên cũng cảm thấy được thân thể Tô Ẩn hơi cứng ngắc, cố ý không nói gì quan sát thần sắc ca ca.

Tô Ẩn không biết nói gì cho phải, thị giác ngày càng yếu càng khiến những giác quan khác nhạy bén hơn. Tỷ như hiện tại, mình có thể rõ ràng cảm nhận ngón tay của Huyền Ngự trong lúc chà vô ý lướt qua làn da, đầu ngón tay ướt nước đụng một cái liền mẫn cảm không khống chế được mà co người.

"Ca ca ~"

"Ừ!"

Tô Ẩn cố không để mình run rẩy, bị Huyền Ngự bỗng nhiên dán sát vào bên gáy làm nũng gọi một tiếng, chợt cả kinh.

"Sao vậy..."

"Lưng kì xong rồi, ca ca quay lại đi ~"

Huyền Ngự lui về sau một tí, tuy phản ứng của ca ca rất đáng yêu, nhưng không thể thái quá, phải từng bước một, bằng không sẽ dọa ca ca mất.

"... Được." Tô Ẩn do dự xoay người, hơi thở nhẹ ra, nhưng Huyền Ngự vẫn phát hiện, quả nhiên không thể quá gấp mà.

Đôi mắt mờ sương của Tô Ẩn có chút ướt, hai má cũng ửng hồng, lẳng lặng nghiêng người tắm giặt.

Trong lòng luôn mang một loại cảm giác kỳ quái, tuy không ghét loại cảm giác ấy nhưng thật không tốt. Đại khái, đại khái là vì hai người đều không mặc quần áo, nhưng mình không rõ mà Huyền Ngự lại thấy nhất thanh nhị sở?

Huyền Ngự không quan tâm việc tắm rửa, ánh mắt không một khắc rời khỏi Tô Ẩn.

Ca ca rõ ràng đang thất thần, nhưng ca ca lúc thất thần cũng nhìn rất đẹp.

Mặc dù biết tật mắt là bệnh, nhưng thời điểm này mình thật sự thấy vô cùng may mắn khi ca ca không nhìn được ánh mắt đang đè nén **.

Huyền Ngự thầm hít vào một hơi.

Không vội không vội, đối với người như ca ca phải để y tự hiểu và nói ra, nếu một phát ăn sạch ca ca, chắc chắn về sau ca ca sẽ không tha thứ cho mình đâu...

"Ca ca tắm xong chưa?" Huyền Ngự nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Ẩn.

"Ừ, đã tắm xong." Tô Ẩn tuy trả lời, nhưng lúc ngẩng đầu vẫn lộ ra thần sắc có hơi nghi hoặc.

"Ca ca ta ôm ngươi ra." Huyền Ngự bước ra khỏi thùng gỗ, lau sạch nước đọng trên người, chỉ mặc quần, thân trên cường tráng trần trụi.

(Trần trụi với thiên nhiên/ hồn nhiên như cây cỏ)

"!" Tô Ẩn kinh ngạc mở to đôi mắt mờ sương, vội cự tuyệt: "Không cần không cần, ta tự mình đi là được rồi!"

"Nhưng ca ca không đem quần áo sạch tới, hơn nữa giầy cũng ướt mất tiêu." Mắt Huyền Ngự liếc đôi giày vải không dính một giọt nước, đường đường nói.

"Vậy..." Vậy ngươi cầm quần áo cho ta đi...

Nhưng Tô Ẩn còn chưa nói xong đã bị người đưa tay vào trong nước bế lên, một phát rơi vào trong ngực Huyền Ngự, Huyền Ngự trực tiếp ôm ca ca không mặc y phục, toàn thân trơn bóng bước về phía phòng ngủ.

"Huyền Ngự ——" Tô Ẩn dán lên thân trên cường tráng của Huyền Ngự, không biết làm sao thấp giọng gọi một tiếng.

Tô Ẩn không dám động, mình không mặc gì, hơn nữa khẽ động đã đụng phải da thịt ấm áp của Huyền Ngự.

Bộ dạng này cứ như hồi mình ôm Huyền Ngự bị thương lúc còn bé, nhưng mà, nhưng mà cảm thấy có chút không đúng.

___

Tác giả: Đột nhiên phát hiện ba chương liền có cảnh tắm rửa —— không phải tắm trong thùng gỗ thì là đường đến chỗ thùng gỗ...

Editor: Ta không nhớ mấy chương trước có đúng là đều tắm chung không nữa:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui