Lúc Tô Ẩn rời giường Huyền Ngự đã luyện kiếm trong sân được một lúc, Tô Ẩn dựa cửa, nghe tiếng kiếm xé gió đã biết kiếm thuật của Huyền Ngự đã đạt đến cảnh giới rất cao, trong lòng vô cùng vui mừng.
Huyền Ngự kết thúc một chiêu cuối cùng của kiếm pháp, thu hồi khí tức, cười gọi: "Ca ca."
Tô Ẩn còn vì chuyện tối qua mà cảm thấy có chút ngượng, nhưng Huyền Ngự vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy Tô Ẩn rời giường, vô cùng tự nhiên rửa tay, sau đó đem đồ ăn vẫn còn ấm dọn ra đĩa. Những cái này trước đều do Tô Ẩn làm, giờ chỉ cần Huyền Ngự ở nhà sẽ làm sạch.
(Chuyện tối qua:v hiểu lầm đó)
Tật mắt của Tô Ẩn chẳng hiểu sao mấy năm gần đây tựa hồ càng có khuynh hướng nặng thêm, tuy Tô Ẩn không nói nhưng Huyền Ngự nhìn mấy điểm khác thường trong cử động hàng ngày của Tô Ẩn là biết mắt ca ca ngày càng kém, cho dù những biến hóa nhỏ này diễn ra trong bảy năm trời, thì vài điểm nhỏ nhặt nhất cũng bị phóng đại ra.
Nên chỉ cần Huyền Ngự ở nhà sẽ nhóm lửa, đun nước, thậm chí châm nến cũng không cần Tô Ẩn làm, lúc mình phải về núi Trác Phong cũng dặn dò ca ca ăn ở ngoài hoặc mua về ăn, vì muốn giám sát Tô Ẩn mà Huyền Ngự tạo quan hệ tốt với dì Lưu để nhờ dì chăm sóc Tô Ẩn giùm, đương nhiên loại chuyện này khỏi cần nói dì Lưu cũng làm.
"Ca ca hôm nay không có việc gì làm, ta đưa ca ca ra ngoài cưỡi ngựa được không?" Huyền Ngự đưa đũa đến bên tay phải của Tô Ẩn, ngồi xuống bên trái y, thuận tay gắp một miếng màn hầu có hành* bỏ vào chén Tô Ẩn. Lần trước thấy ca ca hay ăn mấy cái này, nên lần này đặc biệt đến khách điếm kia mua nhiều thêm hai phần.
*Màn thầu có hành (ở trên):
"Cưỡi ngựa?" Tô Ẩn cầm cái bát được đặt ở vị trí nhất định, uống một ngụm, không khỏi bật cười. Hôm qua là chè ô mai, hôm nay là chè đậu xanh, mát lạnh ngon miệng, còn tri kỷ mà bỏ thêm chút đường trắng. Từ hồi hè năm trước mình vì thời tiết quá nóng rồi bị trúng nắng không ăn uống được gì, nên Huyền Ngự mỗi lần về đều đổi nhiều kiểu để mình ăn được nhiều chút.
"Bình thường ca ca ngoại trừ thỉnh thoảng tới thành Bắc, rất ít đi chỗ nào xa, hôm nay ta đưa ca ca ra ngoài dạo chơi." Huyền Ngự dừng đũa, thanh âm rõ ràng thấp xuống, "Ca ca còn chưa từng ra ngoài chơi với ta bao giờ..."
Tô Ẩn cảm thấy tim thoáng bị bóp nghẹt một phát, suy nghĩ mãi vẫn thấy thực sự chưa từng mang Huyền Ngự ra ngoài chơi. Mình vì tật mắt làm trở ngại mà rất ít khi xa nhà, về sau Huyền Ngự tới núi Trác Phong thời gian gặp mặt càng ít, mình đúng là không làm tròn chức trách của ca ca mà...
"Được, hôm nay ngươi muốn tới đâu ta đều theo cùng ngươi." Tô Ẩn vươn tay xoa đầu Huyền Ngự như đứa nhỏ, sau đó rất nhanh mừng rỡ cọ cọ lên.
Huyền Ngự nhẹ nhàng nắm chặt tay trái Tô Ẩn, dán lên da mặt trơn bóng, mang theo chút nũng nịu của trẻ con nói: "Ca ca thật tốt ~"
Tô Ẩn trong nháy mắt ngớ người, tâm cứ như bị cái gì chạm nhẹ một cái, có cái gì đó trong lúc lơ đãng đã trộm xâm nhập vào trong tim.
Sau khi ăn xong, Huyền Ngự đi trước mở chốt chuồng ngựa dắt ra ngoài, cho ăn cỏ khô với uống nước. Con ngựa này là đại sư huynh Mạnh Tri Cần nuôi, từ khi Huyền Ngự có thể tự mình về nhà vẫn luôn cưỡi con ngựa này, đến hôm nay đã quen thân.
Mạnh Tri Cần nuôi rất nhiều ngựa, phần đặt tên có chút tùy ý. Con ngựa này toàn thân đen kịt, chỉ có trên bốn chân là màu trắng, từ lúc sinh ra đã được Mạnh Tri Cần đặt tên là "Bạch Đáp", ý là cho dù bốn chân trắng thì vẫn là ngựa đen thôi, cho nên cái màu trắng kia chính là bạch đáp. Nhưng Huyền Ngự từ nhỏ đã không thích cái tên "Bạch Đáp" này, tự mình đặt cái tên khác, là "Đạp Tuyết". lúc Mạnh Quy Nhai biết còn đặc biệt khen vài câu.
(Bạch đáp là vô ích hay sao ấy, theo tôi hiểu thì là màu trắng vô ích có cũng như không, chung quy vẫn là ngựa đen)
Huyền Ngự đỡ Tô Ẩn lên Đạp Tuyết, rồi mình cũng trèo lên, kéo dây cương đem Tô Ẩn bảo vệ trước người.
Tô Ẩn lần đầu cưỡi ngựa, lưng ngựa xóc nảy cộng với ảnh hưởng của tật mắt, trên đường đi cứ nắm chặt góc áo Huyền Ngự.
Huyền Ngự tự nhiên biết, một tay điều chỉnh dây cương một tay trực tiếp ôm Tô Ẩn vào ngực.
Tô Ẩn đang khẩn trương làm sao chú ý có ôm hay không ôm, tấm lưng dán lên lồng ngực vững chắc đáng tin cậy không muốn tách ra, chưa cần Huyền ngự nhắc cũng ngoan ngoãn ngốc trong ngực Huyền Ngự.
"Ca ca thực nghe lời." Huyền Ngự cúi đầu hữu ý mà như vô ý hôn hôn tóc Tô Ẩn, nhẹ nói.
Tô Ẩn hai má nóng lên, mình lớn hơn Huyền Ngự rất nhiều sao có thể bị nói "thực nghe lời" chứ, vừa muốn mở miệng phản bác thì ngựa đột nhiên dừng lại.
"Sao thế?"
"Đến rồi, ca ca." Huyền Ngự xoay người xuống ngựa, sau đó trực tiếp ôm Tô Ẩn xuống khỏi Đạp Tuyết.
Huyền Ngự nắm tay Tô Ẩn, đi được một đoạn, dừng lại, sau đó đột nhiên vòng ra sau nửa ôm Tô Ẩn.
"Huyền Ngự!" Tô Ẩn có chút xấu hổ, đây cũng không phải trên ngựa, như thế này quả thực có chút không ổn.
"Ca ca đừng nhúc nhích." Huyền Ngự dứt khoát ôm sát Tô Ẩn, thanh âm trấn định rơi vào trong tai Tô Ẩn, "Nghe ——"
Một trận gió thổi qua, thổi đến quần áo bay phấp phới, Tô Ẩn bốn phía không chỗ dựa, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Huyền Ngự ôm trước người.
Lúc này, hai người đang đứng trên vách núi, phía trước vài bước chính là vách đá dốc đứng lởm chởm.
Nối theo sau tiếng gió là một hồi tiếng vang kỳ dị, Tô Ẩn không nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng đợt gió mạnh táp vào mặt, tựa như ngàn vạn hạt mưa quất lên phiến lá, mỗi một tiếng đều là một nhịp trống thanh thúy, giữa sự lộn xộn bỗng lộ ra hài hòa đến kỳ dị.
"Ca ca, trước mặt chính là biển trúc rộng lớn của huyện Thúy Trúc." Huyền Ngự chậm rãi nói, suy nghĩ việc miêu tả tràng cảnh trước mặt, "Gió thổi mạnh, chim rừng kinh sợ, lá trúc tung bay, khắp rừng trúc cứ như những gợn sóng bắt đầu vỗ bờ, khí thế mênh mông cuồn cuộn kia tựa hồ có thể nuốt chửng vách núi dưới chân này."
"Nghe nói Hạnh Dương có biển, Nam Uyên có hồ, Trường Thiên có linh mộc. Ca ca, hôm nay ta đưa ngươi đi ngắm biển trúc, sau này ta nhất định đưa ngươi đi xem hết kỳ cảnh thế gian."
Tô Ẩn kiềm chế rung động khó hiểu trong lòng, không khỏi chủ động dựa vào ngực Huyền Ngự, nếu ban nãy có chút kháng cự thì giờ chẳng còn lại gì.
"Ca ca, sư phụ nói ngộ tính của ta cao nên sắp học thành kiếm pháp, Trung thu tháng sau ta về ở cùng ngươi có được không?"
"Được, ta chờ ngươi trở lại."
Ngày lễ Trung thu, trăng sáng tỏa hào quang trên bầu trời, lúc này nhà nhà đốt đèn sum họp, nhưng Huyền Ngự vẫn chưa về.
Tô Ẩn ngồi ở ghế dài ngoài chủ phòng, luôn lắng tai nghe tiếng động ngoài cửa. Trên bàn ngoại trừ thức ăn còn có vào loại bánh Trung thu khác nhau, có Tô Ẩn đặc biệt mua cũng có tự tay dì Lưu làm.
Dì Lưu ngồi ở đối diện, thấy Tô Ẩn nhíu mày, biết y đang lo lắng cho Huyền Ngự, an ủi: "Bây giờ cách giờ Tuất còn vài giây thôi, đứa nhỏ kia xuất phát từ sáng nên chắc tới chậm một chút."
Tô Ẩn gật gật đầu, mình cũng biết rõ từ núi Trác Phong tới nhanh nhất cũng mất một ngày, nếu trên đường có chút trì hoãn thì phải đến tối Huyền Ngự mới về được.
"Dì Lưu dì ăn trước đi, cũng không thể để trưởng bối bị đói được."
"Không sao, chờ thêm chút nữa, cũng không cần gấp làm gì."
Lúc này ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng động rất nhỏ, thanh âm rất nhẹ, như là có người tận lực áp chế.
"Là Huyền Ngự về sao?" Tô Ẩn đứng dậy, có chút nghi hoặc. Nếu là Huyền Ngự về, trước hết hẳn phải nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng nếu không phải Huyền Ngự về, thì còn ai vào đây nữa?
"Dì Lưu, dì có nghe thấy tiếng gì không?" Tô Ẩn nghi ngờ hỏi.
Dì Lưu cẩn thận nghe ngóng một lúc vẫn chẳng thấy tiếng gì, cho rằng Tô Ẩn do quá nhớ Huyền Ngự nên nghe lầm, lại không nên nói thẳng, mở miệng nói: "Có lẽ là mèo hoang chăng?"
Tô Ẩn nhíu nhíu lông mày, cảm giác có gì đó không đúng. Y rời khỏi chỗ ngồi, đứng trước cửa do dự một hồi vẫn mở ra.
Vừa ra đến đường nhỏ, Tô Ẩn liền cảm thấy một hồi kiếm khí đánh úp lại. Cho dù không nhìn thấy nhưng cảm giác của người tập võ khiến y vô thức lui về sau, cũng nhanh chóng đóng cửa lại. Đồng thời "rắc" một tiếng, rõ ràng là tiếng kiếm cắm vào cửa gỗ.
"Dì Lưu, cẩn thận!"
___
Móa, tôi suýt khóc vì đoạn trên vách núi. Đối với bản thân tôi, ngược chưa chắc đã khóc, nhưng nhẹ nhàng mà cảm động. Như hồi đọc bộ Người thắp sao trời ấy. Tiếc là quyển đó mua về cho bạn mượn nó làm rách con bà nó rồi -_-
Mà con mẹ nó, thằng mất dạy nào đánh A Ẩn nhà tao đấy!!!