Mù Mắt

"Đã chuẩn bị xong chưa?" Huyền Ngự mặc ngoại bào, phất tay để người thay thuốc lui.

"Bẩm đường chủ, đã kiểm kê hết đội ngũ, có 500 người đã bắt đầu xuất phát về phía Sâm La điện tiến hành mai phục."

"Tốt, xuống đi."

Huyền Ngự đứng bên cửa sổ, chắp tay, ngoài cửa là ánh tà dương đỏ như máu, tựa hồ biểu thị tối nay nhất định không yên ổn.

(Tất nhiên không yên ổn, vì tiếng rên của ai đó, nhưng chương sau mới có:v)

"Đường chủ, ngoài đường có người cầu kiến, nói là bạn cũ của đường chủ." Một thủ hạ vội chạy đến, quỳ trước cửa.

"Bạn cũ?" Huyền Ngự tập trung suy nghĩ, mình ở chỗ này làm gì có bạn cũ nào, "Không gặp."

"Vâng."

"Đợi chút." Huyền Ngự nghĩ lại, có lẽ là Mạnh sư huynh đi ngang qua đây, nghe được tin tức tung ra trên giang hồ nên đến thăm mình, liền đổi giọng, "Để hắn vào đi."

Tô Ẩn vô cùng lo lắng đứng chờ ngoài cửa, nhiều lần nghiêng tai lắng nghe, chỉ cầu người thông báo kia ra nhanh một chút. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, Tô Ẩn bước lên trước một bước, "Xin hỏi ——"

"Theo ta vào." Người nọ không để Tô Ẩn nhiều lời đã nghiêng đầu quay đi, Tô Ẩn nương theo tiếng động mà đuổi theo, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Con đường trong đường có hành lang gấp khúc, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo đi một hồi, đi đến nỗi tâm Tô Ẩn rối cả lên, người nọ đi ngày càng nhanh khiến sau một thời gian Tô Ẩn đuổi theo hơi không kịp. Cuối cùng người dẫn đường cũng dừng lại trước một cánh cửa, đi vào trong thông báo một tiếng, sau đó cũng không ngẩng lên mà đi tiếp. Tô Ẩn lắc lắc đầu, vừa rồi vì để đuổi kịp mà vẫn luôn tập trung tinh thần lắng nghe tiếng bước chân người nọ, thật hao tâm tốn sức quá.


"Vào đi." Giọng nói của Huyền Ngự truyền đến, xa cách lâu ngày, thời khắc gặp lại lo lắng, trong lòng Tô Ẩn lúc này dậy từng đợt sóng, tay đẩy cửa không khỏi run lên.

"Két" một tiếng, cửa gỗ khắc hoa chậm rãi bị đẩy ra.

"Sư huynh, nhiều ngày ——" Huyền Ngự ngẩng đầu, bỗng im bặt, hô hấp cũng đình trệ.

Thân ảnh đơn bạc trước cửa kia nghiễm nhiên là người mình ngày đêm mong nhớ, cho rằng kiếp này không thể gặp lại.

Tô Ẩn nghe tiếng cũng hồng hồng hốc mắt, hai mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, chỗ đó rõ ràng đen kịt một mảnh mà lúc này như có sao băng xẹt qua đêm tối mang đến ánh sáng.

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Tô Ẩn mở miệng trước, "—— Huyền Ngự."

Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, Huyền Ngự vội đứng lên từ trên ghế, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía trước, ôm chặt Tô Ẩn vào ngực, run rẩy không ngừng thấp giọng gọi khẽ: "Ca ca, ca ca... Là ngươi thật sao? Có phải ta đã quá nhớ ngươi mà sinh ra ảo giác không?"

Nước mắt Tô Ẩn cuối cùng rơi xuống, nhẹ nhàng ôm sau lưng Huyền Ngự. Tuy trong lòng mừng rõ vạn phần, nhưng vẫn cố kỵ vết thương của Huyền Ngự.

"Ta rất nhớ ngươi." Thanh âm Tô Ẩn rất nhẹ, nhưng thân thể Huyền Ngự đột nhiên run lên, không dám tin một tay nắm chặt bả vai Tô Ẩn, tay kia do dự mà xoa mặt y, gắt gao nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự kia, phảng phất như đang xác nhận lại xem mình có chăng đã nghe lầm. Những lời này cư nhiên nói ra từ miệng ca ca!

Lúc này không chỉ vui sướng điên cuồng khi mất mà được lại, mà còn cảm động khi tâm ý được đáp lại.

"Ca ca, ta cũng nhớ ngươi vô cùng! Sau khi rời khỏi ngươi mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, cả ngày lẫn đêm, ta thậm chí nhớ đến điên luôn!" Huyền Ngự ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, chôn mặt vào bả vai Tô Ẩn, cảm thụ khí tức thuộc về ca ca, trong lòng vạn phần tự trách, nghẹn ngào nói: "Ta cho rằng sẽ không gặp được ca ca nữa, đều là ta không tốt, ta không nên đi..."


"Không phải lỗi của ngươi, là do bọn họ nhắm vào ta." Tô Ẩn nhẹ nhàng vuốt tóc Huyền Ngự, vui mừng nói: "May mắn ngươi không làm sao, bằng không ta sẽ không tha thứ cho mình."

Hai người ôm nhau an ủi hồi lâu, kể rõ mọi chuyện từ ngày từ biệt ấy.

Tô Ẩn không muốn Huyền Ngự lo lắng, tận lực lược đi một vài chi tiết nhỏ, nhưng Huyền Ngự đã sớm tra rõ mọi chuyện, chỉ cần nghĩ thêm một chút là biết ca ca phải chịu bao nhiêu đau khổ. Huống chi vừa nghĩ tới lúc ca ca cần dựa vào nhất, cần có ngươi chăm sóc nhất mà không phải mình ở bên, tự trách trong lòng và lửa giận liền dâng cao như sóng biển.

"Huyền Ngự, ngươi bị thương nghiêm trọng, ta..." Tô Ẩn nửa lo lắng nửa xẩu hổ hơi cụp mắt, không tự nhiên giật giật thân thể cứng ngắc.

Huyền Ngự mâu sắc trì trệ, lập tức cười nói: "Xem ra tin ta bị thương mọi người đều biết ha!" Nói xong càng ôm chặt hơn Tô Ẩn đang ngồi trên đùi mình, thuận tiện nâng cằm y lên trộm hôn một miếng.

"A!" Tô Ẩn còn chưa kịp phản ứng, đôi môi ấm áp kia vừa chạm đã rời đi.

"Lần này tung tin ra chỉ để Nhập Vân đường có cái cớ để đánh Sâm La điện, muốn câu cá tất yếu phải thả mồi, không ngờ lại câu trước được con cá nhỏ trắng trẻo thơm ngon là ca ca."

"Cá... Cá nhỏ trắng trẻo cái gì chứ," Tô Ẩn vẻ mặt mơ màng giật mình, mở lớn hai mắt, "—— Ngươi không bị thương?" Nhưng rõ ràng mình ngửi thấy mình thuốc trên người Huyền Ngự mà.

Huyền Ngự khó được thấy bộ dạng mờ mịt đáng yêu như này của ca ca, nhịn không được cắn lên cái mũi nhỏ nhắn của y, "Bị thương thì có, nhưng chỉ là trầy da thôi, không có gì đáng ngại."

"Hả?" Tô Ẩn có chút buồn rầu nhăn đôi lông mày lại, sờ sờ mũi, "Sao ngươi lại cắn ta?"

"Bời vì ca ca thật sự rất thơm ngon." Nói xong thật sự tiến đến bên tai Tô Ẩn ngửi ngửi.


Tô Ẩn đỏ mặt nhịn không được đẩy đầu Huyền Ngự ra, khí tức khi nói chuyện của Huyền Ngự phả lên khiến từ tai đến cổ y đỏ một mảng lớn.

"Sâm La điện? Sao phải đánh Sâm La điện?" Tô Ẩn vốn muốn nói sang chuyện khác để Huyền Ngự không dán sát vào mình như thế, lời này vừa hỏi ra Huyền Ngự ngược lại thật sự không nháo nữa, không chỉ không nháo mà lập tức nghiêm túc.

"Ca ca còn nhớ người mà ngươi giết chết lúc trước không?"

Tô Ẩn gật đầu, đoạn ký ức kia mình thực không muốn nhớ tới.

"Trước khi ta đem hắn đi chôn đã lột sạch y phục, sau tìm không được ca ca lại được Nhập Vân đường tìm về, liền sai người tra thân phận thích khách kia, biết được người là do Sâm La điện phái đến ám sát ca ca!" Huyền Ngự cắn răng, "Còn khiến ca ca bị thương, khiến chúng ta cách xa hai nơi mãi mà không thể gặp lại, thậm chí đến sống chết của đối phương cũng không rõ. Thực sự đáng giận đến cực điểm, ta sao có thể buông tha cho bọn hắn được!"

"Nhưng... Tại sao phải giết ta?" Tô Ẩn không nghĩ ra, "Ta có liên quan gì đến bọn họ?"

"Ca ca là người vô tội." Huyền Ngự để Tô Ẩn dựa đầu vào ngực mình, đem chuyện của điện chủ Diêm Trác và vợ chồng Tô thị nói hết ra.

Tô Ẩn run rẩy nắm ống tay áo Huyền Ngự, quá đỗi phẫn nộ khiến khí tức y bất ổn, tất cả chuyện này mình chưa từng biết, nhưng trận đại hỏa lúc nhỏ kia vẫn luôn in dấu một vết sẹo vĩnh viễn không biến mất trong lòng mình.

"Phụ thân mẫu thân đã sớm mất, nhiều năm như vậy vì sao bọn họ không buông tha cho ta chứ!" Tô Ẩn gắt gao cắn môi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Không sao rồi, qua đêm nay không ai có thể tổn thương ca ca nữa rồi." Huyền Ngự đau lòng hôn cánh môi Tô Ẩn, tay phải vuốt ve lưng y trấn an.

Đứng trước người ca ca, bảo vệ y cả đời chu toàn, lần này mình tuyệt đối không nuốt lời nữa!

"Ca ca đêm nay cứ ở chỗ này đi, mấy ngày nữa chúng ta lại về nhà." Huyền Ngự ôm Tô Ẩn đã bình tĩnh lại, mặc dù không muốn buông người mềm mại trong ngực, nhưng chỉ cần qua đêm nay thôi, mình có thể thực thực sự sự vĩnh viễn cùng ca ca một chỗ.

Tô Ẩn vốn cho rằng Huyền Ngự trọng thương, đã sớm chuẩn bị chăm sóc hắn một thời gian dài, lúc này tự nhiên đáp ứng.

Hai người ăn xong cơm tối, Huyền Ngự an trí Tô Ẩn trong phòng mình, rửa mặt xong như thường ngày vô cùng tự nhiên ngủ chung.


"Đã rất lâu rồi không được an tâm như ngày hôm nay." Huyền Ngự nghiêng người ôm Tô Ẩn đã tắm rửa sạch sẽ vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm trong trẻo nhẹ nhàng trên người ca ca.

Lòng Tô Ẩn một hồi chua xót, một tia ngượng ngùng kia cũng theo gió mà bay, ngoan ngoãn nằm trong ngực Huyền Ngự.

Hôm nay đi đường mệt nhọc, gặp được Huyền Ngự rồi lại là một hồi đại hỉ đại bi, Tô Ẩn rất nhanh mơ màng.

Trong mơ hồ hình như truyền đến tiếng đập cửa, ấm áp bên người rời đi, Tô Ẩn không thoải mái nhíu mày.

Huyền Ngự cẩn thận dịch lại góc chăn, xác định Tô Ẩn đã ngủ sau mới nhẹ nhàng ra ngoài.

"Đường chủ, mọi người đã toàn bộ chờ lệnh." Một người khom người đứng ngoài cửa.

"Ừ, bây giờ là giờ gì rồi?"

"Kém giờ Tị một khắc*."

(Một khắc = 15")

"Được, giờ Tị hai khắc xuất phát."

Huyền Ngự ngắn gọn ra lệnh, quay người nhẹ đẩy cửa ra, nhẹ đi vào phòng trong, đã thấy người đáng lẽ đang ngủ say lúc này ngồi dựa vào đầu gường, nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi ngẩng đầu nhìn mình.

___

Chương sau có H! (Nhưng chỉ một chút thôi, không bằng bên Huynh trưởng xuất giá thay, bất quá lâu lắm rồi cổ trang mới có H:V)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận