Mua Bán (Mãi Mại)

“Tên bác sĩ đó căn bản là một tên lang băm.” Sau khi về nhà, Anthony bị bác sĩ tiêm cho 2 mũi không ngừng oán giận.

Đường Tình nhịn cười đến sắp tắt thở, mà lúc ở bệnh viện cậu cũng đã cố hết sức nhịn cười rồi, bởi vì bác sĩ bị Anthony làm cho tức giận đến thái dương nổi đầy gân xanh, nếu ông ta mà cùng Anthony nói tiếp nữa, có lẽ sẽ bị lên cao huyết áp mất.

Anthony là một bệnh nhân ngoan cố không chịu hợp tác, đến khi nghe bác sĩ bảo cần phải tiêm, còn gầm nhẹ lên “tôi tuyệt đối không tiêm”. Nếu không phải Đường Tình nửa đẩy nửa kéo anh vào phòng tiêm, thì có lẽ Anthony đã nổi bảo ngay tại trong bệnh viện.

Đường Tình không ngờ Anthony so với đàn ông bình thường còn cao to hơn, thế nhưng lại sợ bị tiêm. Anthony vẫn muốn bỏ chạy khỏi phòng tiêm, nhưng vì có Đường Tình ở đó, nên không thể biểu hiện ra yếu đuối, chứ không anh tuyệt đối sẽ không đi gặp bác sĩ, càng sẽ không để cho kim tiêm đụng tới mông của anh.

“Tiêm đau không?” Câu hỏi của Đường Tình khiến cho Anthony nhìn cậu bằng con mắt hình viên đạn.

Anthony giận dữ hét: “Chờ anh lành bệnh, em sẽ biết tay anh.”

Đường Tình dựa vào vách tường cố nhẫn xuống tiếng cười, thế nhưng cuối cùng cũng phải cất tiếng cười to. “Lớn như vậy rồi mà còn sợ tiêm, buồn cười quá.”

“Ai biết hắn ta tiêm cái quỷ gì vào người anh.”

“Bác sĩ sẽ không hại anh.”

Âm thanh Anthony lạnh lùng nói: “Cũng không nhất định, có tiền sẽ mua được tất cả, ngay cả bác sĩ.”

“Suy nghĩ của anh quá cực đoan.”

“Không hề cực đoan, là sự thật.”

“Nghe anh nói giống như người thân của anh bị bác sĩ hại chết vậy.”

Nhìn thấy sắc mặt Anthony trở nên âm trầm, Đường Tình bỗng nhiên cảm thấy mình nói đùa không vui chút nào. Anthony chồm người lên, vươn tay kéo cậu qua, ôm chặt cậu vào trong lòng. Đường Tình ngồi giữa hai chân anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Anthony không trả lời.

Đường Tình xoắn xoắn áo của hắn, “Có đôi khi anh thật âm trầm, em không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.”

“Ý nghĩ của anh phần lớn rất xám xịt, em không cần biết, sẽ nhiễm bẩn em.” Có lẽ vì bị cảm nên thanh âm của anh trở nên thật trầm thấp.

Đường Tình buộc miệng nói: “Tựa như nội tình của vụ buôn bán giáp điệp vậy.”

Âm thanh Anthony lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

“Vì sao phải làm như vậy? Không phải Eddie là anh trai anh, gia tộc Viscount là người nhà của anh sao? Em cảm thấy bọn họ đều là người tốt.”

Thân thể Anthony buộc chặt, ngữ khí bén nhọn, trả lời: “Bọn họ là kẻ thù của anh.” Lời Anthony nói khiến cho Đường Tình hít vào một hơi thật sâu.

Kẻ thù? Đây là một từ đáng sợ cỡ nào a! Sao lại có người xem người nhà của mình thành kẻ thù?

“Anh nói thật đáng sợ, Anthony, vì sao anh lại nghĩ như vậy? Vì sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Đường Tình, Anthony không trả lời. Anthony ôm chặt thắt lưng của Đường Tình, vuốt lưng cậu, kê cằm lên đỉnh đầu của cậu. “Ngươi ở nhà Viscount chưa từng thấy qua chân dung của mẹ anh đúng không?”

Đường Tình giật mình kinh ngạc. Trên vách tường nhà Viscount treo đầy chân dung của thành viên trong gia tộc, Ông Viscount còn kiêu ngạo mà giới thiệu từng chi tiết cho Đường Tình biết, lúc ấy cậu cũng không phát hiện là không có chân dung của mẹ Anthony, bây giờ nghĩ lại, cậu chỉ thấy qua chân dung của mẹ Eddie, mà chưa từng thấy qua chân dung của mẹ Anthony.

“Bộ dạng của bà rất đẹp, giống như em vậy, có mái tóc dài màu đen, bà thích dùng dây cột tóc màu đỏ hoặc là bông hoa, bà có chút lãng mạng và nhiệt tình.”

Bộ dạng Anthony cũng rất khá, thậm chí có thể nói vô cùng đẹp trai, từ tướng mạo của anh, cậu có thể tưởng tượng ra gương mặt của mẹ Anthony xinh đẹp đến cỡ nào.

“Bà đã bị lừa, bà quá trẻ tuổi, rất ngây thơ, không biết đề phòng, gặp một người yêu bà điên cuồng, nhiệt liệt theo đuổi bà, bà liền giao cả đời giao cho hắn. Bà thực thiện lương, không hiểu được lòng người cực kỳ xấu xí, sau khi bà có thai, bà bắt đầu đối mặt với sự thật, khi đó bà mới biết được đối phương đã sớm có vợ, thậm chí ngay cả con cũng có.”

Đường Tình nắm chặt lấy áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của anh lạnh đến nổi làm cho cậu nhịn không được phát run.

“Bọn họ chửi bà là kẻ phá hoại gia đình, bà quá trẻ tuổi không biết phải làm gì, vô cùng bối rối, căn bản không biết phải làm sao để đối mặt với đống hỗn độn này.”

“Cha của anh …”

Biểu tình Anthony cực kỳ dữ tợn, nói: “Hắn thực yêu bà, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Hắn là một tên vô dụng, nhu nhược, không có can đảm, bị cha của hắn đe dọa, hắn ngay cả một câu cũng không dám nói, tùy ý bọn họ vũ nhục bà, mắng bà”

Đường Tình vuốt ve mặt của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, Anthony, em không muốn nghe tiếp.”

Anthony cũng không có ngừng lại, trong giọng nói tràn ngập cừu hận. “Anh chỉ nhớ rõ khi còn bé luôn luôn phải chuyển nhà, bà thực thích vẽ, nhưng phải làm việc đến mệt nhọc nên không sao vẽ được. Bà rời đi thật xa, cũng thề là không liên quan gì đến bọn họ nữa, nhưng mà bọn họ không buông tha cho bà, luôn luôn tìm kiếm bà, nhục mạ bà, làm cho bà không có nơi nào để sinh sống bình yên.”

“Anthony.”

Anthony lộ ra nụ cười trào phúng.”Sau đó, bà bị bệnh nặng, không thể làm việc được nữa, cho dù cha anh là một người nhu nhược, nhưng vẫn rất yêu bàg. Hắn mang bà về nhà, kêu bác sĩ tiêm thuốc cho bà, nhưng ngay sau đó bà liền chết, và ngày hôm sau liền bị hoả táng, mà hắn ngay cả một tiếng cũng không dám nói ra.”

Đường Tình hoảng sợ mà hít sâu một hơi.

Anthony cúi đầu nhìn cậu. “Hắn yêu bà sao? Anh cũng không biết. Yêu một người sao có thể ngồi xem mọi chuyện xảy ra như thế? Anh chỉ biết là hắn là một tên nhu nhược, giống như Eddie vậy.”

Đường Tình đẩy anh ra, không muốn nghe anh nói Eddie như vậy, bởi vì Eddie là người thật thà nhất mà cậu đã gặp qua.

“Anh không thể nói Eddie như vậy, có lẽ đã có cái gì đó hiểu lầm.”

Anthony lạnh lùng cười to. “Hiểu lầm? Không, anh rất hiểu hắn, hắn và cha anh rất giống nhau, là một người nhu nhược, nhưng mà hắn so với cha anh thông minh hơn một chút. Để lão già kia ra mặt kêu em ngủ với anh, nhưng hắn giả vờ như không biết, về sau khi em trở về gặp hắn, hắn vẫn là người mà em sùng bái nhất.”

“Anh không thể nói xấu anh ấy như vậy!”

Anthony lạnh lùng nói: “Anh mới không giống hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa, anh đê tiện vô sỉ, đầy mưa mô thủ đoạn, nhưng ít nhất anh sẽ không nói dối em.”

Lời anh nói làm cho Đường Tình không còn lời nào để nói, bởi vì ngay cả chuyện anh ngủ với những người mẫu khác, anh cũng thành thực nói cho cậu biết, không hề giấu diếm chút nào.

Anthony vuốt mái tóc cậu, hít lấy mùi hương trên người cậu. “Anh không phải hắn, anh sẽ không để cho em ngủ với bất kỳ tên đàn ông nào chỉ vì muốn cứu lại sự nghiệp cuả mình, anh biết làm như vậy sẽ tổn thương em biết bao nhiêu, anh biết em cần được tôn trọng và quý mếm, anh tình nguyện sự nghiệp thất bại cũng không muốn mất đi em, càng sẽ không để cho tên đàn ông khác có được em.”

Đôi môi Đường Tình run rẩy, cậu không biết Anthony nói lời này là muốn nói lên điều gì, thế nhưng đây là lần đầu Anthony nói với cậu những lời nói tựa như lời bày tỏ vậy.

“Em so với một trăm vạn Euro đáng giá hơn?”

“Đáng giá hơn.”

Đường Tình có chút ‘thụ sủng nhược kinh’, nhưng không thể phủ nhận tim của cậu vào lúc này đập thật sự rất nhanh. Nếu không phải Anthony đang bị cảm rất nghiêm trọng, thì có lẽ cậu đã lập tức đè anh xuống, câu dẫn anh, cùng anh làm tình điên cuồng.

“Anthony, giá trị toàn bộ tài sản mà em có được căn bản không đến trăm vạn Euro a, ta là một người rất nghèo.”

Anthony nghiêm túc nói: “Em sai rồi, cái đẹp của em đáng giá hơn những thứ đó.”

Đường Tình rung động không thôi, mặc dù không thể miêu tả được cảm giác trong lòng là gì, nhưng cậu thật sự rất vui sướng. Cậu ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Anthony.

Anthony lại đẩy cậu ra. “Anh sẽ lây bệnh cho em, ngày mai em sẽ không thể luyện đi catwalk, hơn nữa sẽ ốm yếu nằm ở trên giường …”

Đường Tình giữ chặt đầu của anh, không đợi anh nói xong, đã chủ động hôn lên, làm cho cả hai người nếm được hương vị của nhau.

“Em không giống anh a, mỗi ngày em đều vận động, anh không thể lây bệnh cho em.”

Anthony nhịn không được nói: “Em đang châm chọc anh không vận động?”

Cậu nở nụ cười. Nụ cười của cậu khiến Anthony mê muội, cậu chủ động hôn lên một cái thật sâu, Anthony cũng không từ chối, mà nhiệt tình đáp trả lại cậu, làm cho cả người cậu nóng lên. Cậu không còn hiểu được tâm tình của mình nữa, chỉ là một nụ hôn liền si mê như vậy, hận không thể nằm ở dưới thân Anthony, để anh tùy ý yêu thương mình.

◇◇◇

Đường Tình đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó nấu một nồi cháo nóng, bên trong bỏ rất nhiều rau củ. Khi cháo chín, cậu múc ra một chén, rồi bưng đến trước mặt Anthony.

Anthony nghi ngờ hỏi: “Đây là cái quỷ gì vậy?”

“Cháo a, rất dinh dưỡng, là dành cho người bị cảm ăn, hơn nữa đây là món ăn Trung Quốc, anh tuyệt đối chưa từng được ăn.”

“Gặp quỷ, anh sẽ không ăn cái thứ quỷ này.”

Anthony dùng thìa quấy một chút, khi nhìn thấy bên trong cháo có màu đỏ của cà rốt, thì biểu tình lập tức biến thành cực kỳ chán ghét.

“Em bỏ hết một giờ đi siêu thị mua đồ, rồi hơn hai giờ nấu thứ này, vậy mà anh dám gọi là thứ quỷ này, anh nói xem anh có ăn không? Hử?” Có lẽ bộ dáng của cậu rất hung ác, bởi vì dáng vẻ bệ vệ của Anthony đã giảm đi hơn phân nữa.

Anthony lại quấy cháo, trong giọng nói bao hàm vui sướng. “Em nấu riêng cho anh sao?”

Nếu nói cháo là cậu nấu riêng cho anh, thì dường như quan hệ giữa hai người cũng quá thân mật đi, nhưng bất quá đó cũng là sự thật.

“Ân, trước đây khi em bị cảm đều ăn loại cháo này, sẽ rất nhanh khỏe lại.”

Anthony múc lên một thìa, đút ngay vào miệng, cau mày nói: “Má ơi! Thật nóng.”

Đường Tình đoạt lấy thìa, “Ngu ngốc, cháo còn chưa thổi nguội, đương nhiên sẽ nóng.”

“Thổi nguội?”

Đường Tình nói: “Thông thường sẽ có người giúp người bệnh thổi nguội cháo, sau đó đút cho người bệnh ăn.”

Anthony nghe xong, đôi mắt liền sáng lên. Đường Tình liền cảm thấy mình đã mua dây buộc mình, bởi vì Anthony đã đưa chén cháo tới trước mặt cậu.

“Em giúp anh thổi nguội.”

“Sẽ không phải muốn em đút anh ăn luôn đi?” Cậu tức giận nói.

Anthony nói tiếp: “Cái này là làm theo lời em nói, không phải là anh muốn em làm như vậy.”

“Anh — ” Đường Tình bị anh chọc giận đến không còn lời nào để nói, đành phải cầm lấy chén cháo, quấy quấy thổi nguội.

Anthony vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, “Ngồi xuống đây này.”

Cậu cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bước đến ngồi vào bên cạnh Anthony, đem cháo đã thổi nguột đút vào trong miệng anh. Anthony nuốt một thìa cháo lớn, tuy rằng không thích loại thức ăn này, nhưng anh vẫn nuốt xuống bụng.

“Em đã say nhuyễn cà rốt, anh sẽ không ngửi được hương vị của nó đâu.”

“Đừng bỏ vào không phải khỏe hơn sao.”

Đường Tình trừng anh, “Kén ăn không tốt.”

Anthony không cho là đúng nói: “Anh kén ăn cũng vẫn cao tráng to lớn.”

Đường Tình châm chọc anh, nói: “Cho nên anh nhìn thì khỏe mạnh, nhưng thật ra rất dễ bị cảm. Anh xem đi, ngày hôm qua em hôn môi với anh, giờ cũng chẳng có việc gì.”

Anthony hấp hé miệng, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Ngày hôm qua Anthony băn khoăn tình trạng thân thể của Đường Tình, không có làm tình cùng cậu, nhưng nụ hôn kia làm cho hai người bọn họ không thỏa mãn.

“Em tới CLB thể hình chơi vui không?”

“Không tồi.”

“Có tên sắc quỷ nào xem chân hay thân thể của em không?”

Đường Tình trừng mắt liếc anh một cái, “Anh nghĩ là tất cả mọi người trên thế gian này đều sắc quỷ giống anh sao?”

Anthony cười ‘ha ha’, rồi ngừng tiếng cười, há miệng ăn thêm một thìa cháo, biểu tình trên mặt đã không còn thống khổ giống khi nãy nữa.

“Cái thứ quỷ này cũng không khó ăn!”

“Ăn ngon ha? Em đã hầm thật lâu, còn đặt biệt dùng nước hầm từ xương để nấu!” Đường Tình vui rạo rực, vội vàng nói ra bản thân đã dụng tâm hầm xương lấy nước, cậu thấy Anthony ăn ngon miệng, cũng thật cao hứng.

“Em đã nấu thật lâu sao?”

“Cũng không lâu, khoảng hai, ba tiếng thôi.”

Anthony không có hỏi lại cậu nữa.

Đường Tình gắp điểm tâm, đưa tới bên miệng anh, “Ăn cái này đi, thịt viên xiên, em mua dưới lầu đó.”

Anthony hé miệng ăn, liếm liếm môi nói: “Mùi vị cũng không tệ.”

“Thích sỉu cảo không? Em cũng mua một ít, vẫn còn nóng, là mua ở tiệm nổi tiếng a.” Cậu gắp cái đút vào trong miệng Anthony.

Anthony ăn đến miệng đầy hương vị, tuy anh không quen ăn loại thức ăn này, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng. “Ăn ngon.”

“Mấy thứ này cái nào ngon nhất? Lần sau em sẽ mua cho anh ăn.”

Anthony cầm bàn tay đang cầm chén của cậu, chỉ vào chén nói: “Này ăn ngon nhất.”

Đường Tình mặt đỏ lên, “Xạo thấy ớn! Mấy thứ kia đều mua ở tiệm nổi tiếng, tay nghề của em làm sao có thể so sánh chứ.”

“Anh cảm thấy ăn rất ngon.”

Anthony nói rất chân thành, giống như chén cháo kia chính là mỹ vị nhân gian vậy, làm cho Đường Tình đỏ bừng mặt. Đường Tình lại đút cháo cho anh, thẳng đến khi chén thấy đáy. Anthony ăn hết hai chén cháo, còn những thứ khác không đụng tới nữa.

“Mệt không? Muốn ngủ thêm một chút nữa không? Bị cảm cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Anthony gật đầu. Đường Tình lấy gói thuốc đến.

Trên mặt Anthony lập tức xuất hiện biểu tình căm hận. “Cần gì phải uống thuốc. Đâu có nghiêm trọng như vậy.”

Đường Tình không để ý tới lời anh nói, bưng tới một ly nước ấm, mở gói thuốc ra, đặt ở trước mặt anh, vuốt đầu anh, nói: “Uống thuốc.”

Anthony giật giật môi, tựa hồ muốn chống cự.

Đường Tình nhỏ giọng nói: “Uống xong, em ngủ cùng anh, chịu không?”

“Không mặc quần áo sao?”

Đường Tình nổi giận gầm lên một tiếng, muốn thoi cho anh một phát. Anthony ngược lại cười cực kỳ vui vẻ, bắt lấy tay cậu, kéo cậu vào trong lòng, rồi hôn lên cổ cậu.

Đường Tình thở dốc nói: “Uống thuốc đi, em xin anh đó, em không thích nhìn thấy anh ốm yếu, hơn nữa nếu anh lành bệnh, chúng ta mới có thể làm tình.”

Anthony cầm lấy gói thuốc, không nhiều lời, bỏ hết vào miệng, sau đó bưng nước uống cái ực, tốc độ cực nhanh, có khả năng được ghi vào kỷ luật guinness.

Đường Tình buồn cười, càng ngày càng thấy người đàn ông này quả thực giống một đứa trẻ con, cực kỳ dễ lừa. Cậu không nhiều lời, kéo anh vào trong phòng ngủ, hai người ôm nhau ngủ thấm thiết. Anthony vỗ về mái tóc cậu, hai mí mắt bởi vì thuốc có tác dụng mà từ từ dính chặt vào nhau.

“Đường Tình.”

“Ân?” Cậu nghe hơi thở của anh, cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.

“Nếu anh là Eddie, anh sẽ quý trọng em, sẽ không để cho em ngủ cùng em trai của hắn.”

Đường Tình ở trong lòng ngực anh, lắc lắc nhẹ thân mình. “Thế anh có lên giường với những người mẫu khác không?”

Anthony hôn mái tóc của cậu, nhẹ giọng nói: “Không, anh chỉ muốn mình em.”

Đường Tình không biết hình dung như thế nào về cảm giác trong lòng, cậu ngẩng đầu hôn lên mặt Anthony. Anthony ngủ thật say, tựa như một đứa trẻ vậy. Cậu vuốt ve gương mặt đang ngủ say có điểm một chút tính trẻ con của Anthony. Anthony ôm chặt lấy cậu, giống như cả đời đều không muốn buông cậu ra. Cậu cứ như vậy si ngốc mà nhìn gương mặt ngủ của Anthony.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, chỉ nhìn gương mặt ngủ say của Anthony, mà cậu đã cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, còn có một loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đang từ từ chiếm lấy tim cậu.

——hoàn quyển 1 ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui