Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố tối om, chỉ có những ngọn đèn đường bừng sáng.
Tưởng chừng như trong bóng tối có rất nhiều quái vật đang ẩn nấp.
Nếu thành phố này là một hòn đảo, thì tôi mong nó sẽ chìm xuống.
Chìm sâu xuống biển xanh cô độc.
Cô cầm cặp sách rồi bước đi.
Diệp Mạch Trần thở hắt ra một hơi ấm nóng.
Rồi biến mất trong màn đêm thanh vắng.
***
“Trễ như vậy mới về nhà à, con nhỏ chết tiệt kia, muốn đi chết hả! Đi rửa chén mau lên!” Người đàn bà la hét chói tai mấy lời cay nghiệt khiến người ta không khỏi rét run.
Dòng nước lạnh chảy qua từng ngón tay, hết lượt này đến lượt khác, nhớp nháp dầu mỡ hoà cùng nước bọt của bọn họ.
Quý Tâm Thiên mỉm cười, mở vòi nước để rửa trôi.
***
Đêm nay trời đầy sao.
Những vì tinh tú gom thành từng mảng, lấp lánh ánh bạc. Thất Dạ, cậu có khoẻ không? Thất Dạ, cậu có hạnh phúc không? Thất Dạ, cậu có nghĩ đến tôi không?
Anh bỗng nghĩ đến Quý Tâm Thiên.
Không có hy vọng.
Không có tương lai.
Anh chắp tay, lặng lẽ nhìn trời.
Những áng mây đen như đang đè nặng lên thành phố.
Thành tâm, thành khẩn, nguyện cầu, cầu cho thiên sứ nghe được thanh âm của bản thân. Diệp Mạch Trần đã cầu nguyện cho Thất Dạ mãi mãi hạnh phúc trên thiên đường.
Cầu cho Quý Tâm Thiên có thể mỉm cười, có thể có được một chút ấm áp.
***
Sáng sớm, Quý Tâm Thiên đến trường đã thấy Diệp Mạch Trần có mặt.
Cô ngồi vào chỗ.
“Cậu sao rồi?” Anh hỏi.
“Vẫn ổn.” Cô trả lời.
Diệp Mạch Trần không nói nên lời.
Khoé môi khẽ run: “Thỉnh thoảng trông cậu giống một người mà tôi quen lắm.”
“Là ai thế?”
“Cô ấy tên là…” Cuối cùng Diệp Mạch Trần cũng nói ra cái tên mà mấy năm qua anh luôn để trong lòng nhưng hàng ngày đều hoài niệm.
“Thất Dạ.”
“Cô ấy tốt lắm à?”
“Cô ấy rất tốt, cực kỳ lương thiện, lại hiểu chuyện nữa.”
“Vậy đâu có giống tôi.” Quý Tâm Thiên nói: “Tôi không lương thiện, cũng chẳng hiểu chuyện.”
Anh mỉm cười: “Lúc cậu cười thực sự giống vô cùng.”
Trong lòng như thể bị xát muối, tưởng tượng thôi đã đủ đau nhói rồi.
Giáo viên toán dữ dằn ôm một chồng bài thi lên bục giảng.
“Bây giờ cô sẽ đọc điểm trắc nghiệm ngày hôm qua.”
“Diệp Mạch Trần, 100 điểm.”
“… Quý Tâm Thiên, 15 điểm.”
Cô giáo cao giọng.
“Em chỉ toàn làm bừa thôi! Cái đề này, dù có kém thông minh đến mấy cũng làm được, vậy mà em lại làm sai! Quý Tâm Thiên, hết tiết lên văn phòng gặp cô.”
Cả lớp cười ồ.
Cười đi, cứ cười đi.
Nếu mắt tôi có dao thì nhất định sẽ phóng ngàn vạn con dao đến chỗ các người.
Ai nấy cũng độc ác.
Tất cả đều vui sướng khi người khác gặp chuyện.
Tôi là kẻ dị loại, là đồ quái vật.
Một loài bò sát nhỏ có thể ngó lơ.
Quý Tâm Thiên hờ hững.
Diệp Mạch Trần nhìn cô một cái.
Trái tim như bị vò nát, máu rỉ từng dòng.
Hồi học mẫu giáo, Thất Dạ cũng từng bị người ta chế nhạo.
Cô ấy bị rụng tóc do bệnh máu trắng, nên cứ khóc mãi không ngừng.
Mạch Trần không thể không an ủi cô ấy.
Nước mắt của Thất Dạ ướt đẫm bả vai anh, nghĩ đến chuyện này khiến anh không khỏi đau lòng.
Cô và Thất Dạ của anh đều giống nhau, cũng bị coi là dị loại.
Mặc dù, lúc này ánh mắt của cô tràn đầy khinh thường lẫn u ám, nhưng ánh mắt đó lại giống như vô số gai nhọn đâm vào tim.
***
Cuối tiết, Quý Tâm Thiên ngồi chờ trong văn phòng.
“Quý Tâm Thiên, nếu em không muốn học thì thôi! Bớt một học sinh như em cũng chẳng sao!”
“Quý Tâm Thiên, em đúng là đần độn mà! Tương lai chỉ có đi xin ăn mà thôi! Thảo nào cha của em không thích em, nhìn Quý Hi đi kìa! Em không thấy xấu hổ hả?”
Quý Tâm Thiên không hề dối gạt khi cho rằng bộ dạng lúc nói chuyện của cô giáo hệt như rắn rết.
Tôi đần độn, tôi là kẻ đáng ghét.
Vì cớ gì chứ?
Quý Tâm Thiên rời văn phòng, đi xuống lầu.
Mới đến cầu thang đã thấy Quý Hi vừa cười vừa cùng một nam sinh đi xuống.
Nụ cười của cô ấy vô cùng ngọt ngào và lay động lòng người.
Còn nam sinh kia chính là Diệp Mạch Trần.
Chính là Diệp Mạch Trần.
Quý Tâm Thiên bỗng dưng tránh né.
Tại sao mình muốn bỏ chạy chứ? Mình đang sợ cái gì à? Hay là không muốn nhìn thấy điều gì đó? Tim Quý Tâm Thiên lại đau nhói.
Cơn đau mỗi lúc một trầm trọng, lan toả khắp lục phủ ngũ tạng, nhịp tim loạn xạ nghe rõ mồn một.
***
Tiết kế tiếp là giờ thể dục.
Trong thời gian hoạt động tự do, như thường lệ, Quý Tâm Thiên cũng chỉ có một mình, không một ai tình nguyện ở cạnh cô hết.
Cô ngồi bó gối cạnh bồn hoa.
Hai mắt khép lại.
Có ai đó ngồi xuống bên cạnh.
“Này, nghe chút đi.”
Là Diệp Mạch Trần.
Cô mở to mắt, chỉ thấy Mạch Trần đưa cho mình một cái tai nghe.
Cô vươn tay nhận lấy, nhét vào lỗ tai.
Một bài hát buồn nhưng ấm áp.
Diệp Mạch Trần bảo rằng, bài hát này tên là [Cầu nguyện].
Giai điệu đau buồn và ấm áp cứ chậm rãi vang lên, chắp tay hướng thiên sứ để thành tâm ước nguyện, mong cầu.
“Nghe hay đấy.” Quý Tâm Thiên cười nhạt.
Dáng vẻ khi cười của Tâm Thiên thực sự rất đẹp.
Diệp Mạch Trần dường như nhìn thấy Thất Dạ của mình.
“Quý Tâm Thiên, cậu phải cười nhiều lên nha.
Nụ cười của cậu đẹp lắm.” Cô bỗng nhớ lại nụ cười rạng rỡ, dịu dàng của Quý Hi vào cuối tiết trước.
Trái tim cô chợt chùng xuống.
Giai điệu buồn bã của bài hát [Cầu nguyện] dần dần bao trùm cô.
Chỉ cần người ở đó, tôi tin rằng lời cầu nguyện này vẫn sẽ có ích, và tôi cũng tin hy vọng sẽ bừng sáng vào ngày mai; chỉ cần người ở đây, mỗi khi Thất Tịch về, tôi lại thấy ngân hà không còn xa vời nữa, và vô số vì sao sẽ toả sáng vĩnh hằng.
“Diệp Mạch Trần, cuối tiết trước, tôi thấy Quý Hi với cậu… đang nói chuyện hả?”
“Ừm.”
“Có chuyện gì à?”
“Chủ nhật này, em ấy muốn cùng tôi đi dạo phố.”
“À.” Tâm Thiên cúi đầu, trái tim như thể bị một con sóng ngầm lạnh lẽo lướt qua.
“Tôi đã nói mình không rảnh.” Mạch Trần lên tiếng.
“Em gái cậu cười quá rạng rỡ, nhìn giả lắm, cậu cười đẹp hơn.”
“Ồ.” Một niềm vui lặng lẽ lan ra.
***
Buổi tối, Quý Tâm Thiên vừa rửa chén vừa suy nghĩ.
“Diệp Mạch Trần thực sự rất tốt, cậu ta là người duy nhất tử tế với mình.
Ngoài mẹ ra, chưa từng có ai đối đãi với mình như thế, nhưng cậu ta bảo mình giống Thất Dạ.
Chắc mình cũng chỉ như một thế thân mà thôi.
Một người để cậu ta hoài niệm về Thất Dạ.”
Đau thương, u tối lại lần nữa gợn sóng trong lòng.
Lời ca của bài [Cầu nguyện] tiếp tục quanh quẩn bên tai cô.
Xoay vần chẳng thể tiêu tan.
Một chút ngọt ngào, một chút bi thương cùng ấm áp.
Ngày mai vẫn sẽ đến chứ? Người vẫn sẽ ôm chặt lấy hy vọng sao?
***
“Hôm nay dọn dẹp nhé cả lớp.” Chủ nhiệm đẩy gọng kính.
“… Tầng cao nhất, Quý Tâm Thiên.” Cô giáo nói.
“À, phải rồi, có ai tình nguyện dọn dẹp sân thượng cùng Quý Tâm Thiên không?”
Cả lớp cười ồ.
“Thưa cô, em tình nguyện.” Diệp Mạch Trần giơ tay.
“Để em với Tâm Thiên quét dọn tầng đó cho.”
Nữ sinh trong lớp đồng loạt mở to mắt.
“Không đời nào, Diệp Mạch Trần đúng là có vấn đề.” “Ừ, một người bảnh trai mà đi dọn dẹp cùng một kẻ lập dị, mắt cậu ta bị gì ấy.” “Hừ, xem con nhỏ đó đắc ý kìa.”
Quý Tâm Thiên nhìn ra cửa sổ, nước mắt lưng tròng.
Những nơi như sân thượng thường có gió lớn, lại dơ và khó quét nên chủ nhiệm mới bắt cô đi.
Còn mấy người có thành tích tốt thì chỉ làm những việc nhẹ nhàng.
Ngay cả giáo viên cũng như vậy, Tâm Thiên khẽ cắn môi.
Quý Tâm Thiên cầm chổi, chăm chăm quét tước.
Gió điên cuồng thổi loạn.
“Này, Tâm Thiên, nghỉ chút đi, để tôi quét.” Diệp Mạch Trần la lên.
Quý Tâm Thiên vẫn quét tiếp.
Gió cuốn theo từng mảng bụi bặm.
“Cậu có nghe không thế? Tôi đến liền đây.” Quý Tâm Thiên vẫn không nói gì.
“Tâm Thiên, không cần quét nữa, để cho tôi! Có nghe không vậy!”
Quý Tâm Thiên dữ dằn ném chổi đi.
“Tôi tự làm được! Ai mượn cậu làm giùm? Tôi không cần ai giúp đỡ hết! Tôi không xứng đáng, cậu hiểu chưa hả? Tôi không xứng đáng.
Tôi là loại người bị kẻ khác dẫm đạp.
Vì sao tôi lại thành thế thân chứ!”
Trái tim lại đập loạn, đau nhói.
Thế thân.
Diệp Mạch Trần ngây người.
Anh đã vô tình xem Quý Tâm Thiên thành Thất Dạ – người cần sự ấm áp, bảo bọc.
Bóng dáng và nụ cười của cô thật sự rất giống với Thất Dạ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vị trí của Tâm Thiên đối với anh ngày càng quan trọng hơn, tất cả đều vì Thất Dạ thôi sao?
***
“Trần đừng khóc, nếu Thất Dạ đi rồi, thì nhất định Thất Dạ sẽ gửi một cô gái đến giúp Trần hạnh phúc.”
“Trần à, Thất Dạ chắc chắn không qua khỏi, cũng như mình cực kỳ lưu luyến cậu.”
“Trần, dù không có mình, cậu cũng phải vui vẻ.”
Khi Thất Dạ nằm trên băng ca trắng rồi bị đẩy ra ngoài, anh đã chạy đến la hét, khóc lóc rồi tuyệt vọng ngăn cản, đến mức một vài người phải dùng hết sức lôi anh lại.
Cảnh tượng đó sẽ không thể phai mờ.
Nửa đêm, anh đều bị nỗi đau dằn xé mà thức dậy.
Sự xuất hiện của Quý Tâm Thiên khiến anh như nhìn thấy Thất Dạ.
Nhưng tất cả chỉ vì “giống” thôi sao?
“Tôi không ngờ lại…”
“Đừng nói xin lỗi, vì nó khiến tôi…” Quý Tâm Thiên hất tóc.
“Thấy ghê tởm.”
“Diệp Mạch Trần này, tôi không đẹp cũng chẳng thông minh, tính tình lại kỳ quái làm người ta chán ghét, cớ gì cậu phải bận tâm hả?”
“Công việc mệt nhọc và bẩn thỉu như vậy thích hợp với tôi lắm, còn cậu cứ về đi.”
Cô cầm chổi lên, từ tốn quét tiếp.
Những toà nhà, xe cộ và người qua kẻ lại bên dưới trông nhỏ bé vô cùng.
Trước cơn gió mạnh, bóng dáng của cô càng có vẻ gầy yếu, vô lực hơn.
Nhưng bên trong dáng hình đó lại là một trái tim cứng rắn, lạnh lùng, chất chứa bi thương.
Cơn đau tim ập đến, Quý Tâm Thiên lấy ra hai viên thuốc rồi nuốt xuống.
Diệp Mạch Trần nhìn sang trái.
Anh đi đến, giật cây chổi.
“Để tôi.”
“Cậu…”
“Để cho tôi, cậu nghe không hả?” Diệp Mạch Trần cao giọng, thanh âm không chút nể nang.
Quý Tâm Thiên xoay người, cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi.
“Vì sao cậu lại làm vậy, tại sao chứ? Tôi không cần cậu thương hại, không cần cậu đồng cảm!” Cô hét lớn sau lưng anh.
Diệp Mạch Trần xoay người, bất chợt mỉm cười rạng rỡ với Quý Tâm Thiên.
Anh nói: “Quý Tâm Thiên, trong lòng tôi, cậu không phải một kẻ thế thân.”
Cô thình lình ho khan, trên mặt toàn là nước mắt, hơi nóng ẩm dần dần che mờ tầm nhìn.
“Đồ ngốc Diệp Mạch Trần.”
“Nè, Tâm Thiên, tan học rồi, đi chung nhé?”
“Ừm.” Cô chậm rãi gật đầu.
Diệp Mạch Trần dắt xe, đi song song với cô, sắc trời cũng đã nhuốm hoàng hôn.
“Quý Tâm Thiên, tên của cậu là do ai đặt thế?”
“Mẹ tôi.”
“Ồ.” Anh gật gù.
Cả hai không nói gì thêm.
“Của cậu này.” Anh đưa máy MP3 cho cô.
Tâm Thiên nhét tai nghe vào.
Vẫn là bài [Cầu nguyện] buồn rầu, ấm áp.
“Là [Cầu nguyện] à.” Cô lên tiếng.
“Đúng rồi, nếu có thể cầu nguyện với thiên sứ, thì cậu sẽ cầu điều gì?” Anh hỏi.
Quý Tâm Thiên lẩm bẩm: “Ngày mai.”
“Sao cơ? Ngày…”
“Không có gì.” Cô ngắt lời.
Ngày mai, tôi cầu nguyện thiên sứ cho mình có ngày mai.
Cho tôi một hy vọng về tương lai ấm áp.
Xin lỗi, “tương lai”… là điều tôi đã nói…
“Quẹo trái là đến nhà tôi, cậu cũng nên về đi.”
Bọn họ dừng chân ở ngã ba đường.
“Hẹn gặp lại.” Tâm Thiên cất lời.
Cô rẽ sang con đường bên tay trái.
Diệp Mạch Trần chuẩn bị quẹo phải để về nhà.
Anh đẩy xe đạp được hai bước thì quay đầu lại.
Quý Tâm Thiên đeo cặp, cúi đầu đi về trước.
Quý Tâm Thiên, cậu không thể quay đầu sao? Quay đầu nhìn tôi một cái không được sao?
Quý Tâm Thiên vẫn đi về bên trái.
Còn Diệp Mạch Trần cũng thở dài rồi hướng sang bên phải.
Hai cái bóng đổ dài trên mặt đất càng lúc càng xa.
Bất chợt, cái bóng bên trái khựng lại và cái bóng bên phải cũng dừng chân.
Quý Tâm Thiên muốn quay đầu.
Diệp Mạch Trần đứng yên tại chỗ, nhìn vào bóng lưng của Tâm Thiên.
Quý Tâm Thiên, cậu có dũng khí chăng? Cậu sẽ có can đảm để quay đầu lại chứ? Anh nghĩ ngợi.
Sau cùng, Quý Tâm Thiên vẫn đi nhanh về bên trái.
Diệp Mạch Trần xoay người, leo lên xe đạp rồi mất hút dưới chân trời sụp tối.
“Cậu vẫn chẳng có dũng khí đó.” Anh nghĩ thầm..